"Anh không được sờ chỗ này."
Thái Khải che cổ lại, da ở vị trí này vừa mỏng vừa mịn, phần lớn thời gian đều bị cổ áo hoặc tóc che đậy, bây giờ đột nhiên bị bàn tay thô ráp của Ngu Uyên chạm phải nên cảm giác như bị đụng phải chỗ nhạy cảm khi không mặc quần áo vậy.
Khó trách mấy quyển ABO lại đặt giả thiết tuyến thể giấu ở sau gáy.
Toàn thân đặt chỗ nào cũng đều không thích hợp, nếu đặt ở chỗ dễ nhìn thì A rất dễ làm O tiến vào kì phát tình, nơi để O che giấu tuyến thể tốt nhất mà Thái Khải có thể nghĩ ra chính là lòng bàn chân.
Thái Khải chỉ tưởng tượng hình ảnh kia một chút thôi mà đã nhịn không được cười ra tiếng.
Ngu Uyên: "..."
Tại sao vợ hắn vào mỗi lúc ái muội thế này lại xuất hiện biểu hiện kì lạ vậy?
— xem ra là do hắn không đủ cố gắng.
Ngu Uyên tiến tới hai bước.
Thái Khải lui lại mấy bước, phía sau chính là bức tường, cửa phòng của cậu nằm bên tay trái, cách chỗ Thái Khái đứng tầm 2-3 mét.
Cậu thu lại nụ cười, trở nên cảnh giác: "Anh muốn làm gì?"
Ngu Uyên cúi người, hạ thấp đầu đặt xuống một nụ hôn.
Đây là một nụ hôn ôn nhu, Thái Khải rất nhanh đón lấy, thậm chí còn cảm thấy rất thích.
Rất nhanh sau đó, tình huống lập tức thay đổi.
Nụ hôn của Ngu Uyên bỗng trở nên dữ tợn, phảng phất như muốn để lại dấu vết của mình trên khắp cơ thể Thái Khải.
Thái Khải từ từ tỉnh táo lại, một giây trước khi cậu giãy giụa định đẩy hắn ra thì hai tay đã bị hắn chế trụ.
Ngu Uyên xoay người cậu lại, áp vào bức tường.
Có hàm răng sắc nhọn cắn vào sau gáy cậu.
Thái Khải thấy sau cổ đau nhức, cơ thể lập tức run lên.
"Đánh dấu như này sao?"
Đau đớn qua đi, lại là dịu dàng liếm láp.
"Ngu Uyên." Thái Khải kiềm chế ham muốn đánh hắn: "Anh buông ra đã, em đáp ứng một yêu cầu của anh, anh muốn em làm gì cũng được."
Ngu Uyên chưa kịp mở miệng, Thái Khải lập tức bổ sung: "Trừ việc ngủ cùng phòng!"
"Vậy, chúng ta sinh con đi?"
Thái Khải quay người lại, mặt đối mặt với hắn.
Nghe thấy lời hắn nói, cậu ngây ngẩn cả người.
Sau một lúc lâu mới phản ứng lại: "Anh chơi xấu!"
"Còn em, em không chơi xấu sao? Chúng ta đã kết hôn ba tháng rồi đấy." Ngu Uyên vòng tay ôm eo Thái Khải, cúi đầu cọ cọ chóp mũi cậu.
Hắn không muốn chất vấn cậu, đối với Thái Khải, hắn luôn có đủ kiên nhẫn.
Thời gian kéo dài lâu như vậy, Thái Khải không tìm được lý do thích hợp nữa.
"Em— em chưa sẵn sàng."
"Anh biết." Ngu Uyên cúi đầu, lại cắn lên gáy cậu, "Vậy anh phải đánh dấu mới được."
Ngu Uyên cắn lần này không đau mấy, nhưng rất lâu, thoạt nhìn cũng biết là cần thời gian dài để vết thương lành lại.
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.
Những lúc tiếp xúc với các dì giúp việc, ông chủ ở tiệm ăn vặt, họ hàng Ngu gia tới thăm, Thái Khải đều mang khăn quàng cổ.
Ngay cả bữa cơm 30 Tết, Thái Khải cũng không cởi khăn xuống.
May mắn, không có ai chú ý đến sự khác thường của cậu.
Sau khi hàng loạt các biến cố xảy ra, căng thẳng trong Ngu gia lên đến đỉnh điểm.
Cha của Ngu Uyên có tổng cộng bốn người anh em, trong lòng mỗi người đều có mưu tính riêng, sau khi chuyện của mẹ Vân xảy ra họ vẫn luôn ngo ngoe rục rịch, tiếp đến là sự việc Lăng Ngu Vương bị sập, bọn họ càng cấp thiết tìm kiếm mối quan hệ để thể hiện vị thế của mình.
Cũng chính trong thời gian nghỉ Tết, Thái Khải mới biết tại sao Ngu Uyên mấy ngày này lúc nào cũng bận rộn.
Phía Tây Nam Lăng Ngu Vương bị sụp một phần mộ, việc có nên khai quật phần mộ này hay không một lần nữa trở thành cuộc tranh luận nóng hổi trên diễn đàn mạng.
Trong các triều đại trước đây, Lăng Ngu Vương luôn là chủ đề nhạy cảm, các vị vua kính sợ nó, đồng thời cũng có không ít đế vương hy vọng tìm được điều bí ẩn gì đó từ phần mộ.
Tuy Lăng Ngu Vương là mộ chôn di vật nhưng vẫn có truyền thuyết, thanh kiếm mà Ngu Bác Hầu dùng để giết yêu quái, dập tắt sự hỗn loạn của các phù chú vào năm Nguyên Chính thứ hai đã được chôn cất trong đây.
Thanh kiếm này danh tiếng lừng lẫy từ xưa đến nay, là thanh kiếm do mười vị vua vương triều dâng lên cho Đông Quân.
Mấy trăm năm sau Ngu Vương đột nhiên xuất hiện cùng với thanh kiếm này, do đó dân gian gọi nó là 'Kiếm Thiên Tử'.
Ngu Bá Hầu tự nhận mình là con cháu của Ngu Vương cũng là vì sở hữu thanh kiếm này.
Ngu Vương được phong thần, Ngu Bá Hầu tất nhiên cũng có chút thần thông, thanh kiếm này nếu thật sự ở Lăng Ngu Vương, một khi bị khai quật, sức ảnh hưởng sẽ không khác gì việc phát hiện ra người ngoài hành tinh.
Đế lăng không thể tùy tiện khai quật, mà Lăng Ngu Vương là do con cháu xây dựng, không phải đế lăng chân chính.
Lần này sụp đổ có thể danh chính ngôn thuận khai quật, nhưng Ngu Uyên lại đề nghị đè chuyện này xuống nên mới diễn ra việc tranh luận không ngừng.
Thái Khải không thể lý giải sự phân tranh của thanh kiếm này, Kiếm Thiên Tử quả thật bất phàm nhưng đây là nhân gian, thần binh đều sẽ bị thần tiên áp chế, khai quật lên thì cũng chỉ là cây kiếm bình thường mà thôi.
Cùng lắm thì vật liệu tạo thành có chút đặc biệt, nhưng biển sâu, vũ trụ, thậm chí cả bộ não con người vẫn chưa được tìm hiểu rõ thì loại vật liệu đặc biệt kia cũng không hẳn là bất thường.
"Anh dâu, Lăng Ngu Vương dù gì cũng là phần mộ của tổ tiên chúng ta, anh họ không cho phép khai quật là đúng rồi." Ngu Xảo Xảo nói.
Ngu Như Trác nói: "Đúng vậy, nếu không đào ra thứ gì đặc biệt thì dễ nói rồi, còn nếu thật sự đào ra thứ gì thì quả thật là long trời lở đất mà.
Sợ rằng sẽ có người lấy danh thanh kiếm để kiếm lời, sáng lập môn phái riêng? Trước đó chỉ có vài bịch thực phẩm chức năng mà đã làm bao gia đình tán gia bại sản rồi.
Mấy đứa nhỏ đường phố chưa tốt nghiệp tiểu học đã xưng mình là con của thần tiên, đi tẩy não người khác.
Cuối thế kỉ trước có người tiên đoán thế giới sắp diệt vong làm khắp nơi đều khủng hoảng hoang mang.
Bây giờ lại là thần binh trong truyền thuyết cổ đại, để cháu xem đến lúc đó trên mạng có bao nhiêu náo nhiệt."
Người cháu trai khác nói: "Đúng vậy, nói thật mấy năm nay trong nước ngoài nước đều tìm kiếm thần tích đến điên rồi.
Lúc cháu đi học ở nước ngoài có cái tổ chức kia nói là chuyên môn nghiên cứu thần tích, còn có thành lập môn phái riêng, cùng với một ít người trong tổ chức tìm kiếm thần tích bị thất lạc gì đấy, tóm lại là đặc biệt điên cuồng."
Ngu Ngư Trác cảm thán: "Con người mà, một khi hứng thú với thứ gì đó thì thật đáng sợ.
Thái Khải ngồi một bên chống đầu nghe hết toàn bộ câu chuyện.
Con người đúng là nhàn rỗi.
Có đồ ăn ngon, chỗ vui chơi mà lại cắm đầu theo đuổi mấy thứ nhàm chán đó chi không biết.
Sống mấy vạn năm, ấn tượng của Thái Khải đối Côn Luân chính là sự buồn chán, chán vô cùng.
Không nghĩ đến mấy chuyện ở Côn Luân nữa, Ngu gia ăn xong bữa cơm đoàn viên thì cũng như bao nhà khác, đốt pháo đón năm mới.
Về việc khai quật Lăng Ngu Vương, mấy người chú bác có khuyên vài lần, có người thì nói úp úp mở mở, có người thì nói thẳng, Ngu Uyên lười trả lời, ăn xong bữa cơm liền kéo Thái Khải về nhà.
Lúc lên xe, Thái Khải hỏi hắn: "Lần trước anh nói Kiếm Thiên Tử ở Lăng Ngu Vương, bởi vì anh biết nó thật sự được cất trong đó nên mới không cho khai quật đúng không?"
"Mặc kệ có chôn ở đó hay không, anh đều không đồng ý." Ngu Uyên khởi động xe: "Đối với anh, thần binh cũng như lời tiên tri của mẹ Vân, anh không sợ nó nhưng vẫn lo lắng một khi lấy nó ra thì sẽ xuất hiện hàng loạt vấn đề."
Hắn nhìn về phía Thái Khải: "Nói đơn giản, anh sợ gặp họa."
Thái Khải nghĩ nghĩ: "Ngu Như Trác cũng nói như vậy."
Ngu Uyên nói: "Đứa nhỏ đó quả thật thông minh, anh định sau này sẽ bồi dưỡng nó."
Ngu Như Trác là con gái của Ngu Hào, vợ chồng hai người tuy thiếu đầu óc nhưng con gái thật sự rất thông minh.
Thái Khải cũng thích đứa nhỏ đó.
"Còn nữa, Như Trác nói bộ phim điện ảnh kia giả thiết rất đáng tin cậy, em muốn đi xem." Thái Khải bắt đầu chờ mong buổi đi xem phim ngày mai, cậu chưa bao giờ ra rạp xem phim bao giờ cả.
"Ngày mai anh muốn mua mấy phần bắp rang? Uống Coca hay trà sữa? Tiệm trà sữa ngày mai có bán không nhỉ?"
"Em muốn mua mấy phần bắp cũng được, trà sữa với Coca thì không cần chọn, mua hai loại luôn đi."
"Được được được."
Những lúc như thế này Thái Khải rất thích Ngu Uyên, không đúng, chỉ thích thêm một chút xíu mà thôi.
Trừ bỏ chuyện hắn ở ngoài đời khác xa hình tượng băng lãnh trong truyện thì Ngu Uyên tuyệt đối là người chồng tốt.
"Vậy ngày mai em chờ ở nhà, chiều anh về nhà ăn cơm rồi chúng ta hẳn đi xem phim."
"Được."
Truyện được đăng tại lloading404.wp.com và wattpad 'Sasaswa'.
Toàn bộ mấy ngày Tết Ngu Uyên đều phải tăng ca, tối mùng một hắn cố ý xong việc sớm để tranh thủ về nhà dẫn Thái Khải đi ăn cơm chiều, ăn xong hai người sẽ đến rạp gần đó xem phim.
Hôm nay là mùng một Tết nên ngoài đường rất đông, Thái Khải lần đầu đón năm mới ở nhân gian nên thấy cái gì cũng mới mẻ, nhìn mọi người chụp hình với bảng hiệu đèn 'Chúc mừng năm mới' cậu cũng kéo Ngu Uyên chạy đến chụp vài tấm, nhìn màn hình lớn xẹt qua làn đạn chúc phúc, Thái Khải cũng lấy di động ra định gửi lời chúc năm mới.
"Chúc gì giờ nhỉ?"
Ngu Uyên cũng lấy di động ra: "Sớm sinh quý tử?"
Thái Khải lườm hắn: "Em có thể làm anh sinh đứa nhỏ đó, tin không?"
Ngu Uyên cười nói: "Em thích là được."
Thái Khải nghĩ nghĩ, sau khi quét mã thì gõ trên màn hình: "Hy vọng anh kiếp sau còn có thể gặp được em."
Cậu hy vọng 100 năm sau, Ngu Uyên vẫn sẽ để cậu sống một cuộc đời của con cá mặn giàu có.
Lời chúc từ di động thông qua sóng vô tuyến truyền ra màn hình lớn.
Thái Khải không chút nghi ngờ cho rằng cuộc sống của mình ở nhân gian sẽ cứ tiếp tục trôi qua trong vui vẻ.
Lại không ngờ rằng, đây là năm đầu tiên cậu đón Tết ở nhân gian, cũng là cái Tết duy nhất trôi qua yên bình..