"Đàm Dạ! Suốt ba năm qua, anh có từng yêu em không?"
"Chưa từng."
Hắn trả lời một cách dứt khoát mà không cần phải suy nghĩ qua, dù chỉ là một phút và đó là một nhát dao chí mạng, khiến tâm can cô gái dường như vỡ vụn, kêu gào thảm thiết cũng chẳng ai xót thương.
Bên nhau ba năm, đổi lại hai chữ chưa từng.
Thanh xuân của một người con gái, vì một người tệ bạc mà hoang phí.
Ấm ức này, làm sao để quên?
"Dừng lại thì dừng lại.
Anh muốn bỏ rơi em cũng được, nhưng có thể nói cho em biết tại sao anh lại chọn Vi Uyển Uyển mà không phải là em? Anh biết cô ấy và Đàm Vũ đã qua lại với nhau rồi mà?"
Đàm Dạ vẫn rất điềm đạm mà nói:
"Anh tin cô ấy trong sạch, cũng như đang cho bản thân một cơ hội."
"Còn đối với em thì anh nhẫn tâm dập tắt hy vọng, tuyệt tình phủ bỏ những nổ lực vun đắp trong mối tình này suốt ba năm qua."
Nụ cười chua xót thắp trên môi người con gái.
Ngay lúc này, cô không còn nổi giận vì cảm thấy quá mệt mỏi, gượng ép mãi cũng đến lúc thả lỏng bản thân, coi như cô cũng cho chính mình một cơ hội vậy.
"Thôi, trả cho anh tự do.
Chút tình cảm cưỡng cầu này em chấp nhận buông bỏ.
Sáng mai em sẽ rời đi sớm cho anh được thoải mái bên người anh yêu."
Lau vội giọt nước mắt.
Chu Thái Thi đứng dậy định trở về phòng nhưng lại thấy đầu óc say sẩm, trước mắt tối sầm rồi mơ hồ ngất xỉu trước sự bất ngờ in trên mặt người đàn ông.
"Thi Thi..."
[...]
Trong một đêm mà bác sĩ riêng của Đàm Dạ phải chạy tới chạy lui tận hai lần vì hai người phụ nữ của hắn.
Lúc Trần Dự thăm khám cho Chu Thái Thi xong đã là năm giờ sáng.
"Chu tiểu thư ngất xỉu do hạ đường huyết đột ngột.
Chỉ cần ăn uống, nghỉ ngơi điều độ là sức khỏe sẽ sớm hồi phục, Đàm tổng không cần phải lo lắng."
"Tôi xin phép!"
Trần Dự cung kính cúi đầu chào Đàm Dạ.
Khi ông ấy rời đi rồi, chỉ còn mình hắn ngồi trên sofa quan sát cô gái, rồi không lâu sau cũng lặng lẽ rời đi.
Hắn biết, không yêu mà lại cố tình gieo cho họ hy vọng là kẻ tồi.
Nhưng hắn sợ hơn, sợ những lúc nhớ đến người cũ thì tâm can vừa đau vừa giận.
Thật ra ngay từ đầu cũng là do Chu Thái Thi cố tình tiếp cận hắn trước, chủ động dành cho hắn cái gọi là ân cần chăm sóc.
Hắn cũng không phủ nhận việc bản thân từng xem cô gái là người thay thế, là công cụ giúp mình đả kích người cũ.
Nhưng biết sao giờ? Tiệc vui đến mấy cũng tàn, tình đẹp hay không thì đến lúc hết thương cạn nhớ cũng phải chia xa.
Huống chi đối với Đàm Dạ, Chu Thái Thi chỉ là người qua đường, tình cờ gửi chút yêu thương.
Rời khỏi căn phòng đó, lúc này trời cũng đã sáng nên hắn về phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm.
Hơn sáu giờ sáng, hắn lại có mặt tại phòng ăn thì gặp Vi Uyển Uyển đang chuẩn bị điểm tâm bên khu vực gian bếp.
"Sức khỏe không tốt, đâu cần dậy sớm làm việc."
"Tôi nào dám lười biếng, nếu không lại bị tăng thêm thời hạn ở đây thì chết dở mất."
Vi Uyển Uyển trả lời xong, Đàm Dạ cũng nhận được tách cà phê thơm lừng vừa được cô mang tới.
"Có khi bây giờ siêng năng chăm chỉ cách mấy cũng phải ở lại đây cả đời."
"Giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu anh dám lật lọng, tôi nhất định liều chết với anh."
Hiện tại, Vi Uyển Uyển không còn ngại miệng với hắn.
Vì cô biết, người đàn ông này đã bị mình thao túng tận bảy tám phần.
"Đừng làm nữa, qua đây ngồi đi."
Quả nhiên là tên nam nhân này đã bị thao túng.
"Anh dùng bữa đi, tôi còn phải ra ngoài tưới hoa."
"Để đó lát nữa quản gia Đào làm, tôi bảo cô ngồi đây cùng tôi."
"Không dám, vì tôi sợ bạn gái anh ghen!"
Vi Uyển Uyển cười nhẹ, nói hết câu liền đi thẳng ra ngoài, để lại hắn ngơ ngác nhìn theo.
Giờ thì hắn không cần ép buộc, cô cũng tự giác làm việc.
Mà trái lại không muốn cô làm nữa, thì cũng không được như ý.
Hậm hực một lúc, hắn bắt đầu dùng bữa.
"Dì Đào, nấu ít cháo rồi mang lên phòng cho Thái Thi hộ tôi.
Nếu cô ấy có muốn rời đi thì cũng không cần phải cản."
"Vâng!"
"Còn nữa, dọn sạch căn phòng trống bên cạnh phòng tôi, rồi chuyển hết đồ dùng của Vi Uyển Uyển lên đó."
Quản gia Đào một phen ngỡ ngàng khi nghe xong một loạt căn dặn của vị thiếu gia Đàm Dạ.
Tuy khó hiểu, nhưng đâu dám hỏi nhiều, chỉ dám gật đầu đồng ý.
"Vâng! Tôi sẽ sắp xếp mọi việc như ý thiếu gia muốn."
[...]
Ăn sáng xong, hắn mang áo vest đi ra ngoài.
Thật ra là vẫn chưa đi làm đâu, mà trước đó ghé qua chỗ Vi Uyển Uyển một chút.
"Nghỉ tưới đi, vào phòng thay quần áo rồi ra ngoài cùng tôi."
"Đi đâu? Tôi đang bị thương, anh không thể buông tha cho tôi bình yên ở nhà một ngày được sao?"
"Không."
Đàm Dạ đáp trả dứt khoát, nhưng Vi Uyển Uyển vẫn không hề nao núng với công việc đang làm, khiến hắn bắt đầu trưng ra biểu cảm thiếu kiên nhẫn.
"Này, tôi nói gì cô không nghe hả?"
"Tôi không khỏe, nên muốn ở nhà."
"Vi Uyển Uyển, hôm nay cô ăn gan hùm mật gấu hay gì mà dám cãi lời tôi?"
"Tôi ăn cháo, uống nước lọc, thêm một nắm thuốc đắng."
Hắn nói một câu, cô trả treo một câu.
Nếu là bình thường thì hắn đã lao tới phóng túng trên cơ thể cô rồi, dám nói dám làm những gì mình muốn, riêng hôm nay lại đứng yên chịu tức cũng chả dám manh động.
Mà cô đắc ý như vậy, một phần là do có vết thương trên đầu, hắn mà dám trút giận vào cô thì lại mang tiếng ngược đãi người làm, lỡ cô mà chết sẽ mang tội cố ý giết người.
Trước đây là do cô suy nghĩ chưa tới, mới mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm.
Nay cô biết rồi, biết chắc người đàn ông này còn thương mình nên quyết định xoay chuyển cuộc chơi.
"Sao anh còn đứng đó? Đứng đây nữa là trễ giờ đấy, lúc đó đừng có đổ lỗi tại tôi à!"
Đàm Dạ một tay chống nạnh, liếm nhẹ vành môi dưới, đó là cách hắn đang giữ lại kiên nhẫn, nhưng không có nghĩa là chấp nhận thỏa hiệp.
Qua thêm vài phút, hắn không nói thêm gì nữa mà trực tiếp ra tay kéo người về phòng.
Lý thuyết không xong thì thực hành cho nhanh chóng.
Và kết quả là Vi Uyển Uyển vẫn bị người đàn ông đó bê lên xe đưa ra khỏi nhà.