Lộ mặt

Carol Roberts nghe tiếng mở và đóng cửa phòng khách , rồi tiếng chân người bước vào, trước khi ngẩng lên nàng đã đoán ra được họ là ai. Một người trạc tuổi 40, cao lớn vạm vỡ, đầu to, mắt xanh biếc sâu thẳm lạnh như thép, với cái miệng lạnh lùng pha chút mỏi mệt . Người thứ hai trẻ hơn, dáng vẻ trau chuốt, bén nhạy, đôi mắt nâu tinh anh. Cả hai trông hoàn toàn khác nhau như Carol cảm nhận, họ có thể là một cặp bài trùng . Cảnh sát ?!Nàng đoán vậy và khi họ tiến đến phía nàng, mồ hôi bắt đầu chảy giọt xuống vai nàng. Nàng cuống quýt lục nhanh trong trí nhớ nhưng việc mờ ám có thể bị truy lùng . Chick ư? Lạy Chúa , anh ta chẳng còn dính dáng đến vấn đề gì hơn sáu tháng nay, kể từ đêm ở trong căn phòng nhỏ bé của anh, anh đã cầu hôn nàng và tuyệt giao với đồng bọn.
Hay Sammy? Anh nàng đã tham gia vào lực lượng ko quân ở hải ngoại, nếu như có việc xảy ra đến cho anh nàng , họ đã ko cử hai vị hộ pháp này đến báo tin.
Khong, hay là ....vì nàng. Nàng có một ít á phiện trong sắc , một kẻ lẻo mép nào đây!
Nhưng tại sao lại là họ ?Carol cố tự trấn an -họ không thể lamg gì được nàng .Nàng ko còn là con móc túi đen đúa ngốc nghếch năm xưa của phố Harlem tồi tàn mà họ mặc tình đưa đảy .Chẳng còn gì nữa,giờ đay chỉ có cô nhân viên của một bác sĩ chuyên khoa tâm lý nổi tiếng nhất nước . Nhưng khi hai người đều tiến về phía nàng ,Carol càng hoảng hốt. Đầu óc nàng miên man đến bao năm chen chúc, chui rúc trong nhưng căn nhá ổ chuột nhớp nhúa ,vậy mà vẫn chưa được yên thân. Luật của người da trắng đã đạp đổ và xua đuổi họ ra ngoài , những người cha người chị , em hoặc họ hàng thân thiết .Bao ý nghĩ đảo lộn, quay cuồng trong trí nàng nhưng nàng ko hề để lộ vẻ gì trên nét mặt. Thoáng nhìn, hai thám tử chỉ thấy đây là một cô gái tuổi đôi mươi ,da ngăm đen trong bộ váy may rất khéo màu be.
Bằng một giọng lãnh đạm và bâng quơ ,nàng hỏi:
-Thưa ,các ông cần gì ạ ?
Lúc ấy ,trung uý Andrew Mc Greavy , người lớn tuổi chợt nhìn thấy dưới nách nàng , mảng mồ hôi đang lan rộng. Ông ta chộp lấy chi tiết thú vị này để lần ra manh mối. Nàng nhân viên của bác sĩ đang căng thẳng cao độ. Mc Greavy rút trong ví ra một quân hàm đã bạc màu gắn trên miếng da giả chằng chịt vết nứt.
-Tôi trung uý Mc Greavy khu vực 19 và đây thám tử Angeli, chúng tôi thuộc ban điều tra những vụ giết người .
Giết người ? Carol vặn vẹo cánh tay nàng một cách vô thức .Chick? Hắn đã giết người .Hắn đã bội hứa với nàng và trở lại với đòng bọn. Hắn đã cướp của giết người hay hắn đã bị giết ?Hắn chết ?Họ đến để báo tin cho nàng hay chăng?
Nàng cảm thấy vệt mồ hôi cứ loang rộng mãi ,bỗng nhiên Carol trở nên quan tâm tới nó .Mc Greavy nhìn thẳng vào mắt nàng ,nhưng nàng biết ông ta cũng đang chú ý đến mảng mồ hôi quái ác ấy! Nàng và Mc Greavy cùng hiểu nhau trong một thế giới im lặng và nhận ra nhau qua một cái nhìn như đã thấu tim đen nhau hàng trăm năm trước .
-Chúng tôi cần gặp bác sĩ Juđ Stevén.
Nhà thám tử trẻ tuổi nhẹ nhàng lên tiếng, lịch sự như vẻ bề ngoài của anh.
Từ đầu nàng đã lưu ý ngay cai gói bọc nhỏ giấy nâu có buộc dây trên tay anh ta.
Lặng đi một lúc ,nàng mới để ý đến câu nói của anh ta.
Vậy ko phải là Chick. Hay la Sammy, hay là á phiện.
-Xin lỗi các ông ,bác sĩ Stevens đang khám bệnh.
Nàng cố giấu nỗi nhẹ nhõm trong lòng.
-Chỉ xin ít phút ,chúng tôi cần hỏi bác sĩ vài câu thôi- Mc Greavy ngừng trong giây lát rồi tiếp -Chúng tôi có thể làm việc ở đay hay ở phòng chỉ huy cảnh sát cũng được.
Nàng bối rối nhìn hai người. Quỷ tha ma bắt ,hai thám tử này cần gì ở bác sĩ Stevens đây? Cho dù hai cảnh sát có nghĩ gì đi nữa thì bác sĩ cũng chẳng hề làm điều gì sai trái. Nàng biết bác sĩ rất rõ. Bao lâu rồi nhỉ? Bốn năm. Bắt đầu vào một phiên toà đêm ấy...
Ba giờ sáng, mọi người trông xanh xao nhợt nhạt dưới ánh đèn phòng xử,
một căn phòng cũ kĩ, lôi thôi và buồn tẻ. Mùi mốc thếch xông lên đến ghê sợ do tich tụ dần theo năm tháng giống như những lớp sơn chồng chất lên tường.
Thật hết sức may mắn cho Carol, vẫn là quan toà Murphy trên ghế xử. Mới cách đây hai tuần, cũng trước mặt ông, nàng được tạm tha. Phạm tội lần đàu tiên nghĩa là lần đầu tiên nàng bị ô nhục .Nàng biết lần này vị quan toà sẽ ném quyển sổ vào mặt nàng. Vụ án của nàng trên đầu sổ ghi án hầu như đã qua. Người đàn ông trầm tĩnh và cao lớn đứng trước quan toà đang nói cho thân chủ của mình, một gã đàn ông mập phệ tay đang bị còng, run lập cập. Nàng đoán ra người đàn ông trầm tĩnh kia chắc hẳn là luật sư. Chỉ cần nhìn vào ông ta là thấy cả một trời tin tưởng, điều này làm cho nàng cảm thấy gã mập kia thật may mắn. Còn nàng, nàng chẳng có ai!
Vị quan toà rời khỏi ghế và Carol nghe gọi đến tên mình. Nàng đứng dậy, khép sát hai đầu gối lại với nhau cho đỡ run. Một nhân viên thừa hành đẩy nhẹ nàng về phía quan toà. Người thư ký đưa bản cáo trạng cho vi thẩm phán
Murphy nhìn chăm chú Carol rồi lại nhìn xuống bản cáo trạng trước mắt ông.
-Carol Roberts, chài khách trên phố, sống lang thang, chứa thuốc phiện và chống cự khi bị bắt.
lần cuối cùng thật bỉ ổi.Nàng bị cảnh sát xô đẩy và nàng đã đấm lại anh ta. Xét cho cùng, nàng cũng là một công dân Mỹ.
-Cách đay vài tuần, cô đã ở đây rồi phải ko cô Carol?
-Thưa ngài, tôi tin là có ạ.-Giọng nàng có vẻ yếu ớt.
-Và tôi đã tạm tha cho cô.
-Vâng, thưa ngài.
-Cô bao nhiêu tuổi?
Nàng đã liệu trước câu hỏi này.
-Thưa ngài, hôm nay là ngày sinh nhật thứ 16 của tôi. Xin chúc mừng sinh nhật tôi.
Nói xong nàng oà khóc và nấc nghẹn ngào. Người đàn ông trầm tĩnh đang đứng cạnh bàn, gom giấy tờ bỏ vào cặp da. Khi Carol đứng thổn thức, ông ta ngẩng lên nhìn cô một lát, rồi nói vài câu gì đó với quan toà Murphy. Vị quan toà báo nghị án và hai người biến vào phòng làm việc. Mười lăm phút sau, nhân viên thừa hành đưa Carol vào phong quan toà, ở đây người đàn ông trầm tĩnh lũc nãy đang nói chuyện rất nhiệt tình với quan toà.
-Carol, cô rất may mắn, một cơ hội tốt sắp đén với cô. Toà sẽ giao cô cho bác sĩ Stevens quản lý.
Quan toà Murphy lên tiếng với nàng.
Thế ra người cao lớn kia chẳng phải là luật sư. Lão ta là một tên lang băm. nàng chẳng thèm quan tâm đến lão là ai, đối với nàng giờ đây là thoát khỏi cái phòng xử hôi hám này trước khi họ phát hiện ra hôm nay ko phải là sinh nhật của nàng!
Bác sĩ đưa nàng về chỗ ở của ông. Vừa đi ông vừa hỏi nàng nhưng câu vặt vãnh bâng quơ mà chẳng cần nghe nàng trả lời, bác sĩ đã làm cho Carol hoàn hồn lại và quên hết mọi chuyện mới xảy ra.
Ông dừng xe trước một biêt thự theo lối kiến trúc hiện đại trên đường 71 trông ra sông Đông. Vào nhà, người gác cửa và người điều hành thang máy, đều chào ông một cách lãnh đạm như thể ngày nào ông cũng về vào lúc ba giờ sáng với một con móc túi da đen mười sáu tuổi.
Carol chưa từng thấy nhà nào giống như nhà của bác sĩ. Phòng khách trắng toát với hai chiếc tràng kỷ thấp và rất dài bọc vải tuýt. Ở giữa kê một chiếc bàn vuông lớn, trên tấm kính dày một chiếc bàn cờ rộng chạm trổ những hình ảnh thành phố Venetian(Ý), tường treo nhiều tranh hiện đại. Vô tuyến đặt trong phòng giải lao, ở đây có một lối ra hành lang. Một góc phòng khách là nơi hút thuốc uống rượu với những kệ trưng bày ly và bình cổ tròn đựng rượu. Carol nhìn qua cửa sổ, xa xa nàng trông thấy những chiếc thuyền bé xíu trôi dọc sông Đông.
-Những phiên xử luôn làm tôi đói ngấu. Sao chúng ta ko ăn gì để mừng sinh nhật cô nhỉ?
Bác sĩ dắt nàng vào bếp, nàng đứng im ngắm nhìn ông rất thành thạo và khéo léo những món ăn: trứng rán kiểu Mexico, khoai tây rán kiểu Pháp, bánh xếp nướng kiểu Anh, rau sống và café.
Vậy ông chưa có vợ cũng chẳng có người giúp việc. Nếu nàng đi đúng nước cờ, nàng sẽ trở nên giàu có. Xong bữa ăn, ông đưa nàng đi vào phòng ngủ dành cho khách. Căn phòng màu xanh, chiếc giường đôi trải dra ca rô xanh kê ở góc phòng, cái tủ thấp đựng quần áo kiểu Tây Ban Nha bằng gỗ sậm được trang trí với những vật bằng đồng thau.
-Cô có thể ngủ ở đây. Tôi sẽ tìm ngay cho cô một bộ quần áo ngủ.
Carol ngắm quanh căn phòng bài trí xinh xắn, thầm nghĩ:
-Bé Carol ơi, chuột sa hũ nếp rồi! Lão này đang tìm một cô bé da đen ngốc nghếch để giải trí. Mi là cô bé đó!
Nàng cởi quần áo và tắm. Nửa tiếng đồng hồ sau, nàng trở lại với chiếc khăn tắm quấn quanh thân hình đầy đặn và bốc lửa. Nàng thấy một bộ đồ ngủ của bác sĩ đã để trên giường. Nnàg cười ra vẻ hiểu biết và cứ để chúng đáy. Hất chiếc khăn tắm xuống, nàng nhẹ nhàng đi ra phòng khách. Ông ta ko co đây. Nhìn qua cửa một phòng làm việc nhỏ, nàng thấy ông đang ngồi trước cái bàn rộng, phía trên treo một chiếc đèn bàn kiểu xưa. Sách vở chất đày phòng, lên đến trần nhà.Nàng từ phía sau đi tới và hôn lên cổ ông.
-Nào, cưng ơi, chúng ta bắt đàu đi- nàng thì thầm vào tai ông- ông đối xử với em khô như đá em chẳng chịu đâu.
Nàng càng ép sát vào người ông.
-Đây là điều chúng ta chờ đợi đấy ư, cô bé? Nếu cô ko buông tôi ra ngay thì luồng tư tưởng tập trung của tôi bị cắt đứt bây giờ!
Đôi mắt sáng đăm chiêu của ông nhìn nàng một giây.
-Cô gặp rắc rối như vậy chưa đủ hay sao? Ông hỏi thật nhẹ nhàng.- Cô ko thể sinh ra một thàng nhóc da đen, nhưng ai đã bảo cô bỏ học giữa chừng, để trở thành một con điếm mười sáu tuổi?
Nàng nhìn ông chằm chặp, bối rối, tự hỏi ko biết đã nói sai trái gì với ông.
Có lẽ ông tự mình gợi thêm thèm muốn và đùa với nàng cho vui.
Hay đây là một sự tự kiềm chế ở ông. Ông sẽ cầu xin cho nàng hết ngu dốt, uốn nắn nàng rồi sẽ...
Nàng cố thử một lần nữa. Nàng ngã người lên đùi ông vuót ve và thì thầm .
-Nào cưng ơi cho em đi.
Ông nhẹ nhàng đẩy nàng ra và đặt nàng lên ghế dựa. Nàng chưa từng bối rối đến thế bao giờ. Trông ông ko phải là kẻ đồng tính luyến ái, nhưng sao lạ quá thế.
-Cưng cần gì, hãy nói cho em biết, em sẵn sàng chiều ông để ông vui.
-Dược rồi chúng ta cùng tán gẫu nhé.
-Ông muốn nói là... nói chuyện?
-Đúng vậy.
Và hai người nói chuyện suốt đêm dài. Đó là một đêm lạ nhất mà Carol đã từng trải qua. Bác sĩ Stevens nói hết chuyện này đến chuyện khác, khám phá, thử thách nàng. Ông hỏi ý nàng về Việt Nam, về khu dân da đen, va tệ nạn ăn chơi phóng đãng ở các trường đại học.
Mỗi lần Carol nghĩ rắng mình đã hình dung ra được con người thật của ông, ông lại chuyển sang đề tài khàc. Hai người nói chuyện với nhau về những chuyện mà nàng chưa từng được nghe, về những đề tài trong đó nàng tự xem mình là chuyên môn giỏi nhất thế giới. Những tháng ngày sau đó, nàng thường ngẫm lại, cố ôn nhớ những từ, những ý tưởng, những nhóm từ huyền bí đã làm cho con người nàng thay đổi. Nàng chưa bao giờ đủ khả năng tài ba đến thế vì cuối cùng nàng nhận ra rằng chẳng có từ ngữ nào huyền bí hết. Bác sĩ Stevens đã làm một việc thật đơn giản. Ông nói chuyện cùng nàng, nói với nàng thật thân tình. Từ trước tới nay chưa có ai nói với nàng như vậy. Ông đã đối xử với nàng bình đẳng và rất tinh người. Từng ý kiến, từng cảm xúc của nàng, nhất nhất ông đều lưu tâm đến. Đang nói chuyện, bỗng nàng giật mình, nhận ra mình trần truồng, nàng chạy vụt vào trong khoác vội bộ đồ ngủ của ông. Ông bước vào ngồi bên cạnh giường, hai người tiếp tục câu chuyện bỏ dở. Họ nói chuyện về Mao Trạch Đông, về điệu nhảy Hula của các cô gái Hawaii. Carol cũng nói cho ông nghe những điều trong đời nàng chưa hề thổ lộ cùng ai, rằng bố mẹ nàng chưa hề lấy nhau- Những điều nàng đã chôn sâu tận đáy lòng. Cuối cùng đến lúc nàng ngủ thiếp đi nàng đã rất nhẹ nhàng thanh thản. Dù sao nàng phải làm việc nhiều để rửa sạch dòng nước độc trong nàng.
Sáng hôm sau điểm tâm xong, ông đưa cho nàng 100 đôla. Nàng ngập ngừng, cuối cùng thốt lên:
-Em đã nói dối, hôm qua ko phải là sinh nhật của em , ông ạ!
-Tôi biết- vừa nói ông vừa cười rất tươi -nhưng chúng ta sẽ ko để quan toà biết.
Đoạn ông đổi giọng :
-Em cầm ít tiền đi ra ngoài mua sắm các thứ cần thiết. Chẳng còn ai quấy rầy em đâu trừ khi em để cảnh sát bắt lại em lần nữa -Ông ngừng lại một chút:
-Tôi cần một nhân viên. Tôi cho rằng em có thể đảm trách được công việc.
Nàng nhìn ông ngần ngại như chưa dám tin vào sự thật.
-Ông định chọn em đấy ư? Em ko biết tốc ký và đánh máy.
-Em sẽ làm được nếu em đi học trở lại.
Carol nhìn ông một lúc và nói trong thổn thức.
-Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đấy. Nghe ông nói em thấy thật tuyệt vời.
Nàng nôn nóng muốn ra khỏi nhà bác sĩ với 100 đô la của ông để loè đám thanh niên ơ cửa hàng Fishman's Drug- phố Harlem, nơi bọn nàng thường lang thang. Bằng số tiền này nàng có thể sống cả một tuần.
Khi đến cửa hàng Fíhman's Drug, nàng ngỡ như mình chưa hề rời khỏi đây, cũng những nét mặt bi thảm ấy, những tiếng reo hò ấy, những câu chuyện phiếm luyên thuyên ấy. Nàng về nhà lại liên tưởng đến chỗ ở của bác sĩ Stevens. Chẳng phải vì đồ đạc trang trí trong nhà làm nó khác xa đây. Mà vì nó sạch sẽ quá, yên tĩnh quá. Nó như một cù lao nhỏ đâu đó yên tĩnh trong một thế giới khác. Và ông đã cho nàng tấm hộ chiếu đến đó. Có cái gì đã mất? Nàng định làm thử công việc theo ông đề nghị để cười nhạo ông, để chứng minh cho bác sĩ thấy ông đã lầm to, rằng nàng ko kham nổi việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui