"Tiểu Cửu, ngươi sẽ không nói ra đâu, đúng không?" Thập Lục ôm Tiểu Cửu, ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Cửu không đáp, chỉ có thể nghe được hắn dồn dập thở dốc.
"Vì sao không trả lời ta? Cho ta biết lý do vì sao ngươi lại làm như vậy!" Tiểu Cửu rống giận, đột nhiên giãy giụa vùng ra.
"Lý do?" Thập Lục nở nụ cười, tay cũng ôm càng chặt hơn, dường như không thèm quan tâm vết thương trên lưng có thể trở nên nặng hơn.
"Trong bảo có ai là không biết lý do? Đương nhiên là vì có thể một bước lên trời, từ nay về sau thoát khỏi thân phận người hầu kẻ hạ a... "
"Ngươi nói bậy! Ta không tin!" Tiểu Cửu đau đớn đến nỗi thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
"Vì sao không tin?" Thập Lục thở dài, "Tiểu Cửu của ta, rốt cuộc ngươi muốn ta nói gì ngươi mới tin?"
Bàn tay vốn muốn đẩy ra lại ôm chặt lấy người từ nhỏ đã cho hắn cảm giác ấm áp, Tiểu Cửu đau đớn kêu khóc: "Ngươi là kẻ điên! Ngươi là kẻ ngu ngốc! Ngươi là đại đại ngốc! Ngươi cũng biết rõ không thể nào... Chẳng lẽ ngươi đã quên kết cục của Thập Tứ hay sao? Ngươi lại muốn bước lên con đường của nàng hay sao?"
Thập Lục cố nhịn từng trận, từng trận đau đớn từ sau lưng dội lại, mềm nhẹ vuốt ve tấm lưng của Tiểu Cửu, lặng thinh.
Không cần Tiểu Cửu nhắc nhở, cho đến tận lúc này y chưa từng quên Thập Tứ của bọn y.
Năm đó trong số hai mươi mốt trẻ có sáu người là nữ nhi, thế nhưng sống sót lại chỉ có một mình Thập Tứ.
Hiện tại ngoài Thập Nhất, Thập Tứ cũng đã chết, chết ở một năm rưỡi trước, bị bảo chủ một chưởng đánh chết.
Thập tứ là một thiếu nữ xinh đẹp, bởi vì xinh đẹp, nàng cũng không cam lòng chỉ làm một cái bóng không có tiếng tăm, mãi mãi không có cơ hội nổi danh. Nàng muốn làm chủ nhân, mà cơ hội của nàng chính là bảo chủ.
Bảo chủ cũng rất cưng chiều nàng trong một thời gian không ngắn. Ước chừng đến bốn tháng.
Thế nhưng lão gia có mới nới cũ cũng rất nhanh đã có người mới để cưng chiều ─ trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy Hàn Tình Nhân.
Vào cái ngày Hàn Tình Nhân theo lời mời của lão gia đến chơi Lộ bảo, Thập Tứ hạ độc vào trà của Hàn Tình Nhân.
Thế nhưng, đó chẳng qua là bã đậu. Nàng dù sao cũng không dám thực hạ độc thủ đầu độc chết tân hoan của lão gia. Dù cho trong lòng nàng có bao nhiêu đau khổ cùng ghen ghét, nàng chỉ muốn xem Hàn Tình Nhân nổi tiếng với vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo phải bị xấu mặt thôi.
Hàn Tình Nhân rất nhanh liền phát giác trong trà có vấn đề, bảo chủ lúc ấy chỉ hỏi một câu: Ai làm ?
Thập tứ sợ liên lụy đến những người khác trong đội ảnh vệ nên lập tức đứng ra nhân tội, có lẽ khi đó nàng cũng nuôi hy vọng lão gia sẽ chú ý tới nàng hơn, cho dù phải trả giá bằng nghiêm hình. Thế nhưng, lão gia ngay cả một cái liếc dành cho nàng đều không có, một chưởng vung lên, xem như cấp cho Hàn Tình Nhân một cái công đạo (đòi lại công bằng).
Một viên ba đậu, một mạng người. Cái giá của mình hèn hạ đến mức có lẽ chính Thập Tứ còn không thể tin được!
Ảnh vệ môn không ai xuất đầu lộ diện nói giúp nàng một câu, bởi vì nàng đã phạm vào khuyết điểm lớn nhất của một kẻ thân là ảnh vệ: không được lệnh của bảo chủ đã tự ý ra tay, làm tổn hại đến lợi ích của Lộ bảo và làm mất mặt bảo chủ.
Kể từ lúc đó, mười hai ảnh vệ trở thành mười một.
"Tiểu Cửu, lưng của ta rất đau, ngươi giúp ta bôi thuốc được không?" Thập Lục tựa đầu trên vai Tiểu Cửu, nói với giọng đáng thương.
"Mặc kệ ngươi! Đau chết ngươi đi!"
Tiểu Cửu kêu lên tàn nhẫn, xuống tay cũng tuyệt không ôn nhu, có điều Thập Lục biết, chỉ cần ngủ một giấc sáng mai tỉnh dậy là vết thương phía sau lưng mình đã kết vẩy.
Tiểu Cửu, ngươi là cái quái thai, có điều ta vẫn thích ngươi.
Thập Lục không chỉ nghĩ như vậy ở trong lòng mà còn nói thẳng ra cho Tiểu Cửu nghe.
Kết quả Tiểu Cửu đánh hắn một bạt tai, bỏ lại một lọ dược chạy mất. (Tội nghiệt a tội nghiệt nha Thập Lục!)
Tết Trung thu qua không bao lâu, Lộ Tinh Thiên lại ra ngoài tuần tra sản nghiệp.
Trong mắt người Lộ gia bảo, vị bảo chủ trẻ tuổi mới kế vị được hơn 4 năm này so với lão bảo chủ còn tận tâm tận lực với bảo hơn. Ai không thấy Lộ gia bảo của cải ngày càng nhiều, gia nhân trong bảo ngày càng tăng?
Chỉ có mười một ảnh vệ biết, lão gia của bọn họ một năm có hơn phân nửa thời gian ở bên ngoài, trừ lý do chăm lo sản nghiệp của Lộ gia, nói đúng hơn là vì tìm kiếm.
Hắn tìm cái gì?
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, có lẽ là từ sau khi Lộ Tinh Thiên truyền ra ba điều kiện kén rể của Thiên Hạ Đệ Nhất mỹ nhân, cũng có thể sớm hơn cả khi đó, mà lời đồn đại theo chân bảo chủ càng ngày càng gay cấn.
─ Lộ Tinh Thiên đang tìm kho báu.
─ Kho báu được giấu ở một nơi tên là Thiên cùng địa tận.
Là thật? Là giả ?
Lộ đại bảo chủ không tiếc thân, đem bốn chữ Thiên.cùng.địa.tận khắc lên khuôn mặt anh tuấn phi phàm của chính mình, vậy ngươi cho rằng là thật hay giả ?
Thật có người dám làm như vậy sao?
Lộ Tinh Thiên là ai? Hành vi của hắn người bình thường lại có thể hiểu được hay sao? Có lẽ hắn ước gì người trong thiên hạ cũng biết và tìm tới cửa mới tốt!l
Vì cái gì?
Bởi vì. . .Tám phần hắn cũng không biết địa điểm của kho báu. Ngươi không gặp hắn quanh năm suốt tháng mỗi ngày đều ra bên ngoài chạy, chạy khắp cả đại giang nam bắc, quan nội quan ngoại hay sao!
Nga, nói như vậy kho báu thực sự là chuyện lạ .
Tám phần là thật.
Trên giang hồ chỉ cần có ba phần là thật, thì đã có thể làm thành thật đến mười phần. Huống chi là tám phần!
Với một câu “tám phần là thật”, một truyền thuyết mới oanh oanh liệt liệt về truy tìm bảo vật đã bắt đầu!
Lúc Lộ Tinh Thiên lần đầu tiên nghe được truyền thuyết này, trên mặt tỏ vẻ khá là thoải mái, thản nhiên.
Thậm chí so với khi hắn biết mỗi ngày đều có người đến gõ cửa Thiếu Lâm khiêu chiến Thập bát La Hán trận, Tứ Phương Lâu chủ Kim Nguyên Bảo ở trong nhà không dám ra mặt tiếp khách, xuất môn không dám nói mình là ai còn muốn thoải mái, thản nhiên hơn đến ba phần.
"Ngươi nói liệu cái gã Kim Nguyên Bảo lòng dạ hẹp hòi kia có trả thù ta hay không?” Thập Lục im lặng.
Lần này ảnh vệ xuất môn đi theo Lộ Tinh Thiên có sáu người. Bốn người túc trực đợi lệnh, hai người thay phiên nhau hành sự. Hiện tại bảo vệ bên cạnh lão gia là y và Lộ Nhất, cho dù có nói chuyện cũng không đến lượt y lên tiếng.
Lộ đại bảo chủ cũng không trông mong có người trả lời hắn, bàn tay nhẹ vuốt ve bên mặt xăm chữ của mình, cười đến khó hiểu.
"Có điều bọn hắn đoán có một chút đúng, ta đúng là tìm nó. Có tin gì mới không?"
Thập Lục biết những lời này không phải là hỏi y, Lộ Nhất đang đứng ở ngoài cửa.
"Thưa có."
"Tiến vào nói chuyện!" Lộ Tinh Thiên lộ ra một tia hưng phấn.
Lộ Nhất đẩy cửa vào, đi đến cách bảo chủ khoảng năm bước chân thì dừng lại. “Khởi bẩm lão gia, nhóm của Thập Nhất truyền tin về, ở Tiềm sơn huyền* có một tòa Tiềm Sơn, trong núi có đỉnh Thiên Trụ, tại Thiên Trụ có một cái động dưới chân núi, người dân bản xứ gọi là động Hoàng Tuyền."
"Tiềm Sơn? Cái được xưng là Nam nhạc Tiềm Sơn?" Không biết điều gì khiến Lộ Tinh Thiên xúc động, hiện tại bất cứ ai nhìn hắn đều có thể nhận ra hắn đang kích động rõ ràng.
“Thưa đúng."
"Đi! Lập tức khởi hành đi Tiềm sơn huyền. Lộ Nhất ngươi cùng Thập Nhất đi theo đợi lệnh, Thập Lục tùy thân nghe lệnh." Lộ Tinh Thiên bỗng nhiên đứng dậy.
Khi Thập Lục rời đi Ứng Thiên phủ, y rất lấy làm thương cảm nhìn thoáng qua mấy người phụ trách sản nghiệp của Lộ bảo tại địa phương.
Nghe nói năm nay lợi nhuận làm ăn của Ứng Thiên phủ so với năm trước tốt hơn nhiều, những người phụ trách đã tỉ mỉ chuẩn bị sổ sách báo cáo suốt hơn 10 ngày, nghĩ đủ mọi cách hiển thị tốt nhất công trạng của mình, đồng thời cũng chứng minh được lợi nhuận hàng năm qua của họ cũng cao hơn các chi nhánh tại kinh thành, kết quả lão gia mới đến đây ngày đầu tiên, trà còn không uống đã vội vã bước đi.
Đáng thương cho bọn họ trương ra kia vẻ mặt chờ mong còn có ba phần khẩn trương, công phu chuẩn bị bao lâu đều hóa thành công cốc!
Nhìn lão gia đi vào chuẩn bị tốt xe ngựa, Thập Lục hiểu được người này vẫn sẽ trở lại đây─ nhưng mà ở thời điểm đám người kia đều lơi lỏng phòng bị, mọi thứ lộn xộn khuyết điểm đều phơi bày cả ra.
Lộ Tinh Thiên thích xuất hành một cách gọn nhẹ.
Một cái xe 4 ngựa kéo (xe thường chỉ có 1, 2 con ngựa thui nha các nàng ^^) có thể chứa đủ 3 người nằm, đi theo hầu hạ hàng ngày 2 người, thị đồng 2 gã, cùng với một gã chăn ngựa. Đây là cái Lộ Tinh Thiên gọi là xuất hành gọn nhẹ.
Nói theo Lộ Tinh Thiên thì là: ta thích có người hầu hạ. Nếu có việc phải chính mình làm, ta làm cái chức bảo chủ này còn có ý nghĩa gì? (Anh mắc bệnh cậu ấm ^^)
Tóm lại, Lộ lão gia là một người thực sự biết hưởng thụ.
Một kẻ rất biết hưởng thụ cuộc sống thì cho dù hắn ở trên đường dong duổi, cho dù hắn có việc nóng lòng, hắn cũng sẽ nhất quyết không chịu để mình bị ủy khuất (thiệt thòi)
Trên đường tới động Hoàng Tuyền, Lộ lão gia thậm chí còn đi thanh lâu một lần, rồi đi gặp một vị hồng nhan tri kỷ, giảm bớt một chút buồn tẻ vô vị của hành trình.
Khi Bảo chủ bọn họ được đại danh đỉnh đỉnh hoa khôi cô nương Hồng gia bảo Tiểu Vãn tự mình đưa tiễn khỏi cửa, một gã tiểu dân chúng đi qua nhìn thấy hoa khôi thì tâm thần choáng váng, không để ý tới đường đi suýt chút nữa đụng phải bảo chủ, tất nhiên chỉ là suýt chút nữa, gã ta loạng choạng đụng phải cánh cửa, làm cho Tiểu Vãn cô nương cười gập cả người.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Liên tiếp kêu “thực xin lỗi” cũng không biết là nói với ai.
May mắn Hồng gia bảo viên ngoại sáng sớm đã không thấy đâu, nam tử kia xấu hổ đỏ mặt, miệng nói thật xin lỗi, chân vội vã chạy đi.
Lộ Tinh Thiên cười cười, nơi nơi đều có thể thấy được một vài nam nhân vì sắc lụy thân.
Chờ ra khỏi thành, phồn hoa đô thị lùi xa dần nhìn không thấy nữa, chỉ còn thấy những hương dã điền viên (ruộng đồng, xóm làng nơi thôn quê), có khi đi một quãng dài cũng không thấy một thôn xóm nào.
Hôm nay lúc chạng vạng, Lộ Tinh Thiên tới đến Vũ gia thôn, nơi cách Tiềm sơn huyền khoảng hai, ba ngày đường.