Cậu ba Kim thi cử phải hai tháng mới về, Chính Quốc cũng vừa ngóng tin vừa phụ giúp cha trang trải cuộc sống qua ngày.
"Quốc, bà mai lại qua..." Cha Chính Quốc lại chẹp miệng nói với con, nhưng Quốc vẫn một lời như cũ.
4
"Cha, con muốn chờ cậu ba về."
Cha Chính Quốc chẹp miệng, lại lắc đầu.
"Người ta giàu có, có chắc là giữ lời với bây không mà chờ. Có khi lúc về còn mang theo tiểu thơ nhà nào đó chớ."
"Thưa cha, cậu ba không phải người như vậy, cha đừng nghĩ sai cho cậu." Điền Chính Quốc cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, tuy cãi nhưng không hỗn.
1
Cha nói vậy, dù miệng bảo vệ cậu ba, nhưng trong lòng Quốc cũng buồn chứ. Lỡ cậu ba trên đó phải lòng với ai thiệt, Chính Quốc biết phải làm sao đây.
Trước nay sự đời vẫn thế, cha mẹ đặt đâu con phải ngồi đó, cha Quốc tuy nghèo, nhưng mấy nhà lớn đến hỏi Quốc về làm lớn làm bé, ăn sung mặc sướng cả đời, cha Quốc đều nhìn đến con mình một cái.
Chính Quốc không muốn, ông cũng không ép làm chi, tội nó !
5
"Quốc ơi !!!! Quốc ơi!!!! " Tiếng thằng Mang hồ hởi nghe từ phía xa.
4
Điền Chính Quốc ngơ ngác nhìn cha. Cha gật đầu, Quốc mới dám bước ra ngoài.
2
Vừa ra khỏi cửa, giọng nói cao vút của thằng Mang đã vui mừng báo tin.
"Bà hai kêu tao qua đưa thư cậu Hanh gửi cho mày nè." Nó đưa bao thư màu vàng cho Quốc.
Chính Quốc vui mừng cầm lấy lá thư, trân trọng đến mức từ tốn ôm sát lá thư vào ngực mình.
"Cậu ba gửi thư cho tao rồi mày ơi."
Nước mắt chờ đợi cùng bao nhiêu cảm động dâng trào, nhịn không được. Gương mặt tươi sáng của Chính Quốc rất nhanh đã chảy dọc hai dòng lệ chứa chan thương yêu.
"Cậu ba gửi thư cho tao rồi."
Thằng Mang cũng vui thay cho Chính Quốc. Nó là gia nhân của phòng nhì nhà phú hộ nhưng nó cũng thường canh bà giúp cậu ba đi thăm thằng Quốc. Ban đầu bà hai còn cấm cản. Nhưng dần rồi thấy cậu ba lành tính lại, chịu khó học hành thành tài, bà cũng không cản nữa.
"Thôi, tao về đây, còn phải hầu bà hai đi mua lụa nữa."
Định tạm biệt nhưng Chính Quốc bỗng hoang mang níu thằng Mang lại.
"Nhưng mà, tao không biết chữ."
Thằng Mang nhếch mép:
"Ta nói bà hai thương người là không sai mà. Yên tâm, bà hai đã chỉ tao đọc rồi, tao đọc cho mày nghe."
4
Điền Chính Quốc cũng không muốn giao ra thư riêng của cậu ba gửi cho lắm. Nhưng vì không cách nào hiểu được chữ nghĩa, Quốc đành đưa cho người ta đọc hộ.
" Gửi em thân mến,
Anh vẫn mạnh giỏi, thi cử tốt, còn được thầy khen ngợi.
Bánh tét ngon lắm, lúc anh về lại làm cho anh nghen.
21
Quốc đợi một tháng nữa, anh trở về sẽ sang hỏi cưới Quốc liền.
Yêu thương em Quốc.
Anh Hanh của em Quốc."
26
Điền Chính Quốc mãn nguyện mỉm cười:
"Cậu ba mạnh giỏi là em vui lắm rồi!"
Cậu ba thương Quốc như vậy, Quốc nhất định sẽ chờ!
Ở trên thành phố, Kim Thái Hanh lúc này cũng cầm một bức ảnh nhỏ, chụp cậu và Quốc.
Hôm cậu hai Kim lấy mợ hai về nhà, bà cả nhà phú hộ đã mướn nhiếp ảnh về. Kim Thái Hanh lén dúi chút tiền mới đưa được nhiếp ảnh ra nhà Quốc, cùng em chụp một tấm hình kỉ niệm.
"Cậu nhỏ ngẩng mặt lên một chút, tươi lên một chút hình mới đẹp được."
Nhiếp ảnh nhìn về hướng Chính Quốc. Nhưng Chính Quốc gan như thỏ đế, nào dám ngẩng cao đầu trước cậu ba nhà quyền quý.
Thái Hanh thấy em Quốc rụt rè, tay đang nắm tay em đong đưa nhè nhẹ.
"Em không muốn chụp với anh sao?"
"Dạ... em không có." Chính Quốc nhắm tịt mắt lắc đầu lia lịa.
Thái Hanh cười dịu dàng, anh quay người, dùng tay nâng cằm cậu lên, để cậu nhìn vào mắt anh. Ánh mắt của Thái Hanh tựa như gió thu vậy, tuy không dữ dội nhưng nồng nàn ôn nhu.
Hai má Chính Quốc bất giác đỏ ửng. Hai người thương nhau, trong lòng có nhau, nhưng vì thân phận không tương xứng nên cái gì cũng phải hết sức chừng mực, cẩn tuân lễ giáo.
Chính vì thế, cậu ba thể hiện bao nhiêu, Chính Quốc dù yêu thích nhưng vẫn phải cố giấu vào.
"Rồi, xong rồi cậu ba!" Nhiếp ảnh bỗng dưng la lên.
Cậu ba Kim giật mình quay người, nghi ngờ nhiếp ảnh.
"Chúng tôi chưa đứng đàng hoàng, sao đã chụp ?"
Nhiếp ảnh cười xoà, đến gần mở bức ảnh ra giải thích.
"Cậu ba và cậu nhỏ vừa rồi xứng lứa vừa đôi quá, tôi mới không kiềm được mà bấm máy luôn. Đây hai cậu xem."
Trong bức ảnh, hai tay cậu Kim như bao trọn lấy má của Chính Quốc. Chính Quốc đỡ hai khuỷu tay cậu ba. Ánh mắt hai người chan chứa nỗi niềm, nhất nhất chỉ có nhau.
"Đứng không đàng hoàng gì hết, chụp lại có được không ạ?" Chính Quốc nhíu nhíu nhìn bức ảnh quá tình tứ của hai người.
Nhiếp ảnh chưa kịp trả lời, cậu ba Kim đã xen ngang với biểu cảm đầy hài lòng.
"Không cần đâu, chụp rất tốt, về nhà phú hộ tôi sẽ thưởng thêm." Kim Thái Hanh ánh mắt đầy tán thưởng khen ngợi nhiếp ảnh.
Nhiếp ảnh cảm ơn lia lịa rồi quay đầu đi về cho kịp đám cưới của cậu hai.
Chính Quốc tiếc nuối nhìn nhiếp ảnh đi, cậu không làm nũng ra mặt, nhưng giọng nói không giấu được tiếc nuối.
"Cậu... Sao cậu lại chịu tấm đó, không có ai chụp kiểu đó hết trơn."
"Sao lại không được chụp kiểu đó?" Thái Hanh nhìn gương mặt buồn thỉu buồn thiu, lần nữa nâng cằm Chính Quốc lên.
Chính Quốc đang giận dỗi trong lòng, bị nâng mặt lên tuy không phản kháng, nhưng lại quay mặt sang hướng khác, miệng lẩm bẩm.
"Chụp như vậy không hạp đạo lý. Đều là người chưa thành thân, chụp hình phải biết tôn ti. Em đứng ngang hàng với cậu đã là sai rồi, cậu còn để nhiếp ảnh chụp chúng ta mùi mẫn như vậy đó..."
Kim Thái Hanh bật cười, nhéo nhẹ đầu mũi em Quốc.
"Ừ thì không hạp đạo lý, nhưng mà hạp lòng đôi ta."
~ cut ~