Bù nhìn rơm cao cỡ nửa người được Quý Triều Chu nhét vào lòng.
Anh chưa kịp phản ứng thì đã thấy Trình Lưu lấy một chiếc xe đẩy hàng khác, bỏ hết đồ vào rồi nghênh ngang đi ra khỏi siêu thị.
Thu hút sự chú ý của biết bao người qua đường.
Trình Lưu chẳng bận tâm, cô bước ra thì thấy Quý Triều Chu vẫn còn ở phía sau, vì vậy dừng lại chờ anh.
Quý Triều Chu đành ôm bù nhìn rơm kỳ quặc bước ra khỏi siêu thị, anh nhìn xe hàng trong tay cô: “Đây…… cũng là quà tặng?”
Vừa rồi sau khi đi ra từ nhà kho, Trình Lưu và quản lý siêu thị chỉ thiếu mỗi nước kết bái huynh đệ tại chỗ.
“Không phải, tôi mượn của quản lý.” Trình Lưu nhìn anh ôm bù nhìn rơm một cách cứng ngắc, suy nghĩ kỹ rồi lấy lại, “Ôm không tiện, khi nào về nhà tôi sẽ đưa nó cho anh.”
Cô đột nhiên tiến lại gần, Quý Triều Chu nhất thời không để ý.
Hai người gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi cơ thể của Trình Lưu.
Mùi bưởi xanh rất nhẹ, có chút vị cay nhẹ trong gió đêm tháng Tư.
Đó không phải là mùi nước hoa, mà là mùi nước giặt lưu lại trên quần áo.
Quý Triều Chu thậm chí còn có thể ngửi ra đó là mùi nước giặt của nhãn hiệu nào, rõ ràng là mùi hương phổ biến nhưng nó lại hiện hữu rất mạnh trên người cô.
Có lẽ là vừa rồi cách quá gần.
Lông mi rũ xuống, anh cố ý xem nhẹ hơi thở ấy.
Trong khi đó Trình Lưu vẫn đang sắp xếp bù nhìn rơm, cô để mỗi bên một cái, sau đó đẩy xe về nhà.
Hễ là người qua đường, không ai là không nhìn về phía này.
Quý Triều Chu đi không nhanh, anh đi sau Trình Lưu vài bước, cho dù vậy thì cảm giác tồn tại của cô vẫn rất mạnh.
Chẳng mấy chốc hai người đã về tới bên ngoài biệt thự, Trình Lưu chủ động đẩy xe hàng vào sân trước của Quý Triều Chu, đem đồ vào phòng khách cho anh.
Tất nhiên, không quên để lại bù nhìn rơm.
“Tôi về trước, anh nghỉ ngơi sớm đi.” Trình Lưu đẩy trả xe hàng mình đã mượn.
Cô sắp xếp tất cả mọi thứ theo từng cặp, riêng cặp giấy dán Song Hỷ màu đỏ, cô bỏ nó vào tủ đầu giường.
Một ngày nào đó, nó sẽ phát huy được tác dụng.
Tiểu Trình tổng trong lòng rất là kiên định.
Trong biệt thự bên cạnh, Quý Triều Chu nhìn bù nhìn rơm đang dựa vào bàn, nó có một đôi mắt cười cong cong và cái miệng hơi nhướng lên, khá giống với người nào đó đã đưa nó tới đây.
Cởi bỏ lớp vỏ bị nhầm lầm là vệ sĩ, cô dường như càng trở nên cực kỳ chói mắt.
Quý Triều Chu cúi đầu lặng lẽ nhìn đôi tay mình, anh không quen với những người có cảm giác tồn tại mạnh như vậy chiếm cứ thế giới của mình.
* * * * *
Trình Lưu vừa tắm xong, quan hệ giữa mình và Quý Triều Chu càng được cải thiện thì tâm trạng cô càng thêm vui vẻ.
Kết quả vừa cầm điện thoại lên, toàn thân đờ đẫn như bị sét đánh giữa trời quang khi nhìn thấy dòng thông báo trên đó.
Trong Wechat, Quý Triều Chu đã chuyển khoản cho cô, số tiền này còn lớn hơn rất nhiều so với những gì cô đã tiêu tốn mấy ngày trước.
Phía dưới có một thông báo khác.
Bạn trai: [Vì hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta coi như thanh toán xong.]
Anh ấy rõ ràng muốn phân rõ giới hạn với mình!
Gì mà thanh toán xong, cô còn chưa thổ lộ tình cảm của mình thì làm sao xong được?
Trình Lưu nhìn dòng chữ băng giá ấy, chỉ cảm thấy con đường cưa đổ crush của mình thật mờ mịt, không nhìn thấy ánh sáng.
Ổn rồi mà sao lại muốn phân rõ giới hạn?
Mình đã làm gì sai?
Cô chộp lấy điện thoại, cố gắng hồi tưởng cách thức của những đối tác làm ăn khi gặp phải tình huống tương tự nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Đến hỏi Lý Đông? Không được!
Chỉ vài ngày trước, cô đã hứa sẽ mời ông ấy làm người chứng hôn.
Giờ mà nói cho ông ấy biết sự thật, chưa đầy một tiếng, trong giới chắc chắn sẽ lan truyền một cách điên cuồng.
Trình Lưu loại trừ một vòng, cuối cùng để mắt đến người bạn trai cũ vừa mới chia tay hôm qua.
Uông Hồng Dương không chỉ biết về mớ hỗn độn này mà còn là một trong những đương sự, điều quan trọng nhất là anh ta quả thật có chút bản lĩnh trong vấn đề này.
Đúng là sự lựa chọn hoàn hảo.
Cô sờ vào túi, điện thoại cá nhân không ở trên người.
Thế là Tiểu Trình tổng cùng đường nhớ lại tài khoản Wechat đã được đổi ghi chú ngày hôm qua, tìm kiếm bằng điện thoại mình thường dùng và xin add tài khoản Wechat của Uông Hồng Dương.
[Tôi là Trình Lưu, có việc muốn nhờ anh chỉ giáo.]
Uông Hồng Dương đang nằm trên giường đắp mặt nạ và nghịch điện thoại, nhìn thấy chấm đỏ liền bấm vào xem, sau đó lập tức lật người ngồi dậy.
Trình Lưu kiệt xỉ định add Wechat mình làm gì?
Uông Hồng Dương không đồng ý ngay, chỉ nhắn lại: [Lừa đảo à? Muốn cắt thận tôi? Không có cửa đâu!]
Số 6: […… Không phải lừa đảo, tôi thật sự là Trình Lưu, nếu cần xác minh thì video call đi.]
Vừa nhìn thấy câu này, Uông Hồng Dương tức đến bật cười.
Hai người hẹn hò được nửa năm, anh ta đã gọi điện cho Trình Lưu mấy lần nhưng chỉ có hai kết quả là không kết nối được hoặc là bị cúp máy, không có ngoại lệ.
Thật không ngờ sau khi chia tay lại lấy được đãi ngộ có tài khoản Wechat và video call từ Trình Lưu.
Nghĩ vậy, Uông Hồng Dương cười lạnh, gõ phím bùm bùm trả lời: [Sao rồi, cô phá sản à? Tôi thì có gì tốt để Trình tổng thỉnh giáo chứ.]
Số 6: [Không phải phá sản, tôi giàu lắm, cô gái ở nhà hàng tối qua là bạn gái mới của anh hả?]
Anh ta không tài nào hiểu nổi, lẽ nào Trình Lưu đã thay đổi ý định muốn nối lại tiền duyên với mình? Thực tế không phải là anh ta không muốn, chỉ cần Trình Lưu sẵn lòng chi tiền cho anh ta.
Uông Hồng Dương uốn éo trả lời: [Không phải, bọn tôi chỉ ăn bữa cơm, tôi vẫn còn trong sạch.]
Sáng hôm qua cô gái tóc ngắn đã bỏ ra hàng trăm nghìn NDT chỉ để sờ s0ạng tay anh ta.
Uông Hồng Dương rất quý trọng bản thân, trừ khi là người có giá trị như Trình Lưu, nếu không anh ta chỉ mập mập mờ mờ rồi bỏ chạy sau khi đã kiếm được chút đỉnh.
Nhìn thấy câu trả lời này, Trình Lưu do dự: [Không phải à? Vậy thì thôi.]
Hình như Uông Hồng Dương cũng không đáng tin lắm.
Cái gì gọi là thôi đi?
Uông Hồng Dương bị cô kích động, chấp nhận lời mời kết bạn Wechat, sau đó hỏi: [Rốt cuộc cô muốn gì?]
Số 6: [Tôi cảm thấy anh rất có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, vì vậy tôi muốn học hỏi ở anh.]
Uông Hồng Dương:?
Ngẫm nghĩ một chút, anh ta hỏi dò: [Tôi dạy cô thì được lợi gì?]
Trình Lưu: [Anh biết sao?]
Uông Hồng Dương khoác lác: [Tất nhiên rồi, biết bao người đang tranh giành để được hẹn hò với tôi.]
Nghĩ đến Quý Triều Chu nhà bên đang muốn rạch ròi với mình, Trình Lưu mới nói cho Uông Hồng Dương nghe: [Tôi muốn cưa đổ Quý Triều Chu nhưng anh ấy đang muốn phân rõ giới hạn với tôi.
