Lỡ Rồi Yêu Luôn


Sau khi người kia rời đi, căn phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Quý Triều Chu nhìn chiếc hộp gỗ trong góc, những năm qua vào sinh nhật anh, Quý Mộ Sơn sẽ mang quà đến, tất cả đều là đồ đắt tiền và quý giá, nhưng hôm nay không phải sinh nhật anh.
Có lẽ Quý Mộ Sơn cảm thấy mối quan hệ giữa họ đã dịu đi nên gửi quà tới.

Quý Triều Chu đứng đó hồi lâu mới cúi xuống mở hộp gỗ, đó là một chậu nai linh lan làm bằng ngọc bích tinh xảo.
Dưới cây linh lan, nai con khẽ nghiêng đầu dùng mũi ngửi hoa, linh động một cách dị thường, như thể có sức sống.

Loại cây cảnh này rất khó khiến người ta sinh ra ác cảm.

Quý Triều Tru vươn tay lấy chậu hoa linh lan ra.

Vì anh đã hứa với dì Vân rằng sẽ hòa hoãn mối quan hệ với Quý Mộ Sơn, cho dù đó chỉ là sự thân thiện bề ngoài, anh cũng nên cảm ơn ông ta.
Ngay khi Quý Triều Chu đang chuẩn bị đặt chậu hoa linh lan xuống và gọi điện thoại hồi đáp Quý Mộ Sơn, khóe mắt chợt phát hiện một chiếc phong bì màu hồng mạ vàng ở đáy hộp.

Anh đặt chậu hoa linh lan trên tủ phòng khách, rồi cúi xuống nhặt lá thư lên.
Quý Triều Chu cúi đầu xé mở phong thư, chậm rãi rút ra một tờ giấy trắng mạ vàng.

Anh tưởng rằng nó được viết bởi Quý Mộ Sơn, do dự mãi mới mở bức thư, nhưng sau khi mở nó ra anh thấy nét chữ không phải, mặt trên chỉ có một đoạn:
[Nai là ta, Linh lan là con, quan hệ của chúng ta thân thiết như bọn chúng vậy.

Con có thể tâm sự với ta bất cứ chuyện gì, cũng có thể nói về chuyện công việc, ta đảm bảo sẽ giúp con giải quyết.](Lynn: mọi người lưu ý bức thư này là do Trình Lưu viết, nhưng vì nó đang được đọc dưới góc nhìn của Quý Triều Chu nên mình mới để xưng hô là ta và con nhé.)Quý Triều Chu vô cảm nhìn dòng chữ trên bức thư một lúc, cuối cùng vò nát mảnh giấy rồi ném đi.

Bức thư là do người ngoài viết, Quý Mộ Sơn thậm chí không tự viết mà còn đề nghị giúp đỡ trong công việc.

Nhiễm Sơn do mẹ anh sáng lập, về sau dì Vân tiếp quản quyền quản lý và giao lại khi anh trưởng thành.

Bây giờ Quý Mộ Sơn muốn sở hữu Nhiễm Sơn?
Quý Triều Chu mặt mày lãnh đạm, không còn để ý tới chậu hoa linh lan nữa, ý nghĩ muốn hồi đáp Quý Mộ Sơn vừa rồi cũng biến mất, anh đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
Vào lúc này, Quý Mộ Sơn đang ở trong biệt thự trống vắng phía bên kia thành phố S không biết rằng danh tiếng của mình đã bị hủy hoại bởi một lá thư. (Lynn: mang tiếng quá, nghĩ có tức không cơ chứ:v)
* * * * *
Trên đường về, Trình Lưu đang ngẫm lại bước nào mình làm chưa tốt, rõ ràng là đã tặng quà nhưng bạn trai chỉ bảo cô quay về.
Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy chậu hoa linh lan trong cuốn sách đấu giá, Trình Lưu đã rất thích, cô cảm thấy nó rất phù hợp với mình và bạn trai.
Mãnh nai ngửi linh lan!
Cô chính là mãnh nai, còn cây hoa linh lan kia chỉ bạn trai.

