Lỡ Một Kiếp Sầu Bù Một Kiếp Thương

Jungkook vào nhà, đi tắm rửa sạch sẽ rồi nhào lên ôm giường.

Vừa mở điện thoại lên, Jungkook choáng ngợp trước số cuộc gọi nhỡ của bạn thân.

Cậu bấm nút gọi, tiếng tít chờ đến tiếng thứ hai, Jungkook cúp.

Rất nhanh sau đó, Park Jimin gọi lại.

Vừa bắt máy, chưa nói câu nào đã nhận một câu đanh đá của Jimin.

"Ê đẹp trai nhiều tiền mà chơi mất dạy mày. Gọi cho bạn mà nhá máy để bạn gọi lại là sao?"
7

"Mày mà gọi thì chỉ có trên dưới một tiếng đồng hồ. Không thể vừa nghe mày la inh tai rồi còn vừa tốn tiền điện thoại nữa. Ok? " Jungkook đanh đá không kém.

"Tao kê vô mỏ mày chứ kê. Cái nết thiệt tình sao tao chơi với mày được hay vậy?" Mồm Jimin xa xả mắng mỏ.

"Thì cùng một hạng người mới chơi với nhau đó."
1

Đúng mà! Một đứa mỏ hỗn chơi chung với một đứa mỏ hỗn.
5

Không sai mà còn rất phù hợp, tạo thành một tổ hợp không ai dám đụng vào.

"Thôi, không đùa nữa. Mấy hôm trước bặt vô âm tín sao hôm nay gọi cháy máy vậy?" Jungkook cười nghiêng ngả rồi hắng giọng, nghiêm túc lại.

"Trời đất Han Jun dính tin đồn hẹn hò với mày, Hoseok nhà tao chạy show mệt xỉu luôn. Vậy mà hôm nay tao phải ráng cầm điện thoại gọi gấp hỏi tội mày nè." Park Jimin cứ nói lia nói lịa.

Lúc nãy Jungkook đối chất tay đôi nhưng hiện tại lại rất ngoan ngoãn ngồi nghe.

Bạn thân như vậy mới là bạn thân chứ!


"Hồi nãy anh Harry mới nhắn tao gặp mày với người yêu ở Diamond. Ai? Là ai? Sao mày dám có bồ mà không kể tao nghe?" Jimin thủ sẵn tư thế ở phía bên kia điện thoại.
4

Tưởng chừng nếu Jungkook trả lời không thoả đáng, cậu sẽ bỏ Hoseok đang chạy show lại một mình phi tới nhà Jungkook để hỏi tội.

Jungkook cười ngặt nghẽo trước thái độ của bạn thân.

"Cứ từ từ, để kể cho nghe."

"Kể lẹ đi, nhà bao việc." Park Jimin bật mood tám chuyện, ngồi tạm lên phi đạo cụ.
3

Jungkook hắng giọng tạo sự trang trọng, bắt đầu kể về cuộc tỏ tình bá đạo của mình.

Một người kể cuốn, một người chăm chỉ ngồi nghe.

"Trời má vậy là có bồ rồi á hả?"

"Rồi." Jungkook khảng khái khẳng định.

Jimin rơi vào trầm tư: "Sao mày có bồ hay vậy? Tao bao nhiêu năm không có là trời nhất định không cho tao có."

Park Jimin bao nhiêu năm ế bền vững đến khi gặp được và theo đuổi Jung Hoseok vẫn chưa một mảnh tình vắt vai. Cậu chẹp miệng:

"Sao cái mỏ mày tỏ tình hỗn gần chết mà người ta đồng ý vậy ta."

Jungkook đen mặt, nhưng mồm miệng cũng không vừa, đáp trả:

"Tại mỏ tao hỗn có duyên, mỏ mày hỗn vô duyên đó."
2

[...]

Bắt đầu một ngày mới, Jungkook sáng sớm đã mở điện thoại lên. Quả nhiên chỉ toàn công việc, còn số di động được cho vào mục yêu thích vẫn trống trơn.

Jungkook có chút tức cười:"Haizz, đúng là lần đầu yêu mà."
2

Cậu để điện thoại sang một bên, vươn vai, tập thể dục chút cho có tinh thần rồi vệ sinh cá nhân.

Mọi thứ đã xong xuôi, chuẩn bị xuống dưới chạy moto đi làm. Nhưng vừa ra tới cửa, cậu sửng sốt đứng chôn chân ở cửa nhà.

Kim Taehyung đang đứng dựa lưng vào chiếc Maybach của riêng anh. Một tay anh bỏ vào túi quần, một tay anh cầm điện thoại, nghiêm túc đọc gì đó trong điện thoại.
3

Jungkook nâng đồng hồ lên, mới 6:15 a.m.

Cậu vội đóng sầm cửa nhà, khoá cửa lại.

Taehyung nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên. Thấy Jungkook mặc một bộ đồ năng động khoác balo một bên vai gấp gáp chạy về phía anh, anh lập tức cất điện thoại, còn lo lắng nói lớn.

"Đi từ từ thôi, coi chừng ngã em."

Jungkook đã nghe thấy nhưng vẫn cứ điệu bộ hớt hải đó chạy nhanh đến trước mặt anh.

"Anh!" Jungkook vừa thở vừa chống tay lên xe làm chỗ dựa.


Taehyung thuận tay cởi cái balo trên vai Jungkook ra: "Để anh cầm cho, thở đều chút, đỡ mệt rồi anh chở em đi làm."

Nói rồi anh khoác balo của Jungkook lên vai mình, một tay còn xoa xoa lưng cậu.

"Sao... Anh đến mà không gọi em ra?" Jungkook vừa thở hồng hộc vừa hỏi.

Mới sáng còn chê anh trai tân không biết gì. Ai ngờ anh đứng chờ sẵn trước cửa đợi chở mình đi làm.
4

Taehyung cười ngại gãi gãi đầu: "Anh sợ em còn ngủ nên không có gọi."

"Sao anh biết em còn ở nhà?" Jungkook thở dài, chống nạnh tỏ vẻ trách móc.

Khờ quá! Lỡ cậu đi làm sớm, anh định chờ ở đây đến lúc cậu về, gặp được cậu thì thôi luôn sao?

Taehyung mím môi chỉ về hướng phòng ngủ của cậu: "Đèn ngủ của phòng em màu vàng, lúc anh tới đèn còn sáng nên anh đoán em còn ngủ."

Jungkook vỗ trán đầy bất lực. Cậu hắng giọng một cái, lấy lại tinh thần, cẩn thận dặn dò:

"Anh! Lần sau đến phải gọi điện cho em! Biết chưa?"

"Vâng, anh biết rồi."

Bị người yêu mắng mỏ, Taehyung cũng không mủi lòng gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu tiếp thu.
3

Chả là sáng nay Taehyung lo rằng Jungkook đi làm trên cái đoạn đường vắng đó một mình sẽ rất nguy hiểm. Vì vậy anh lái xe tới, chở cậu đi làm. Như vậy sẽ an toàn hơn.

Taehyung mở cửa xe cho Jungkook vào, anh đỡ ngay nóc xe ngay trên đầu Jungkook để cậu khỏi cộc đầu rồi mới vào xe.
11

An vị trên xe, Taehyung lấy ra một cái hamburger anh vừa mua lúc nãy đưa cho Jungkook.

"Em ăn tạm đi. Không thích thì trên đường đi, em thích ăn gì bảo anh, anh ghé mua cho em."

Ỏ! Tim Jungkook tan chảy rồi đây. Cậu gặp được một anh good boy ấm áp rồi.

Jungkook lắc lắc đầu cầm bánh lên bắt đầu cắn ngon lành.


"Ngon nhắm, không phải mua cái khác đâu."

Taehyung phì cười, ánh mắt đong đầy yêu thương. Một tay anh cầm vô lăng, một tay vươn ra rút một tờ khăn giấy đưa cho Jungkook.

"Ừ. Thích là được rồi."

"Thế anh ăn chưa?" Jungkook vừa nhồm nhoàm lấy tay che miệng vừa hỏi.

"Anh uống sữa với ăn mấy lát bánh mì ở nhà rồi."

Jungkook bĩu môi tị nạnh.

"Thế mà không làm cho em."

Taehyung nhướng mày: "Anh mua hamburger rồi mà?"

Trước sự không hiểu biết gì về mình của anh người yêu, Jungkook tặc lưỡi liên tục xua tay.

"Sai! Rất sai nha! Một ngày phải ăn chục cữ mới đủ nha."
5

Jungkook ham ăn ra mặt, nhưng Taehyung không chút ghét bỏ, chỉ thấy đó là một sự đáng yêu vô bờ. Thay vì những người con gái gắp gì cũng từ chối nói em no rồi, anh rất thích kiểu thẳng thắn của Jungkook.

Kể cả có ăn nhiều đi chăng nữa, đó cũng là sự thật, không phải tạo nét!

Mà giữa người yêu với nhau, quan trọng là phải thực lòng với nhau.
1

~ cut ~

Bắt đầu viết chap để dành thôi 🤘
2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận