Lộ Nam Hướng Bắc I

Không lâu sau lần du xuân, giải bóng rổ cấp trường cũng bắt đầu.

Lộ Nam vốn rất đam mê, vừa biết có trận đấu thì mỗi ngày đều ngồi xổm ở sân bóng, túm về cũng không đi.

Nếu có giải bóng rổ, tất nhiên Thành Hướng Bắc phải dẫn dắt các thành viên lên sân ứng chiến. Trải qua mấy ngày khổ chiến rốt cuộc cũng không phụ sự mong đợi của mọi người lấy được giải nhất năm nhất! Lộ Nam vui vẻ múa máy, mỗi ngày đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thành Hướng Bắc khiến Thành Lão Hổ sung sướng đến mức không nhìn ra phương hướng nữa.

Kết thúc giải thi đấu năm nay, các khóa vẫn còn thi đấu hữu nghị, bởi vì tháng ba phải đối mặt với kì thi cho nên đầu tiên muốn đánh một trận với quán quân năm ba, các thành viên nghỉ ngơi hồi phục vài ngày, tinh thần hưng phấn lập tức lên chiến trường. Lộ Nam của chúng ta là một người rất mê bóng, để không ảnh hưởng đến tầm nhìn trận đấu, cậu đã đến từ sớm giành chỗ trước.

Để khuyến khích học sinh, hiệu trưởng và thầy chủ nhiệm cũng tới góp vui, mặc dù có mấy lão đầu tọa trấn thế nên cổ động viên hai bên cũng có chút để ý hơn, thế nhưng trận đấu càng kịch liệt, thần kinh người xem càng căng thẳng theo quả bóng trong tay cầu thủ, tiếng reo hò cũng ngày càng lớn.

Tỉ số đúng là cắn chết người, thành viên năm ba ban đầu vốn rất khinh địch, cho rằng đám năm nhất nhỏ hơn mình hai tuổi nước lã không thể làm nên chuyện được, ai ngờ ý chiến chiến đấu của năm nhất rất cao, một lần lại một lần dẫn trước.

Thành Hướng Bắc thi đấu trên sân, Lộ Nam bên ngoài cũng không nhàn rỗi, cậu đứng trên băng ghế hô to: “Lão Hổ! Cố lên! Nhanh lên….”

Người khác chen chen chúc chúc nhốn nháo đứng dậy chỉ có mình cậu như hạc giữa bầy gà, cậu có vị trí rất tốt, vừa ngay sau chỗ hiệu trưởng, các lão đầu nghe giọng gào thét phía sau của cậu mặt cũng nhíu lại. Thế nhưng những phần tử kích động đang chìm đắm trong trận đấu kịch liệt cho nên vẫn có thể tha thứ được, đồng chí hiệu trưởng không thể làm gì khác hơn là cắn răng chịu đựng.

Trung phong* năm ba là Chu Mục, phòng thủ rất nghiêm ngặt, đã hai lần chặn bóng Thành Hướng Bắc. Thành Hướng Bắc dẫn bóng tấn công mấy lần đều bị chặn, mắt thấy thời gian kết thúc trận đấu đang đến gần, đội cổ vũ năm nhất tức giận hô “Tấn công! Tấn công!” mọi người gấp đến mức muốn giơ chân vào trong sân, nhưng mà đội năm ba cũng không phải ăn không ngồi rồi, phòng thủ không để lộ kẽ hở nào. Thành Hướng Bắc gấp gáp, Lộ Nam cấp bách quá, tay khua loạn trên không, miệng còn gào to: “Chu Mục! Tránh sang một bên đi!”

Chú thích: trung phong là một vị trí trong bóng rổ, tương đương với tiền đạo cắm trong bóng đá, có chức năng ghi điểm, cản bóng đối phương (không chắc lắm)

Oái….có thể xem bóng như thế sao? Đồng chí nghe được tiếng kêu của cậu thái dương cũng nổi lên hắc tuyến, Lộ Nam không nhúc nhích chút nào vẫn hô to gọi nhỏ, nắm loạn lên, có điều phía trước đều là không khí có muốn nắm cũng chẳng nắm được gì! Nhưng mà việc gì cũng có ngoại lệ, lần này cậu nắm được dưới chân một vật gì đó, cố hết sức ném về phía thành viên năm ba. Thành viên phòng thủ bất thình lình bị một vật đen ngòm ném từ ngoài vào mặt, mũi khẽ hít hít hình như có mùi dầu vuốt tóc, đang ngây người thì Thành Hướng Bắc đã lách qua người, ném bóng vào rổ!

“Tuýt!!!!!” Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, năm nhất vọt lên chiến thắng.

“Gian dối! Đấu lại!” Cổ động viên năm ba kích động, không thể theo vậy được, cầu thủ trên sân đấu không được thì phía dưới dùng ám chiêu!

Trong khi đó cổ động viên năm nhất lại cười ầm lên, nói với Lộ Nam: “Làm tốt lắm!”

Thành Hướng Bắc và Chu Phác ngồi bệt xuống đất thở dốc, cũng hiểu được chuyện này có chút vi diệu.

Lộ Nam đứng ngốc ra, không ý thức mình đã biến thành tiêu điểm của mọi người, cậu nhìn lại hai tay trống trơn cũng không biết rốt cuộc mình đã ném đi vật gì nữa. Có phải thực ra cậu chưa từng ném gì đúng không? Thế nhưng không có nghĩa là vật chứng biến mất, ám khí bị tập thể thành viên năm ba dùng hai tay mang đến một vật thể đen bóng lờm xờm, lớn tiếng oán giận: “Này! Nhìn thấy chưa! Nói nữa đi!…Tìm đâu ra một thứ kinh tởm như vậy chứ?!”

Lời còn chưa nói hết, chủ nhân của món đồ chính là hiệu trưởng đại nhân bình thường tóc dày rậm, lúc này trên đỉnh đầu bóng loáng, nện từng bước đi đến trước mặt hắn: “Cậu đang nói cái gì?” Lão đầu híp mắt lại, hàm răng đập vào nhau canh cách.

“Dạ, không nói gì!” Vội vàng đem tóc giả kéo lại trước ngực.

“Tên nhóc thúi, có trả lại không?!” Hiệu trưởng giật lấy tóc giả, hùng hồ bước ra ngoài. Trên cái đầu trụi lủi còn có hai ngọn tóc thật dài, phất phơ theo ngọn gió…mọi người nhìn theo hai cọng tóc lay động lay động.

“Hiệu, hiệu trưởng… ” Một giáo viên thể dục đảm nhiệm vai trò trọng tài vội chạy qua, chân chó nói: “Ngài thấy cuộc so tài này…”

“Quả bóng cuối cùng không tính!” Lão nhân nói như đinh đóng cột.

Không ai dám kháng nghị, không ai dám hoan hô, tất cả đều chờ bóng dáng thầy hiệu trưởng khuất xa mới lập tức bùng phát một trận cười đinh tai nhiếc óc.

May cho Lộ Nam là cha cậu và thầy hiệu trưởng là đồng nghiệp thân thiết cho nên mới bình an vượt qua được năm nhất.

Hai đứa trẻ được nghỉ hè rồi vẫn không bàn bạc được đi đâu, bàn mấy ngày rồi vẫn không ra kế hoạch cụ thể.

Thân thể ông nội Lộ không khỏe, Lộ Nam phải theo ba mẹ về quê. Thành Hướng Bắc ở nhà lắc lư hai ngày, trêu mèo đuổi chó no say, trong nhà không phút giây nào bình yên. Bà nội Thành lôi cổ hắn về quê nghỉ hè.

Thành Hướng Bắc khi về đến nơi thì lập tức đến thăm hỏi ông nội Lộ, thân thể ông cụ không có gì đáng ngại, chỉ là có chút dấu hiệu cảm nắng. Lộ Nam vẫn ở trong nhà viết chữ, thấy Thành Hướng Bắc đến thì vội vàng ném bút, hai người chạy đi chơi. Nhà Thành Lộ ở rìa ngoài làng, đi vài bước đã đến được một con sông nhỏ, bờ sông mọc cỏ xan um tùm, nước sông chỉ đến cẳng chân, trong đến mức có thể thấy đáy.

Mặc dù là giữa trưa hè nhưng dưới bóng cây vẫn có gió mát thổi đến, cũng không nóng nảy. Lộ Nam cởi giày chạy vào sông, Thành Hướng Bắc kéo cậu lại nói: “Cậu quên năm nào bị thủy tinh cắt vào chân rồi à?”

Lộ Nam lè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi lại bờ sông, chỉ thả chân vào nước đập qua đập lại. Thành Hướng Bắc về nhà lấy võng, lại tìm một vị trí thích hợp buộc vào, ngồi bên cạnh đọc tiểu thuyết.

“Lão Hổ, tháng sau đi chơi không?” Lộ Nam nằm ngửa người, một tay thành gối, thoải mái hỏi.

“Được, cậu muốn đi đâu?” Thành Hướng Bắc đọc sách, không chú ý hỏi lại.

“Ừm…” Ngắt một ngọn cỏ nhỏ, vô thức ngậm lấy, Lộ Nam cố gắng suy nghĩ nói: “Nếu không chúng ta đến Bắc Kinh tìm Đông ca?”

“Đại ca đi theo cha rồi, không ở trong thành phố nữa.”

“Như vậy à!” Lộ Nam thất vọng nói: “Nhiều năm trước, hồi còn ngốc nghếch chẳng biết đang thăm thú nơi nào, sau này đọc sách lịch sử tớ chỉ nghĩ những di tích đó thật giống. Nghe nói có một công viên trò chơi mới mở rất vui.”

Thành Hướng Bắc bỏ truyện xuống, ngồi dậy cười nói: “Cậu đã nghĩ thì tớ phải đi thôi, dù sao bây giờ tớ cũng không cần đến công ty làm cu li, hình như đại ca có để chìa khóa lại trong phòng, khi nào về để tớ tìm xem.”

“Ừm..” Lão Hổ đã đồng ý thì không bao giờ nuốt lời, Lộ Nam thả lỏng, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Một tháng sau, hai người được tài xế đón đến Bắc Kinh.

Trước đó Thành Hướng Bắc  đã gọi điện hỏi anh trai nói muốn mượn nhà nhỏ của anh một thời gian. Thành Hướng Đông rất sảng khoái đồng ý, còn chỉ chỗ đặt chìa khóa nữa. Tài xế Lý đã đưa đón Thành Hướng Đông vài lần nên cũng rất dễ dàng đưa hai người đến căn hộ của anh. Chú Lý bảo muốn ở lại đây vài ngày để giúp hai đứa quen thuộc hoàn cảnh, có điều Thành Hướng Bắc đã cười cười từ chối: “Chú à, chúng cháu đều lớn rồi, không thành vấn đề đâu.”

Chú Lý vẫn không yên lòng, chú đã chứng kiến hai đứa lớn lên, lỡ may xảy ra chuyện gì thực sự sẽ hối hận cả đời mất. Thành Hướng Bắc phải vỗ ngực bảo đảm tám trăm lần, còn đồng ý mỗi ngày đều gọi chú Lý đưa đón mới được.

Không có người lớn quản, hai người đều rất vui vẻ. Vén tay áo lên bắt đầu quét dọn vệ sinh, phòng hơn một tháng không có người ở, bụi rất nhiều. Hai người chung sức hợp tác, tìm cách dọn dẹp phòng thật sạch. Thành Hướng Bắc đổ người xuống giường đơn, kêu lên: “Từ hôm nay trở đi đây là địa bàn của ông đây!

Lộ Nam đá cho hắn một cái, giận giữ nói: “Dậy! Cả người hôi hám bẩn chết! Đi tắm!

Thành Hướng Bắc nhảy dựng lên, xám xịt bò vào phòng tắm.

Bầu không khí lịch sử ở thành phố Bắc Kinh rất nồng đậm, đặc biệt có rất nhiều di tích lịch sử.

Gần đây Lộ Nam say mê truyện lịch sử, tự mình biên soạn một cuốn sách nhỏ, từng tờ ghi lại triều đại nào, người nào, ở nơi nào, làm những gì. Người nào đó muốn tận tay sờ vào những sự vật ghi lại trong sách nhưng phần lớn đều bị bảo vệ ngăn lại. Buổi tối hai người sẽ nghiên cứu lộ trình tiếp theo, ngày hôm sau sẽ mang lộ trình đơn giản của mình và sổ ghi chép nhỏ của Lộ Nam đi tham quan tìm hiểu, Lộ Nam rất là hưng phấn, cả ngày mang theo Thành Hướng Bắc chạy phố lớn rẽ ngõ nhỏ, thình thoảng dựa theo giảng giải của nhân viên du lịch mà phác thảo tranh, gia tăng kiến thức lịch sử của mình.

Thành Hướng Bắc không hứng thú mấy với việc tìm hiểu lịch sử, bởi vì rất nhiến điển cố điển tích hắn không biết, có điều nếu có thể học thêm tri thức, Lộ Nam lại hăng hái bừng bừng như vậy, hắn đương nhiên sẽ đi hết toàn bộ lộ trình rồi. Cuối cùng cuộc hành trình tìm hiểu lịch sử của Lộ Nam cũng hết, rốt cuộc Thành Hướng Bắc có thể công viên trò chơi.

Công viên trò chơi có rất nhiều người, hai người chuẩn bị nhẹ nhàng, chơi hết trò này sang trò khác, Thành Hướng Bắc thiên về hoạt động, Lộ Nam lại thích thứ gì cần sự thông minh, hai người ngẫu nhiên phối hợp lại có thể đạt được những kết quả tốt.

Chơi đùa vui vẻ vài ngày, Lộ Nam mệt mỏi nằm bệt ra giường, nói cũng không nên lời nữa. Về phần Thành Hướng Bắc, lúc này cách kì học mới khoảng một tuần, hắn cũng chuẩn bị chờ Lộ Nam nghỉ ngơi rồi nhờ chú Lý đón về nhà.

Lộ Nam đã ngủ từ sớm, Thành Hướng Bắc lại không ngủ được.

Hắn nằm ổ trên sô pha xem tv, chương trình tv thật buồn chán, bèn đi đến tủ Tv xem có đĩa phim gì không. Lão ca nhà hắn có rất nhiều đĩa, cũng chẳng phân thành loại hình nào, nhìn rất lộn xộn. Hắn chọn lấy một phim hài, vừa xem vừa cười, xem xong phim tất nhiên tinh thần càng hưng phấn. Thành Hướng Bắc chửi thề một câu, lại tiếp tục lại tủ Tv chọn đĩa tiếp. Bên trong tủ có một cái túi bóng màu đen, hắn sờ sờ, cảm giác như đây là một đĩa CD. Trên bìa CD có một cô gái ngực bự, vẻ mặt dâm đãng. Thành Hướng Bắc ném xuống ngay như có lửa đốt, lại khẩn trương nhìn cửa phòng ngủ, may không có động tĩnh gì. Hắn thở phào một hơi, tay run run cầm đĩa CD bỏ vào đầu phát, vặn âm lượng đến mức nhỏ nhất, tay cũng đặt sẵn trên điều khiển từ xa, chuẩn bị có động tĩnh gì sẽ chuyển kênh ngay lập tức.

Hình ảnh đầu tiên là cô gái dâm đãng bị một người đàn ông dùng sức đánh, mặt dù âm lượng đã rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe được tiếng thì thầm trong đó, Thành Hướng Bắc thở dốc, cổ họng khát khô. Đĩa nhanh chóng quay đến cảnh súng ống đạn thật không hề che giấu, hắn mặt đỏ tim đập, lần đầu tiên trong đời xem loại đĩa này, lòng khẩn trương đến mức tay ướt đẫm mồ hôi. Lén lút xem xong đĩa này, hắn phát hiện sắp đến nửa đêm rồi, bèn bọc kỹ đĩa lại như cũ rồi bỏ vào tủ. Đang cất đĩa thì ngón tay hắn lại chạm đến một thứ cũng gói trong túi nhựa, hắn thấy kì lạ bèn lấy ra chiếc đĩa cất sâu trong cùng. Tay hắn với mãi mới đến, càng thần bí thì làm người ta cùng tò mò, cố dùng sức mới lấy được nó từ bên trong túi bóng ra.

Cái đĩa này cũng được bọc túi bóng màu đen, hơi hơi hé ra, Thành Hướng Bắc bật cười, cái gì mà thần bí vậy chứ! Hắn rút ra, bên ngoài không có ảnh bìa, hắn  buồn cười đem đĩa CD bỏ vào máy phát, muốn xem chút là cái gì mà anh trai lại giấu kĩ thế. Hình ảnh bắt đầu là hai người đàn ông đang hôn nhau, Thành Hướng Bắc ngốc người, ngón tay đặt lên phím bật mở, không dám dùng sức. Hắn ngồi trên sàn nhà, tim đập đến mức muốn nhảy lên cổ họng. Trên màn hình hai người đàn ông quấn lấy nhau ngày càng gấp, cho đến khi làm thật, từng bước một từng bước một, con ngươi Thành Hướng Bắc dán chặt trên màn hình, không hề nhúc nhích một lần.

Động tác của hai người đàn ông ngày càng kịch liệt, Thành Hướng Bắc từ khiếp sợ ban đầu đến lúc này miệng lưỡi khô khốc, đầu hắn hỗn loạn, hầu  như không nghe được âm thanh mở cửa phòng ngủ nữa. May là Tv tương đối khuất phòng ngủ, Lộ Nam mơ mơ màng màng dậy đi tiểu đêm, căn bản không chú ý trên màn hình đang chiếu cái gì: “Lão Hổ…” người nào đó vẫn nhắm chặt hai mắt, sờ sờ xung quanh đi đến phòng tắm.

“A!” Thành Hướng Bắc hoảng sợ, tay chân luống cuống tắt TV. Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt của đèn phòng tắm, Lộ Nam khó hiểu hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

“Không, không làm gì!” Thành Hướng Bắc xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi nói.

“Ồ…” Lộ Nam xả nước rồi lẹt bẹt đi về giường ngủ, cậu đang buồn ngủ cho nên không chú ý đến sự khác thường của Thành Hướng Bắc. Thành Hướng Bắc vểnh tai lên, nghe được âm thanh Lộ Nam nằm xuống giường, đợi thêm một lát nữa xem còn động tĩnh gì không mới khẳng định Lộ Nam đã ngủ say. Hắn cúi đầu, ngồi một mình trong đêm tối, tim đập bình bịch ngẫm xem có nên tiếp tục xem bộ phim đó rốt cuộc lý trí chiến thắng, hắn hít sâu một hơi đi thẳng vào phòng tắm.

Dòng nước ào ào, cọ rửa thân thể hắn, nhưng không thể cuốn đi khô nóng trong lòng. Chỗ đã phát dục tất nhiên nửa ngẩng lên, hắn vừa sợ vừa túng quẫn, muốn học theo cách giải quyết của người đàn ông trong đĩa CD, nhưng hình ảnh hắn nhớ nhất là hai người đàn ông quấn lấy nhau, tay đang giơ lên lại hạ xuống. Được không, được không…chứ?”

Hắn ở trong phòng tắm cọ sát thật lâu, nhiệt độ bốc lên khí từ cuống họng hắn gần như không đứng thẳng được nữa, Thành Hướng Bắc nghiêm mặt, lau khô người, vây khăn tắm quanh thân rồi đi ra ngoài. Khô nóng trong thân thể vẫn không thể mất được, bèn lấy một chai nước lạnh trong tủ lạnh ra, hắn uống từng ngụm từng ngụm như muốn hạ nhiệt độ bản thân xuống.

Lộ Nam còn đang ngủ say, trong phòng ngủ bật một chiếc đèn bàn nhỏ, vô cùng tối tăm, Thành Hướng Bắc ngồi bên mép giường, ánh mắt vô cũng phức tạp nhìn Lộ Nam, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu. Lộ Nam vung tay, trong miệng lẩm bẩm muốn đuổi muỗi, lại lật người. Mùa hè không lạnh nên cậu chỉ miễn cưỡng mặc một chiếc quần nhỏ, xương quai xanh xinh đẹp tuyệt trần và đôi chân nhỏ thon dài lộ ra trước mắt Thành Hướng Bắc. Hai người lớn lên cùng nhau, thân thể Lộ Nam nhắm mắt hắn cũng có thể miêu tả lại rõ ràng. Trước đây chẳng chú ý, nhưng bây giờ lại đầy ma lực, hắn không tự giác so sánh Lộ Nam với bé trai bị đặt dưới thân trong đĩa VCD kia…Ối, không không, hắn đang suy nghĩ gì vậy! Thành Hướng Bắc không dám nhìn Lộ Nam ngủ nữa, chỉ chật vật chạy trốn đến phòng khách. Trên ghế salon có chăn rồi, hắn nằm xuống đó, nhắm mắt lại, ra lệnh cho mình không được nghĩ đến nữa.

Nghĩ, không muốn nghĩ…nhưng mà càng không muốn lại càng nghĩ, hắn lật qua lật lãi mãi không ngủ được, thứ dưới thân cũng bắt đầu rục rịch, hắn lật người lại, kẹp chặt hai chân, đếm tới hơn hai nghìn con cười mới có chút mơ màng buồn ngủ.

Đêm đó trong giấc mơ của hắn chỉ xuất hiện một người, vui cười, mơ hồ, tức giận, còn có chút mê hoặc…tất cả đều  là Lộ Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui