- Thiên Du ! Xuống đi con !!!
- Bà à ! Con hái xong mấy trái xoài cho bà ăn xong thì sẽ xuống
- Thôi ! Con gái con đứa trèo cây là tài à !!! May rửa tay vào ăn cơm thôi
- Dạ ! Con biết rồi
Nó nhảy tót từ trên cây xuống, nó vẫn cái chứng nào tật ấy, bản tính nghịch ngợm đó mà quậy phá khắp xóm. ....Bữa cơm của nó và bà rất đạm bạc, chỉ đĩa rau luộc, đĩa cá kho, bát canh, vài quả bà pháo và ít thịt. Nó không hề chê cuộc sống nghèo khổ, hằng ngày nó và bà đi hái nấm, sáng nào bà đi bán hoa qua thì nó lại thủi thủi ở nhà, làm hết việc nó lại chơi với Milu ( Con chó trắng nhà bà ). Đợi bà về lâu quá, nó thiếp đi lúc nào, bà về, nhìn thấy nó lại khẽ cười. Căn nhỏ nhỏ bé cũng trở nên ấm cúng hơn từ khi có nó.
Nghe thấy tiếng bà về , nó tỉnh dậy , chạy đến ôm chầm lấy bà :
- Bà về rồi à ??? Sao đi lâu vậy bà ??? Bà biết con ở nhà buồn lắm không ???
- Uk ! Xin lỗi cún con của bà nhé . Bà mua quà cho con nè....
- Ôi ! thích quá ! Cảm ơn bà
......................................................................................................................................................................................
Cuộc sống cứ trôi đi như vậy , nó và bà luôn vui vẻ bên nhau. Một buổi chiều, bà thấy nó đang cho gà ăn, nhìn khuôn mặt trong sáng , hồn nhiên của nó mà bà thấy nó thật đáng thương. Không biết vì sao nó lại ngã xuống chỗ đó, nhìn là biết nó không phải người quê. Trông nó cũng lớn, chắc khoảng cấp 3 thôi, bỗng trong đầu bà nảy ra ý định cho nó đi học. Dù gì thì nó cũng cần phải có kiến thức. Bà mong muốn nó nhanh chóng hồi phục trí nhớ để quay về cuộc sống thực sự của nó chứ không phải sự khổ cực như thế này . Chắc ba mẹ nó lo lắng cho nó lắm ????
Bà hỏi :
- Thiên du này
- Dạ ???
- Con có muốn đi học không ???
- Dạ ! Tất nhiên là có ạ . Nhưng con sợ ...........
- Sợ gì ?? Ta vẫn đủ để lo cho con đi học nữa mà. Con cứ yên tâm đi
- Bà à ! Nhưng mà con cũng không biết con học lớp mấy nữa ...
- Không sao ! Ta sẽ bảo chị Nga hàng xóm kiểm tra kiến thức của con rồi chính thức cho con nhập học ...
- Thật nhé bà ???( nó vui sướng )
- Uk . Phải cố gắng con nhé !!!
- Dạ ! Con cảm ơn bà nhiều ...
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>.
Chiều hôm đó, bà dẫn nó sang nhà chị Nga. Chị í dạy qua thôi mà nó đã hiểu và nhớ hết. Vì nó chỉ mất trí nhớ thôi chứ kiến thức thì vẫn vậy. Sau một hồi kiểm tra thì chị đã biết được năm nay nó học lớp 10
Sau khi biết tin , cả bà và nó đều vui mừng. Bà làm mọi giấy tờ để cho nó được đến trường. Bà đăng kí cho nó học ở ngôi trường làng gần nhà, đi bộ ra là đến nơi
Nó rất thông minh nên học luôn đứng đầu lớp. Mỗi lần được điểm cao , nó lại khoe :
- Bà ơi ! Hôm nay con được 10 điểm môn toán nhé
- Ui ! Con giỏi thế ! Bà thưởng cho con này.
Nói rồi bà đưa cho nó một chiếc cặp tóc xinh xinh, nó cặp vào trông rất ư là dễ thương. Bà trêu nó :
- Cún con của bà xinh thế này ra đường chắc nhiều anh theo lắm đây !
- Dạ ! Họ theo con làm gì ạ ??? Mà ai theo con hả bà ???
- COn bé này ngốc quá
Bà dí đầu nó nhẹ nhẹ , nó xoa xoa đầu , Bà nói cho nó hiểu ,nó chỉ đỏ mặt rồi cười cười.......
....................................................................................................................................................................................................
Cuộc sống cứ như vậy , mỗi lần nó được điểm cao liền khoe ngay với bà, thành tích học tập của nó cũng rất cao. Bà mừng vô cùng, bà tin với sức học cuả nó thì có thể đỗ được những trường đại học danh giá thôi.............