Lộ Nhân

Bên người Lộ Tinh Thiên lúc này thừa ra một phần y phục. Y phục ở đây, vậy người đang ở đâu?

Chỉ mặc trung y* lúc này Thập Lục đang mang khách không mời nơi nơi chạy loạn ở trong núi. (*y phục của Thập Lục có 3 lớp nha, ngoại y đã cởi ra đắp cho Lộ Tinh Thiên, nên lúc này trên người ảnh chỉ còn trung y và nội y ^^)

Đương nhiên, cái giá y phải trả cũng không nhỏ.

Chờ y thành công đem địch nhân chạy vòng vòng trong rừng, trên người y cũng nhận thêm ba, bốn vết thương lớn có, nhỏ có.  

Vũ đường cùng Hình Ý môn đều cử tới cao thủ, ít nhất cũng phải là cao thủ chuyên đi theo bên người đường chủ.

Đối với chuyện mình có thể thành công thoát khỏi những cao thủ như thế, Thập Lục có điểm đắc ý. (Anh nơi nơi tự kỷ, lúc lúc tự kỷ!^^)

Ở cửa sơn cốc tìm được dấu hiệu bảo chủ lưu lại, theo dấu hiệu tìm được đường trở về Vân gia.

Còn chưa thấy cổng nhà Vân gia tỷ đệ, Thập Lục đã bắt đầu than thở.

Vì cái gì bảo chủ luôn gặp được nhân duyên tốt đẹp đến vậy a!

Vì sao mỗi lần ta bị thương đều không gặp được mỹ nhân cứu ta mà? (Vì bên người anh lúc nào cũng tồn tại một lang sói đại mỹ nhân!)

Nhìn qua cửa sổ, thấy lão gia nhà mình đang được Vân mỹ nhân hầu hạ đến là thoải mái, nhìn hai người mắt đưa mày liếc, tự giác biết không nên quấy rầy, y sờ sờ cái mũi tìm nơi khác lẳng lặng trị thương.

Đêm khuya, trăng sao lấp lánh..

Phòng này vốn là phòng của Vân đệ, hiện tại bị bắt phải nhường lại cho một vị Đại lão gia tóm được giữa đường làm chỗ trị thương.

Trong nhà im ắng, Thập Lục cố gắng đi vào mà không làm kinh động đến ai.

Hơi thở của lão gia nghe thật vững vàng, không giống như người vẫn còn bị trúng độc gặp nguy...

Y không nhìn thấy Lộ Nhất hay ảnh vệ nào khác đứng canh cửa, vậy chỉ có thể là lão gia cho bọn họ ẩn thân.

Từ hai chuyện đó mà nói, y hiểu được rằng Lộ bảo chủ đã không còn gì đáng ngại.

Có điều nếu độc tính đã được giải trừ, tại sao lão gia không được tiếng y tiến vào, còn ngủ say như vậy?

"Một thân toàn mùi máu, cho dù ngươi không cố ý đem hơi thở bại lộ, ta không dùng tai cũng có thể nghe được!"

Dọa y!

"Lại đây."

Thập Lục thành thật đi đến.

Y nhìn thấy một đôi mắt sáng ngời.

... Người này thật sự có năng lực hấp dẫn lòng người. Thập Lục thiếu chút nữa đã chịu không nổi đưa tay ra vuốt ve gò má đó.

"Ngươi đứng cao như vậy, ta ngẩng cổ thật sự mệt."

Thập Lục nghe vậy lập tức quỳ xuống trước giường, cùng lão gia nhìn thẳng.

"Đem mặt nạ cởi xuống."

Y lấy ra một lọ thuốc nước đặc chế nhẹ nhàng cởi mặt nạ.

"... Thực xấu." Một bàn tay ôn hoà hiền hậu sờ lên mặt y, những vết chai trên ngón tay dài nhẹ nhàng lướt qua mặt y.

Nhột nhạt. Thập Lục muốn bắt, lại không dám động.

"Ngươi sao có thể lớn lên xấu như vậy?"

Là ai nói dưới ánh trăng xem mỹ nhân càng xem càng mỹ?

Lộ Tinh Thiên có chút không muốn thừa nhận chính mình bị khuôn mặt này  huyễn hoặc. Nghĩ muốn buông tay, lại có điểm luyến tiếc.

"Ta chưa bao giờ nghĩ vẻ ngoài của một người lại quan trọng đến như vậy, nếu trước đây mỗi ngày ngươi đều dùng khuôn mặt này lắc lư ở trong bảo, hiện tại nói không chừng Lộ gia bảo ta đã là hoàng thân quốc thích, hoặc cũng có thể ta đã sớm cưỡng gian ngươi cũng không biết chừng..."

"Lão gia, nếu lão bảo chủ nghe được ngài dùng loại ngôn ngữ du côn lưu manh này nói chuyện, ngài ấy nhất định sẽ đem lão phu tử*  văn tu thư viện một lần nữa mời trở về." Thập Lục đứng đắn nói. (*thầy giáo)

Lộ Tinh Thiên rên rỉ một tiếng, "Cái kia phu tử... Giết ta, ta cũng không gặp lại hắn!"

"Ngài còn nhớ rõ ông ấy?"

"Đương nhiên. Cái kia XXX..." Từ trong cái miệng thanh tao nhã nhặn của Lộ đại lão gia liên tiếp thốt ra thứ ngôn ngữ mắng mỏ ngay cả du côn lưu manh cũng cam bái hạ phong.

Ha hả, Thập Lục cũng nhớ rõ. Y nhớ rõ Thiếu bảo chủ tuổi còn nhỏ lại thích nghịch ngợm gây sự, có vài lần bởi vì đắc tội phu tử, rơi vào bàn tay của vị phu tử nổi tiếng nghiêm khắc hơn người đã ăn tẫn không ít đau khổ.

Nhà họ Lộ không có nuông chiều thiếu gia công tử, đây là điều y từ nhỏ đã biết.

Thiếu bảo chủ tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng chịu huấn luyện, chịu khổ cực cũng không ít hơn so với ảnh vệ bọn y. Nếu không ngươi cho là Lộ Đại lão gia hôm nay một thân bản lĩnh là từ đâu mà có?

"Trước kia ta cùng ngươi quan hệ tốt lắm sao?"

Cái gì?

Lộ Tinh Thiên nhắm mắt lại, trở mình, "Ta nhớ rõ, ta vẫn nhớ rõ khi ta còn trẻ dường như cùng một người tốt lắm, phi thường tốt. Nhưng ta nghĩ không ra, hắn là ai vậy?"

Thập Lục giật mình.

"... Là ngươi sao? Thập Lục."

Ngươi muốn y như thế nào trả lời?

__

Thập Lục thở dài thật sâu.

Cái kẻ ghé vào trên ngực y, thủ phạm đè ép khiến y không thở nổi cũng thở dài một cái thật lớn.

Hai mắt thật to, gương mặt tròn tròn, thái độ lại cố gắng tỏ vẻ già đời buồn cười đến nói không nên lời, nhưng Thập Lục một chút cũng không muốn cười.

Y nghĩ, y không thích đứa bé này.

Ba ngày cũng đủ làm cho hắn hiểu đứa bé này đáng sợ.

Thiên chân khả ái là bề ngoài, cất dấu kiêu ngạo cùng dối trá, tùy hứng, ích kỷ cộng thêm ánh mắt ác độc.

Ai nói nhân chi sơ tính bản thiện*?(*con người lúc mới sinh ra vốn đều là người lương thiện)

"Ngươi là người hầu đúng hay không? Chờ bảo chủ các ngươi cưới tỷ tỷ của ta, ngươi cũng chính là người hầu của ta đúng không?"(cứ nằm mơ đi em ạ, đêm còn dài =.=)

Tưởng đến là hay!

"Tỷ tỷ của ta rất tốt, lại ôn nhu, bảo chủ các ngươi nhất định sẽ lấy tỷ tỷ của ta. Ta cho ngươi biết, hiện tại ta nói gì ngươi đều phải nghe, nếu không chờ bảo chủ các ngươi cưới tỷ tỷ của ta, ta khiến cho nhân dùng gậy đánh ngươi, đánh cho ngươi mông nở hoa!"

Tiểu hài tử đáng chết.

"Uy! Hôm nay ta phải chơi trò cưỡi ngựa, ngươi tới làm ngựa của ta!"

Ta cái gì cũng chưa nghe thấy.

"Ngươi có nghe thấy không!"

Thập Lục nghĩ muốn bịt chặt lỗ tai. Tiếng thét chói tai của tiểu hài tử quả thực có thể giết người.

"Uy! Ta đang nói với ngươi a!" Đôi tay nhỏ bé đảo ở trên ngực y lực đạo tuyệt đối không nhẹ.

"Ngươi tiếp tục kêu ở bên tai ta, ta sẽ đem ngươi trói lại ném tới ngọn đại thụ "

Hai mắt tròn xoe của tiểu hài tử trừng lên nhìn y một lúc lâu, đột nhiên nó thè lưỡi làm mặt quỷ, "Hừ, ngươi căn bản không dám!"

Đúng vậy, y không dám.

Nhất là lão gia nhà y thoạt nhìn lại có vẻ rất hứng thú với tỷ tỷ của tiểu gia khỏa này.

Vân Nương, tất cả xinh đẹp, ôn nhu, trí tuệ tập hợp lại trên một thân cô gái này. Nhất là sự ôn nhu của nàng.

Không ai có thể từ chối được một nữ tử xinh đẹp ôn nhu, huống chi là cái gã hoa đào quanh năm bay phất phới Lộ đại bảo chủ.

Bởi vì Vân Nương đối với Tinh Thiên có ân cứu mạng, Lộ đại bảo chủ không chỉ đáp ứng sau khi thương thế lành lặn sẽ đón Vân gia tỷ đệ cùng về Lộ gia bảo nương thân, càng đáp ứng sẽ vì hai chị em nàng tận lực truy tìm tung tích cừu nhân.

"Trong núi gió lớn, thân thể ngài lại chưa khỏe hẳn, cẩn thận kẻo bị lạnh." Ngọc thủ thon dài mảnh mai cởi xuống áo choàng, tự mình phủ thêm lên người Lộ đại bảo chủ.

Thập Lục nhìn lại ngoại bào trên tay mình, lại nhìn nhìn phía đối diện, một lần nữa lui về chỗ tối.

"Đa tạ." Lộ Tinh Thiên quay lại, ôn nhu mỉm cười. (Thiên ca, anh đi chết đi! ò-ó)

Vân Nương nhẹ nhàng như mây thuận thế quỳ gối ngồi xuống ở bên cạnh hắn.

"Cảm ơn ngài đã muốn mang hai chúng ta về Lộ bảo nương thân, Vân Nương thân mình thật ra không đáng nói, chính là không đành lòng để tiểu đệ ở lại chốn sơn dã mai một. Hắn lại là cái đứa nhỏ không chịu ngồi yên..."

"Không có gì, nghĩa cử nên làm mà thôi. Thật ra ta làm phiền Vân cô nương nhiều lần giải cứu, thật sự là đã thụ nhận ân tình lớn lao."

"Bảo chủ ngàn vạn lần không nên nói như vậy, nói như vậy quả thực làm Vân Nương hổ thẹn không dám nhận." Vân Nương cuống quít xua tay, "Không nói đến ngay từ đầu là do xá đệ không tốt, tiểu nữ xuất thủ cứu người trị bệnh trị đến tận gốc là điều phải làm. Lần này, nếu không phải tiểu nữ biết chuyện mà không cảnh báo trước, lấy thân thủ của bảo chủ ssao có thể bị một con vật nhỏ ám toán? Nói đến nói đi đều là Vân Nương không tốt, hiện giờ lại mang ơn bảo chủ chuyện sau này, nguyện ý dành cho tỷ đệ tiểu nữ một nơi an phận, Vân Nương mới thật sự là không hiểu nên như thế nào báo đáp mới tốt."

Báo đáp? Ân, lần sau nếu có cơ hội cứu bảo chủ, y sẽ nhớ rõ trước khi cứu người hỏi hắn có nguyện ý lấy thân báo đáp hay không. Thập Lục sờ cằm, còn thật sự lo nghĩ tính toán việc này. (Anh chán sống +Tự kỷ tập 2)

"Đúng rồi, nếu không có gì bất tiện, không biết Vân cô nương có thể chỉ giáo cho ta cách giải độc trên người ta? Ta nhớ rõ dường như có nghe nói qua loại độc chất này cơ hồ là khiến người chết ngay tức khắc?"

Không biết Lộ Đại lão gia có phải cố ý đổi đề tài hay không, nhưng không có tiếp tục mấy chuyện báo đáp và vân vân...

"Tất nhiên không dám giấu diếm, " Vân Nương nhẹ nhàng vén tóc cười nói: "Khi Vân Nương tìm được bảo chủ, bảo chủ trúng độc đã sâu, may mắn thay bảo chủ nội công thâm hậu dồn nén chất độc, không cho nó theo tâm mạch xâm nhập sâu trong nội thể. Tiểu nữ vì bảo chủ bức độc xong, liền dùng thuốc giải độc tự chế bôi lên miệng vết thương của bảo chủ. Chờ hiểu được bảo chủ bị loại vật gì gây thương tích, quý thuộc hạ lại mang đến độc châm của con vật nọ, sau đó tiểu nữ chỉ phải đúng bệnh hốt thuốc." (Hồ ly tinh! Độc là do Lục ca của ta hút ra đấy chứ! ò”ó)

"Lần này Lộ Tinh Thiên có thể giữ được mạng sống, đều là dựa vào Vân cô nương diệu thủ hồi sinh." Lộ Tinh Thiên chắp tay thi lễ.

"Không dám nhận." Vân Nương cũng vội vàng đáp lễ, "Bảo chủ ngàn vạn lần đừng đa lễ như vậy, thật sự khiến tiểu nữ hổ thẹn."

"Hì hì! Tỷ tỷ âm thầm nói với ta Lộ đại ca như thế nào, như thế nào..., sao tới trước mặt lại thành Lộ bảo chủ? Tỷ tỷ xấu hổ, xấu hổ..."

"Đệ đệ!" Khuôn mặt Vân nương trở nên đỏ bừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui