Đàm Dạ hiên ngang bước vào với câu nói bén như lưỡi dao và ánh mắt tuy hờ hững nhưng sắc lạnh, khiến Vi Uyển Uyển giật mình, vội rút tay ra khỏi tay Đàm Vũ.
Cứ mỗi lần ở bên cạnh Đàm Vũ là để hắn bắt gặp những hành động gần gũi giữa hai người thì thử hỏi sao hắn lại không hiểu lầm.
Mà hắn cứ như vậy thì niềm tin trong Vi Uyển Uyển càng lớn, cô tin rằng hắn còn tình cảm với mình và hắn như thế là do ghen tuông mù quáng, nên lúc này cô mới ở trong tâm thế bối rối.
Khi đó, Đàm Vũ đang gắt gao cau mày nhìn hắn mà lạnh giọng hỏi:
"Sao chú lại tới đây?"
"Anh hỏi ngộ, người của tôi đang ở đây, dĩ nhiên là phải tới đưa về rồi."
Hắn đáp tỉnh bơ.
Lúc này, đã đứng ngay bên cạnh giường bệnh, ánh mắt trực chờ trở nên phức tạp khi thấy kim tiêm đang ghim trên mu bàn tay cô gái.
Sau ba giây lại thay đổi thái độ, nâng cao giọng mà nói:
"Uyển Uyển, không biết cô có thể bảo anh ta ra ngoài để chúng ta nói riêng với nhau vài câu được không nhỉ?"
Bầu không khí rơi vào ngột ngạt ngay từ khi Đàm Dạ xuất hiện, Vi Uyển Uyển cũng phải dè dặt hơn, nên im im một lúc, cô mới nói:
"Anh Đàm Vũ, anh với bạn anh về nghỉ ngơi đi.
Em ở đây một mình được rồi."
"Uyển Uyển, sao anh có thể về khi không có em? Bây giờ chỉ cần em nói muốn đi cùng anh, thì bằng mọi giá anh nhất định sẽ đưa em rời khỏi đây."
Vi Uyển Uyển lại im lặng, cô tránh né ánh mắt của cả hai người đàn ông.
Tất nhiên cô cũng muốn rời đi, nhưng nỗi lo lớn nhất của cô chính là mẹ của mình.
Cô sợ chống đối Đàm Dạ, hắn sẽ làm khó mẹ cô, nên mới mãi đắn đo chần chừ.
Trầm mặc một lúc, cô mới ngập ngừng mở lời:
"Mẹ của em..."
"Bà ta đang sống rất tốt ở chỗ tôi.
Cô không cần phải lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời."
Đàm Dạ là người lên tiếng trước, chứng tỏ ván cờ này hắn đã nắm chắc phần thắng.
Vi Uyển Uyển cũng không cần phải nghĩ ngợi gì thêm, liền nhìn sang Đàm Vũ, rồi nói:
"Xin lỗi, em không thể đi với anh được.
Thật ra thì cuộc sống của em cũng không tệ như anh nghĩ, nên anh đừng lo lắng.
Cảm ơn anh vì tấm chân tình này, sau này em nhất định đền đáp cho anh."
Cục diện đã vậy, Vi Uyển Uyển đã nói thế, Đàm Vũ chỉ đành hít vào một hơi sâu, rồi thở hắt ra với nụ cười ôn hòa trên môi.
"Được, anh tôn trọng quyết định của em.
Bất cứ khi nào em cần cứ gọi điện cho anh, dù thế nào anh cũng sẽ tới tìm và bảo vệ em."
Lời nói cuối cùng, đi đôi với một nụ hôn mà anh dành tặng lên gò má cô gái, khiến Vi Uyển Uyển ngạc nhiên tới sững sờ, còn Đàm Dạ lúc đó như có hàng tấn băng bao phủ lấy hắn.
Nhưng sau cùng vì không danh không phận, hắn cũng chỉ đành trơ mắt nhìn Đàm Vũ với Tả Lãnh Thiền rời khỏi đó.
Nụ hôn ấy của Đàm Vũ, như đưa Vi Uyển Uyển rơi vào ngõ cụt khi đang phải đối mặt là Đàm Dạ, người luôn bài xích vì nghĩ rằng cô là kẻ phản bội.
Còn tại sao anh làm vậy, chắc chỉ mỗi mình anh biết.
Giờ chỉ còn hai người ở lại với bầu không khí căng thẳng, hồi hộp.
Đàm Dạ im lặng ngồi lên giường bệnh, ở một khoảng cách rất gần, hắn đã đưa tay chạm vào bên gò má vừa bị hôn của Vi Uyển Uyển, dùng chút lực lau đi dấu hôn đó với một ánh mắt phức tạp, rồi bỗng nhiên hắn cong môi cười trào phúng:
"Người thật lòng yêu cô, họ sẽ không nỡ bỏ cô một mình.
Nghĩ kĩ xem, bản thân đã lựa chọn đúng chưa?"
"Em chưa bao giờ cảm thấy hối hận về sự lựa chọn của mình."
Vi Uyển Uyển nói không hối hận, vì cô nghĩ người mình chọn là Đàm Dạ, nhưng hắn thì lại đang nói tới là Đàm Vũ, nên chính hắn lại đang hiểu lầm, đang tự khiến tâm trạng như lao thẳng từ trên đỉnh đồi lao xuống.
Nơi đáy mắt vừa ôn hòa hơn một chút, giờ lại trở nên lạnh lùng vô cùng.
"Nhưng tiếc rằng hạnh phúc hay không đều tùy vào cảm xúc của tôi."
Câu nói của hắn, cô chỉ cười nhạt, rồi khẽ đáp:
"Rồi cũng sẽ có lúc anh hối hận về những gì mình đã làm thôi."
Đàm Dạ bật cười:
"Tôi cũng đang chờ ngày đó đây."
Lần đầu tiên cả hai nói chuyện với nhau một cách khá yên bình như giờ là sau ba năm hiểu lầm và những ngày tồi tệ vừa qua.
Thái độ ôn hòa của Đàm Dạ cũng đang khiến cô gái cảm thấy hiếu kì, chỉ một chút nhã nhặn từ hắn lại xua tan hết mọi buồn phiền trong lòng cô.
"Nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Chờ truyền xong chai nước đó rồi về."
Lạnh nhạt bỏ lại một câu, rồi hắn bỏ qua sofa ngồi chờ.
Thấy vậy, cô cũng ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhắm mắt định ngủ thì lại nghe hắn hỏi:
"Đói không?"
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, cô cứ phải ngây ra nhìn hắn mãi, mới khẽ đáp:
"Có hơi đói một chút! Nhưng chờ lát nữa về nhà rồi ăn cũng được.
Nếu anh bận thì cứ đi trước đi, khi nào xong em tự về sau, dù gì em cũng không dám bỏ trốn."
Càng nói về sau, giọng cô càng nhỏ dần, mà hắn thì chỉ cười nhạt:
"Không dám, vì mẹ cô đang nằm trong tay tôi thôi.
Nếu hôm nay ngược lại là Đàm Vũ tìm được bà ta, thì chắc gì cô chịu khuất phục thế này."
Vi Uyển Uyển im lặng.
Đàm Dạ cũng không nói thêm gì, hắn chỉ đứng dậy bỏ ra khỏi phòng.
[...]
Sau lúc đó cô cứ tưởng hắn đi thật rồi.
Nhưng không lâu sau đã thấy hắn quay trở lại với một hộp thức ăn trên tay.
"Ăn đi để có sức mà phục vụ tôi."
Đặt hộp cháo bên đầu tủ cạnh giường, hắn thờ ơ thốt ra một câu, rồi lại đi qua sofa ngồi.
Tuy lời lẽ hắn dùng có khó nghe, nhưng Vi Uyển Uyển vẫn không trách.
Cô ngoan ngoãn ngồi dậy tự ăn phần cháo đó.
Còn hắn thì kiên nhẫn chờ đợi, chờ tới khi cô được bác sĩ cho ra viện mới đích thân đưa người về nhà.
[...]
"Vào phòng nghỉ ngơi đi."
Xe vừa dừng trong sân, hắn đã bỏ lại cho cô gái một câu, rồi tự mở cửa xe đi vào nhà.
Trước lúc đi lên phòng, còn ghé sang phòng bếp tìm bà quản gia.
"Dì nấu cho Uyển Uyển ít cháo, chuẩn bị nước ấm cho cô ta tắm, rồi để ý sức khỏe cô ta hộ tôi.
Nhưng đừng nói là tôi căn dặn, chẳng qua tôi không muốn mang tiếng ngược đãi người làm, càng không muốn để cô ta phát sinh tự luyến, dì hiểu chưa?"
"Dạ vâng, tôi hiểu rồi.
Thiếu gia cứ an tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ chăm sóc Vi Uyển Uyển chu đáo."
Đàm Dạ rời đi, quản gia Đào nhìn theo bóng lưng đơn độc nhưng uy nghiêm của hắn mà không khỏi tò mò.
Trước giờ làm gì có chuyện hắn nói với người làm trong nhà dài quá ba câu.
Vậy mà hôm nay lại luyên thuyên giải thích đủ thứ, còn có vẻ lo lắng cho một nữ người hầu?
Rốt cuộc con người này đang chứa đựng tâm tư gì đây?