Khi chạm vào rõ ràng là lạnh như băng nhưng lại toát ra ánh sáng ấm áp, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Điều mất chốt là ‘Nai’ và ‘Sáu’ có cách phát âm gần giống, vậy thì cũng là Sáu, nó vốn sinh ra là để dành cho họ!*Trong tiếng Trung, chữ Nai (鹿/Lộc) và chữ Sáu (陆/Lục) đều phát âm là lù. Trình Lưu thầm nghĩ chắc hẳn bạn trai còn chưa mở cái hộp ra, khi nhìn thấy bức thư viết tay của cô bên trong, anh nhất định sẽ rất cảm động! Vào lúc đang làm thủ tục được một nửa, cô còn cố ý tìm một phong bì màu hồng mạ vàng, chuẩn bị nâng bút viết một bức thư tình.

Đáng tiếc là Trình Lưu chẳng thể viết ra câu từ tình củm nào cả, cuối cùng cô chỉ viết được vài lời thật lòng khô khan.
Cô khá hài lòng với những gì mình vừa viết.

Tất cả đều là suy nghĩ xuất phát từ nội tâm, không hề giả trân chút nào.

Trình Lưu đã nghĩ kỹ rồi, nếu bạn trai muốn nổi tiếng trong ngành giải trí hay trong giới người mẫu, chỉ cần anh mở lời, cô nhất định sẽ bỏ tiền ra để làm hậu thuẫn phía hậu trường. (Lynn: ghê ghê:3)
Cái đấy gọi là gì nhỉ?
Trình Lưu vừa mở cửa vừa nhớ lại.
Kim chủ (Chủ đầu tư)! Đúng rồi, cái đó gọi là kim chủ!

Cô hoàn toàn có thể làm kim chủ sau lưng bạn trai, dùng tiền để mang lại cho anh những tài nguyên tốt.
Sau khi làm kim chủ, liệu bạn trai có cười với cô mỗi ngày không? Rồi làm một vài chuyện gì đó?   
Chỉ nghĩ đến cảnh khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của bạn trai cười với mình, Trình Lưu đã cảm thấy sống mũi nóng ran.

Cô bịt mũi về đến nhà, tự rót cho mình cốc nước, ngồi xuống rồi từ từ uống, trong lòng thỏa mãn: Bạn trai chẳng có lý do gì để không thích một người thực tế như mình.

Nhưng… phải chăng cô nên học thêm mấy lời tỉnh tò? Trước đây cô từng nghe một đối tác nói rằng, muốn dỗ bà xã thì phải nói lời ngon ngọt, không thể chỉ biết vung tiền.

Trình Lưu trầm tư suy nghĩ, vì cô đã lập chí trở thành một cô bạn gái ba tốt, vậy thì nói lời yêu thương là kỹ năng cần phải có.
Thế là tối hôm đó, Tiểu Trình tổng đã lên mạng tìm kiếm bách khoa toàn thư về những lời yêu thương rồi sao chép lại tất cả.

Tuy nhiên chúng quá nhiều, nhất thời cô không thể tiêu hóa hết được, chỉ có thể phát huy khả năng tổng kết báo cáo và nghiên cứu tài liệu của mình, đầu tiên tổng hợp và phân loại chúng.

Trước ngày 1 tháng 4, Trình Lưu chưa bao giờ tưởng tượng có ngày mình sẽ không làm việc, toàn tâm đặt vào chuyện yêu đương, còn tổng hợp đủ thứ liên quan tới thả thính suốt đêm.
Thực ra cũng không hoàn toàn.
Vào một đêm cách đây nửa năm, cô đã yêu bạn trai từ cái nhìn đầu tiên trong bữa tiệc, lúc đó trong đầu Trình Lưu chợt lóe lên một suy nghĩ: Bất luận dùng phương pháp nào, cô cũng phải hẹn hò với người đàn ông này.
Trong phòng làm việc, Trình Lưu ngồi trước màn hình máy tính thiếu sáng với vẻ mặt nghiêm túc, nghiên cứu từng lời thả thính mà cô không thể nào hiểu được.

Cửa trước của căn hộ đột nhiên bị ai đó đẩy ra từ bên ngoài, cô không hề nhận ra cho đến khi cửa phòng làm việc bị gõ.
“Vào đi.” Trình Lưu vô thức nói.
Sau khi cánh cửa được đẩy ra, cô mới nhận thức được mình đang ở nhà.

Ánh mắt của Trình Lưu từ màn hình máy tính chuyển sang người đứng ở cửa: “Hạ Bách?”

Áo vest của Hạ Bách có phần xộc xệch, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, rõ ràng là đã uống rất nhiều rượu.

Nhưng anh ta vẫn đứng thẳng ở cửa, trên tay cầm một tập tài liệu màu xanh lam.
Trình Lưu đứng dậy đi qua bàn làm việc, kéo chiếc ghế bên cạnh rồi đẩy về phía trước: “Ngồi đi, sao đột nhiên lại tới đây?”
Hạ Bách cất bước tiến đến, anh ta duỗi tay kéo cà vạt trên cổ, đặt tay lên lưng ghế văn phòng, kéo về phía sau, cách Trình Lưu trước bàn làm việc khá xa, ngẩng đầu nhìn cô rồi giải thích: “Xin lỗi, trên người hơi nặng mùi rượu.”
Trước đây Trình Lưu cũng hay la cà bên bàn rượu nên không ngại chuyện này, cô tựa vào mép bàn hất cằm lên: “Tới đây có chuyện gì?”
Bây giờ đã là 11:30, sau khi bữa tiệc tối từ thiện kết thúc cậu ta nên về thẳng nhà mới phải.    
“Không phải lúc trước chị nói có thể hợp tác với các công ty ô tô ở thành phố S sao? Vừa vặn hôm nay tôi gặp được ông chủ của những công ty đó trong bữa tiệc tối, tôi đã nói chuyện với họ.

Nhưng Quý tổng đã trực tiếp rời đi từ chiều, tôi lại không biết nhiều về Thiên Khải.” Hạ Bách giơ tập tài liệu màu xanh lam trong tay lên, “Đây là bản tài liệu tóm tắt tôi làm khi trở lại công ty.”  
“Nếu đã chưa hiểu rõ hoàn toàn vậy thì hiện tại không cần đưa ra kết luận.” Trình Lưu nhíu mày, “Đạo lý này cậu không hiểu sao?”
Cô ấy thật sự luôn có thể tiến vào trạng thái làm việc bất cứ lúc nào.
Hạ Bách không hề ngạc nhiên khi nghe Trình Lưu nói, thậm chí còn cho rằng đây mới thật sự là cô.
“Có lẽ là tôi đã uống nhiều rồi.” Hạ Bách đưa tay còn lại nên ấn huyệt thái dương rồi giải thích: “Tôi sợ ngày mai tỉnh lại sẽ quên nên mới bảo người ta chở về công ty.”    
Trình Lưu đứng thẳng dậy đi đến tủ đồ uống bên cạnh rót một cốc nước ấm, thêm một thìa mật ong vào, lại xoay người mở ngăn kéo lấy một viên thuốc giải rượu trong đó và đưa tất cả cho trợ lý: “Về chuyện hợp tác với hãng xe hơi ở thành phố S, tôi đã nói là không vội, không cần phải vội vàng thu thập số liệu.”
“Uống xong cậu về nhà nghỉ ngơi đi.” Cô lấy tập tài liệu trên tay anh ta: “Cái này cứ để tạm ở chỗ tôi, khi nào cần đến cậu có thể bổ sung sau.”
Hạ Bách uống một ngụm nước mật ong, ngẩng đầu nuốt viên giải rượu xuống, nhìn máy vi tính còn sáng đèn trên bàn làm việc: “Tôi không sao, muộn vậy rồi chẳng phải chị vẫn đang làm việc?”
“Tôi không làm việc công.” Trình Lưu đặt tập tài liệu lên bàn: “Tôi đang làm việc khác.”
Hạ Bách cười vài tiếng, trong lòng cũng không tin, anh hiểu Trình Lưu quá rõ, sở thích của cô là công việc.
“Đang chụp lại món quà gửi cho bạn trai chị sao?” Hạ Bách vừa cầm chiếc cốc trong tay vừa hỏi, vừa rồi anh cũng không thấy món đồ kia ở trong phòng khách.
“Đưa rồi.” Trình Lưu thản nhiên nói, từ xưa đến nay cô không có thói quen chia sẻ kinh nghiệm tình trường với trợ lý, dù sao cậu ta cũng là người độc thân.
Muốn hỏi thì phải hỏi những đối tác trung niên đã tu thành chính quả, chẳng hạn như Lý Đông.

Bọn họ có rất nhiều đề tài chung.

Về phần cậu trợ lý, cẩu độc thân chắc chắn sẽ không hiểu được phiền não của những người như bọn họ.
Giờ phút này đối mặt với trợ lý, Tiểu Trình tổng có kh0ái cảm chiến thắng của người đã thoát ế khi nhìn cẩu độc thân.  
Sau khi nghe những gì Trình Lưu nói, trái tim vốn căng thẳng của Hạ Bách đã hoàn toàn nới lỏng.

Rõ ràng bỏ ra một đống tiền như vậy, nhưng cô ấy lại có thể trở về với công việc ngay sau khi tặng quà.
Trình Lưu nhìn chằm chằm cốc nước mật ong trong tay Hạ Bách, thầm nghĩ trợ lý uống gì mà lâu vậy, cô còn phải đi sắp xếp lại tuyển tập những lời tỉnh tò nữa.   
Thấy cô chăm chú vào chiếc cốc trong tay mình, Hạ Bách hồi tưởng với vẻ buồn bã: “Mấy năm trước, chị luôn phải uống rượu với những đối tác đó.

Thật may là hiện tại đã tới được đây rồi.”
Gia cảnh của Trình Lưu thuộc loại bình thường nhưng cô lại làm chủ công nghệ, khởi nghiệp từ hồi đại học và thành lập Công nghệ Thần Ẩn vào năm ba.

Khi đó muốn thu hút hợp tác đầu tư thì bản thân phải tự mình ra trận, bị làm khó trên bàn rượu là chuyện thường xảy ra nhất.

Hạ Bách từng muốn sử dụng quyền lực của gia đình để giúp cô, nhưng đáng tiếc là Trình Lưu lần nào cũng có thể giải quyết vấn đề bằng tốc độ nhanh nhất.
“Bình thường thôi.” Trình Lưu ước gì có thể uống cạn cốc nước mật ong cho trợ lý, cô lơ đễnh nói: “Tửu lượng của tôi rất tốt.”
Phàm là đối tác đối rượu với Trình Lưu thì đều trở thành bại tướng của cô.

Tuy nhiên, uống nhiều vẫn thấy khó chịu nên đi đâu Trình Lưu cũng thủ sẵn viên giải rượu và nước mật ong, đến giờ nó đã trở thành thói quen.
Hạ Bách nhấp một ngụm nước mật ong, trong mắt mang theo ý cười: “Phải, chị là người uống rượu giỏi nhất.

Tôi nhớ bữa đó là vào năm cuối Đại học, đối tác đó rõ ràng nổi tiếng là ‘vò đựng rượu’, kết quả vẫn bị chị hạ gục, hợp đồng đã được ký trực tiếp vào đêm hôm đó.”    
Trình Lưu rốt cuộc không kìm được nói: “Hôm nay cậu tới đây là để nhắc lại đắng cay ngọt bùi* với tôi?*cụm từ gốc trong câu này là ức khổ tư ngọt (忆苦思甜) có nghĩa là hồi tưởng những đau khổ trong quá khứ và cuộc sống hạnh phúc của ngày hôm nay.“Chỉ là nhớ tới chúng ta của hồi đó.” Hạ Bách cười ngẩng lên nhìn Trình Lưu đang dựa vào bàn làm việc, trong mắt mang theo hoài niệm, đột nhiên khẽ cất tiếng gọi: “Chị tiền bối.”
Trình Lưu cảm thấy viên giải rượu có vẻ chẳng có tác dụng gì với trợ lý, nếu không thì sao hôm nay cậu ta nhiều chuyện vậy?
Cô bịt mũi ờ một tiếng.
“Chị có biết rằng hồi đó chị là người mà chúng tôi đều ngưỡng mộ ở trường không.” Trong tay là cốc nước đã nguội lạnh, Hạ Bách thì thào: “Trong mắt chúng tôi, chị vẫn luôn tỏa sáng.”    
“Tôi cũng đâu phải bóng đèn, phát sáng cái gì chứ.” Trình Lưu rốt cuộc không nhịn được nhấc điện thoại lên, hỏi anh ta: “Vừa nãy cậu tới đây bằng cách nào?”
Cô chuyển chủ đề quá nhanh, Hạ Bách ngẩn người rồi mới trả lời: “Đi nhờ xe tới.”
Trình Lưu gật đầu, cúi đầu thao tác trên điện thoại một lúc, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Tôi gọi xe cho cậu rồi, về nhà nghỉ sớm đi.”
Hạ Bách: “……”HẾT CHƯƠNG 12
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trình tổng: Gọi một chiếc taxi đưa trợ lý về nhà :D.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận