Sau khi ăn xong, cả ba cùng ra về, nó và hắn lại chọc nhau , Duy thì chỉ ngồi im, chắc Duy vẫn buồn về chuyện lúc nãy ( ko buồn mới lạ ). Luk này là 6h nhưng trời vẫn sầm tối. Sau khi bước vào nhà nó tắm giặt thay đồ rồi nằm nghe nhạc. Hắn và DUy cũng vậy Hắn nằm xuống giường, rôi fnhuw nhớ ra thứ gì đó. Hắn vội ngồi dậy tìm bức ảnh gia đình, trog đó có ông nội hắn. Nội rất thương hắn và đó cũng là bức ảnh cuối cùng mà ông hắn chụp với hắn . Giờ ông hẳn đã mất nên mỗi khi nhớ ông, hắn lại lấy tấm ảnh đó ra xem, đây có lẽ là thứ quý giá nhất với hắn.
Hắn tìm khắp, lục khắp tử mà không thấy. Rõ ràng hắn luôn để nó trên tủ đồ mà. Hắn bắt đầu bức xúc, ko lẽ có ai muốn lấy đồ của hắn. Duy thì ko thể rồi vì Duy biết bức ảnh rất quan trọng với hắn . Nghĩ v , hắn vội chạy sang phòng Gia Như. Nó thấy hắn gõ cử nên vội mở cửa
- Có chuyện gì v???
- Cô có thấy bức ảnh của tôi đâu ko ??????
- Ảnh nào ???
- Ảnh .....ơ.........Sao nó lại ở đây
Nó ngạc nhiên, ngơ ngác ko hiểu chuyện gì cả. Hắn nhìn ở cuối giường nó, tấm ảnh để trong khung ,kính vỡ tan tành, lại còn bị vẽ bậy lên chứ , giữa bức ảnh còn có chữ to đùng:" Đồ Điên ! Chết Đi "
Hắn ko tin nổi mắt mình, đẩy nó ra rồi chạy vào lấy cái ảnh dưới đất lên . Hắn quát :
- Vậy đây là cái gì ?????
- Tôi.......Tôi ko biết gì hết
- Cô thôi đi
- Tôi thực sự ko biết. Tôi còn chưa nhìn thấy nó bao h mà
- vậy hôm nay ai đã vào phòng tôi???
- Tôi.............
- Có thôi cái trò giả tạo đó đi. Tôi biết cô ghét tôi nhưng cô đừng có trả thù tôi bằng cách đó, ko thấy hèn hạ sao ???Trong đó còn có cả hình ông nội tôi đó, có ko tôn trọng tôi thì cũng phải tôn trọng gia đình tôi chứ........
Hắn nói một thôi một hồi. Duy sau khi tắm xong nghe thấy tiếng quát vội vàng chạy ra:
- có chuyện gì thế Vũ ( DUY )
- Nhìn cô ta xem, cô ta lấy cái ảnh mà tao quý nhất đập vỡ rồi vẽ bậy lên. tao ko ngờ cô ta là ng như vậy, đã thế còn ko chịu nhận lỗi. mặt cô ta đúng là đây thật mà !!!!!!!!
- Thật hả Gia Như ( Duy ngạc nhiên )
Lần này nó ko thể mạnh mẽ hơn được nữa, nó khóc , khóc thật rồi. Nó ấm ức :
- Tôi ko biết thật mà. Tôi bị hại
Hắn thấy vậy liền nói :
- Chờ có cơ hội mà cô ko biết sửa lỗi à??? Cô mau đi đi, nhà tôi ko chứa những người như cô!!!!!!
- Anh .......đúng là đồ quá đáng
Nó thét lên rồi bước lên tầng lấy quần áo ra về. Duy thấy vậy định chạy theo nhưng hắn nói :
- Kệ cô ta đi ! Cô ta có gan làm thì có gan chịu!!!!!!!!
- Nhưng tối thế này , một mình Như đi sẽ rất nguy hiểm
- Kệ ! Tao ko quan tâm. Mày muốn lm gì thì lm
- Tao...............
Nó vừa bị chặn đầu lại vừa phải đi về. Nó bước từng bước ra khỏi nhà. Nó vẫn khóc, khóc rất nhiều , nó ko ngờ hắn lại hiểu lầm nó như vậy. Nó nhìn lại ngôi nhà đó lần cuối rồi ra đi, mỉm cười trong nước mắt. Nó nghĩ cũng đến lúc nó phải đi rồi, nó đau chân nên phải bắt taxi về nhà . Duy chạy theo nhưng ko kịp, đành phải ra về trong tuyệt vọng. Hắn từ trên lầu nhìn xuống cũng đau xót vô cùng nhưg nghĩ đến những chuyện nó vừa làm hắn chỉ quay mặt đi !