Đàm Vi Dương trở về nhà trong bộ dạng say xỉn bét nhè, bước trước đá bước sau, đi nhưng cứ một đoạn lại tựa lưng vào vách tường, thở hắt ra vài hơi để xả bớt mùi rượu trong người.
Đầu óc quây cuồng, tầm mắt thì mông lung vì say.
Anh cũng không biết mình lái xe về bắt cách nào nhưng thực tình là đang tán thưởng bản thân quá tài giỏi, uống tận mấy chai rượu nhưng vẫn còn rất chi là tỉnh táo.
"Ức..." Cơn nấc khi say, luôn luôn khó chịu.
Vâng, anh tỉnh, tỉnh tới mức loay hoay với cánh cửa một lúc lâu mới bấm được cái mật khẩu mở khóa.
Tỉnh tới mức cửa vừa mở thì chân đã khụy xuống.
"Anh Dương..."
May sao, Kiều Ngọc Nhi cùng Vi Uyển Uyển đang trên đường đến nhà tìm, thì nhìn thấy cảnh tượng thảm hại của anh lúc này, nên cả hai khẩn trương đi đến dìu anh đứng dậy.
"Tránh ra."
Anh say, nhưng vẫn biết rất rõ ai đang chạm vào mình và biết người đó là Kiều Ngọc Nhi, nên liền đẩy cô ấy ra xa, tự tạo khoảng cách.
"Con để mẹ!"
Bà Uyển bước tới, thay Ngọc Nhi dìu Đàm Vi Dương đi tới chiếc sofa đôi cho anh ngồi xuống.
Nhìn mặt mày con trai tái mét, cả người thì nồng nặc mùi rượu mà bà xót dạ không yên.
Lúc này, Kiều Ngọc Nhi đã lật đật chạy vào trong bếp, pha vội tách trà rừng nóng rồi mang ra cho anh.
"Anh uống tí trà cho giải rượu bớt nha!"
"Tránh ra đi."
*Xoảng.
Đàm Vi Dương liên tục xua đuổi, anh hất tay quơ đổ ly trà trên tay Ngọc Nhi, ly rơi xuống nền vỡ vụn tan tành, nước nóng bắn trúng vào tay gây bỏng, nhưng cô không hề kêu than nửa lời.
"Ngọc Nhi, con có sao không?"
"Dạ con không sao!"
"Tâm trạng nó không tốt, lại đang say rượu, con đừng trách nó ha! Tối nay cứ để mẹ ở lại chăm sóc tiểu Dương cho, con về nghỉ ngơi sớm đi."
"Mẹ cũng về luôn đi, con muốn ở một mình."
Bà Uyển luôn dịu dàng với các con của mình, dù là con ruột hay con nuôi.
Nhưng có lẽ ngay lúc này, đứa con trai ruột thịt của bà cũng chẳng cần bà ở bên cạnh.
Đàm Vi Dương nói xong thì gượng người đứng dậy, loạng choạng đi vào phòng ngủ, rồi đóng sầm cửa lại.
Lúc đó, hai người phụ nữ đều nhìn theo với ánh mắt bất lực, chứa đầy lo lắng.
"Hay mẹ cho con ở lại nha, dù sao có về con cũng ngủ không được."
"Thôi con cứ về trước, có gì mẹ sẽ gọi sau.
Lát nữa ba con cũng tới rồi, để mẹ với ông ấy chăm nó cho.
Con yên tâm đi!"
"Dạ! Vậy có chuyện gì mẹ nhớ gọi điện cho con liền nha!"
"Ừm, về đi con gái!"
Bà Uyển chạm nhẹ vào gò má cô gái, thương thay cho tấm chân tình không được đền đáp của cô.
Kiều Ngọc Nhi buồn bã ra về, đó cũng là lúc cô nhận ra tình cảm này, có níu kéo cũng bằng không.
Nên buông bỏ để trả cho họ bình yên.
Cửa phòng vừa khép lại, bà Uyển đã đi tìm con trai mình, nhưng lúc này anh đang tắm trong phòng, tiếng nước chảy róc rách truyền vào tai, nên bà quay trở ra phòng khách chờ.
Không lâu sau, Đàm Dạ cũng đã có mặt bên cạnh vợ mình.
"Thằng bé sao rồi em?"
Bà Uyển khẽ thở dài, rồi mới nói:
"Tự chuốc say bản thân, bây giờ lại giam mình trong phòng tắm.
Không biết là tắm bằng nước ấm hay nước lạnh mà hơn ba mươi phút rồi vẫn chưa thấy ra."
"Dạ, hay anh vào trong xem con thế nào, chứ em phụ nữ...không tiện cho lắm.
Gặp con, anh cứ bảo thằng bé muốn gì cũng được, miễn sao đừng tự đày đọa bản thân nữa, em trông thấy con thế này mà đau lòng quá."
Suy cho cùng, cũng đâu có người mẹ nào chịu nổi khi nhìn thấy con mình khổ sở.
Bà Uyển, vì thương con mà vẫn phải mềm lòng.
"Ừm, để anh vào khuyên con vài câu."
Âu yếm vỗ nhẹ vào vai vợ thay cho lời an ủi, rồi Đàm Dạ mới đi vào phòng ngủ của người đàn ông ấy.
Đúng lúc Đàm Vi Dương cũng vừa quay trở ra từ phòng tắm.
Anh thay bộ quần áo mới, mái tóc vẫn còn ướt do vừa được gội xong, chỉ có mùi rượu vẫn còn đó.
Gặp mặt ba mình, anh cũng chẳng lấy làm lạ gì, chỉ hỏi đúng một câu:
"Ba tới thay mẹ khuyên con từ bỏ tình yêu của mình, rồi chấn chỉnh lại bản thân đúng không?"
"Nếu vậy thì ba đưa mẹ về đi.
Con quyết định sẽ đi tìm tiểu Nhung, thuyết phục ba mẹ cô ấy cho tụi con yêu nhau.
Ba không cản được đâu."
Trái ngược với suy nghĩ của anh.
Đàm Dạ không hề phản ứng gay gắt, bất mãn hay tức giận.
Ông thong thả ngồi xuống sofa, trước mặt là người con trai duy nhất của mình và người vợ ông yêu thương, trân quý.
Ông cười nhẹ, rồi mới trầm ổn cất lời:
"Xem ra, con trai ba có bản lĩnh hơn ba thời còn trẻ rất nhiều.
Dám yêu, dám chịu, một lòng một dạ muốn bảo vệ người mình yêu.
Nhìn con, tự dưng ba thấy hổ thẹn quá."
Vài lời nói đơn giản, Đàm Dạ đã thành công thu hút được người đàn ông trẻ tuổi ấy.
Anh ngồi xuống giường, trầm lặng chờ đợi nghe ba mình nói tiếp.
"Tiểu Dương, ba rất vui vì tính tình của con không giống ba.
Biết sao không? Vì thời còn trẻ, ba là người có tính khí bốc đồng, ngông cuồng, kiêu ngạo, ba yêu mẹ con thật lòng, cũng như con đối với tiểu Nhung hiện giờ.
Nhưng mà lúc đó ba không sáng suốt được như con, ba ghen tuông, kiểm soát, khiến mẹ con như mất đi tự do.
Bà ấy đã chịu đựng rất nhiều những tổn thương do ba gây ra, thậm chí ba còn khiến bà ấy từ yêu hóa thành hận và ba cũng phải mất một khoảng thời gian dài mới tìm lại được tình yêu của mình."
"Ba vui, vì con không giẫm lên vết xe đổ của ba.
Nhưng lại gián tiếp khiến người khác mất lòng tin ở con trai ba.
Vậy nên, ba phải giúp con trai mình chứng minh cho họ thấy, con không tệ như ba hồi trẻ."
Có vẻ như mọi vấn đề, Đàm Dạ đều nắm gọn trong lồng bàn tay.
Mỗi một câu nói của ông thốt ra, đều khiến Đàm Vi Dương lắng đọng suy nghĩ.
Người mà ông đang nhắc tới, là ba của Bạch Nhung sao?
Lúc này, Đàm Dạ tự di chuyển đến gần anh hơn.
Ông đặt tay lên vai con trai mình như đang tiếp thêm động lực cho anh.
"Ba tin, con sẽ thuyết phục được họ và giành lấy tình yêu của chính mình.
Ba mẹ luôn ủng hộ và là hậu phương vững chắc cho con.
Cố lên!
...----------------...
Thành phố B, Hoa Kỳ...
Bạch Hoa Thanh rời khỏi phòng riêng của con gái, mà nét mặt đượm buồn, sầu muộn khôn nguôi.
Bước xuống phòng khách, bà thấy chồng mình đang ngồi làm việc, nên liền đi tới, cố ý thở dài một hơi để ông ấy chú ý.
"Con bé vẫn không chịu ăn uống gì hết, cứ thế này thì sức nào chịu nổi chứ?"
Tả Lãnh Thiền tỏ ra lơ đễnh, nhưng thật tâm không hề bỏ sót một từ nào của vợ mình vừa nói, ông trầm giọng lên tiếng:
"Cứ để con bé yên tĩnh thêm vài hôm, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.
Con nó không ăn thì em bảo người làm mang sữa lên."
"Anh nói nghe sao nhẹ nhàng quá.
Anh biết đã ba ngày rồi con bé không ăn, không uống gì hay chưa? Đừng nói là sữa, đến nước lọc mà em còn phải năn nỉ nó mới chịu uống đấy."
Tức nước vỡ bờ, bất bình quá thì lớn tiếng đôi co.
Bà Thanh nhìn chồng mình, không kiêng dè chất vấn, càng khó chịu hơn khi thấy sự lạnh lùng, vô tâm của ông.
Thật ra, bà cũng đâu phản đối chuyện yêu đương của con gái.
Chỉ có ông, một mình ông kiên quyết chống đối ngay từ khi biết Đàm Vi Dương có tình cảm với con gái mình.
Thậm chí ông còn lôi kéo bà vào cuộc, tự nói với Bạch Nhung rằng bà không tán thành chuyện tình cảm của cô.
Tự ông bảo thủ để xảy ra cớ sự như thế này mà đến một lý do chính đáng bà cũng không được biết.
"Tả Lãnh Thiền, ông nói cho tôi biết đi.
Rốt cuộc tại sao ông lại cấm cản không cho tiểu Nhung và tiểu Dương đến với nhau? Bọn chúng đâu phải anh em cùng chung huyết thống?"
Ông ấy im lặng, chỉ gác lại công việc để nhấm tí trà ấm, rồi mới nói:
"Vì Đàm Vi Dương là con trai của Đàm Dạ.
Một người kiêu ngạo, ngông cuồng, lúc chưa yêu thì chật vật cầu xin, lúc có được rồi lại kiểm soát chặt chẽ, còn không biết trân trọng.
Em cũng biết thời thanh xuân, Vi Uyển Uyển đã khổ sở biết bao nhiêu vì người đàn ông đó rồi mà."
Nghe xong mấy lời chồng mình nói, Bạch Hoa Thanh liền trưng ra nụ cười nhạt nhẽo.
"Tôi không ngờ ông lại ấu trĩ như vậy.
Đàm Vi Dương là Đàm Vi Dương, còn Đàm Dạ là Đàm Dạ, tại sao ông có thể tự cho mình cái quyền mặc định tính cách của người khác như thế? Mà Đàm Dạ thì sao? Thời thiếu niên ông ấy bốc đồng bao nhiêu thì về sau cũng đã thay đổi hết toàn diện, chẳng phải bây giờ Vi Uyển Uyển đang sống cực kỳ hạnh phúc đó sao?"
"Bạch Hoa Thanh, bà còn dám đứng ra nói tốt cho người đàn ông khác ngay trước mặt tôi à?"
Cơn tức giận bất ngờ của Tả Lãnh Thiền khiến bà Thanh sững sờ.
Bà đang nhìn chồng mình bằng ánh mắt nghi hoặc một cách khó hiểu.
Tả Lãnh Thiền, ông ấy dường như đang ghen?
"Ông nói gì vậy? Tôi chỉ muốn nói rõ mọi chuyện cho ông phân rõ trắng đen thôi.
Sự ấu trĩ của ông đang khiến con gái mình khổ sở đó, ông biết không?"
Căng thẳng lên tới đỉnh điểm là khi cả hai vợ chồng đều đứng dậy, lớn tiếng tranh cãi.
"Tôi không cần biết bà nghĩ gì, nhưng tóm lại là tôi không chấp nhận.
Con gái tôi, yêu ai cũng được, ngoại trừ con trai của Đàm Dạ."
Lúc Tả Lãnh Thiền không còn biết biện bạch ra sao và định bỏ đi ra chỗ khác thì người làm khẩn trương chạy vào, cúi đầu thông báo:
"Thưa ông bà chủ, có người xưng tên Đàm Vi Dương muốn gặp tiểu thư! Hiện giờ đang đứng chờ trước sảnh lớn!"
Đang lúc căng thẳng thì anh xuất hiện càng khiến tâm tình Tả Lãnh Thiền bực tức hơn.
Ông dứt khoát ra lệnh:
"Đuổi cậu ta đi, bảo rằng tiểu thư không có nhà."
"Không được."
Tả Lãnh Thiền giương mắt kinh ngạc nhìn sang vợ mình, gằng giọng hỏi:
"Tại sao không được?"
"Dù sao Đàm Vi Dương cũng là con của anh trai tôi, là cháu của Bạch Hoa Thanh này, ông không có quyền xua đuổi nó."
Sự cứng rắn của bà Thanh, khiến Tả Lãnh Thiền tức đến đỏ mặt.
Ông cố gắng đè nén cơn giận, qua giây sau liền gật đầu chấp thuận, rồi nói:
"Được! Nếu không thể đuổi, vậy thì cứ bảo cậu ta quỳ ngoài cửa để chứng minh tình cảm của mình dành cho tiểu Nhung đi.
Xem xem, cậu ta có dám bỏ hết tôn nghiêm để quỳ gối van xin không? Tôi phải xem cái tình yêu mà cậu ta thường nói, nó vĩ đại đến nhường nào."
"Ông..."
"Hoa Thanh, bà cũng nên thử đi.
Thử đo lường xem cậu ta yêu con gái mình có sâu nặng như lời nói hay không."
Nói xong, Tả Lãnh Thiền liền nhìn sang người làm, dứt khoát ra lệnh:
"Ra nói với cậu ta rằng, muốn gặp tiểu thư thì phải quỳ gối trước cửa, quỳ tới khi nào tiểu thư chịu gặp mặt thì thôi.".