Nếu anh có thể bày mưu giúp tôi, sau này chuyện thành rồi tôi sẽ làm cho anh một tấm bảng vàng mới, kích thước giống hệt lần trước.]
Nhìn thấy nửa câu đầu, Uông Hồng Dương tức đến mức mặt nạ cũng méo xệch: Mình biết ngay mà, cái gì mà nhận lầm chứ, tất cả chỉ là cái cớ.
Trình Lưu rõ ràng đã phải lòng người khác, cắm sừng mình!
Nhưng khi đọc hết tin nhắn, cơn giận của Uông Hồng Dương biến mất hơn nửa khi nhớ tới tấm bảng vàng lấp lánh mà bản thân trông thấy ngày hôm đó, anh ta hỏi với vẻ do dự: [Nó thật sự sẽ to bằng cái lần trước?]
Trình Lưu trả lời: [Thật.]
Lúc này Uông Hồng Dương mới trở dậy, lột mặt nạ trên mặt, hóa thân thành cao thủ tình trường: [Cô nói cho tôi biết tình huống như thế nào?]
Trình Lưu chủ động gọi điện tới và kể lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Uông Hồng Dương không ngờ rằng mình không nhận được cuộc gọi nào từ Trình Lưu trong nửa năm hẹn hò, mà lại nhận được sau khi chia tay vì một người khác.
Đặc biệt là khi nghe tin bọn họ tùy tay có thể vung tiền mua biệt thự, trong lòng anh ta vừa hâm mộ lại gato.
Kẻ có tiền thật đáng ghét!
“Anh nói xem tại sao anh ấy lại muốn rạch ròi với tôi?” Trình Lưu lấy làm khó hiểu.
“Nhận được bù nhìn rơm ai mà vui cho nổi.” Uông Hồng Dương trợn mắt, hóa ra vấn đề không phải ở mình, là Trình Lưu bị khùng, keo kiệt thành tinh rồi!
“Anh ấy có vẻ rất thích hoa, sau này có thể sẽ trồng hoa ở sân trước.” Trình Lưu cảm thấy mình chỉ là sớm nghĩ cho tương lai thôi, “Có thể cắm bù nhìn rơm ở trong vườn để phòng chim.”
Quan trọng là một cặp.
Một cái của anh, một cái của cô!
“Cần tặng quà đắt tiền, càng đắt tiền càng tốt!” Uông Hồng Dương tức muốn chớt, “Cô mà chi li như vậy thì đừng có yêu.”
Trình Lưu bối rối: “Nhưng tôi từng tặng anh ấy một chậu cây cảnh bằng ngọc trị giá 520 vạn NDT, anh ấy có thích đâu.”
“Bao nhiêu cơ?” Uông Hồng Dương rúng động.
“520 vạn.” Trình Lưu ngẫm lại, “Ờm, có lẽ không đáng tưng đấy tiền.”
Uông Hồng Dương: “…….”
Sau nửa năm hẹn hò, mình thậm chí còn không nhận được một món quà trị giá 2 vạn NDT!
Uông Hồng Dương nghiến răng nghiến lợi một hồi, cuối cùng nghĩ đến có thể lấy được tấm bảng vàng nên miễn cưỡng bày kế cho Trình Lưu: “Có phải nhà anh ta giàu lắm không?”
“Chắc vậy? Bố anh ấy rất giàu, hình như anh ấy cũng có công ty riêng.” Trình Lưu ngẫm nghĩ.
“Vậy thì anh ta không thiếu tiền, cô chẳng có lực hấp dẫn gì với anh ta đâu.” Uông Hồng Dương có phần hả hê, không ngờ có ngày lại thấy Trình Lưu xui xẻo.
“Vậy thì tôi phải làm sao?” Trình Lưu nghiêm túc học hỏi.
“Theo đuổi một người không thể vồ vập.” Thực chất bản thân Uông Hồng Dương cũng chưa từng theo đuổi ai.
Dựa vào khuôn mặt này, anh ta luôn là người được săn đón, “Vồ vập quá làm người ta thấy phiền, cô phải lúc gần lúc xa.”
“Lúc gần lúc xa là thế nào?” Trình Lưu suy nghĩ mới thấy mình chỉ muốn ở bên Quý Triều Chu từng phút từng giây.
“Vì hiện tại hai người đã là hàng xóm, ngày mai gặp mặt cũng đừng chào hỏi.” Uông Hồng Dương đã tính xong, “Nếu chạm mặt, cô cứ coi như không nhìn thấy anh ta, như vậy nhất định sẽ thu hút sự chú ý của đối phương.”
Trình Lưu nghi ngờ: “Thật không?”
Uông Hồng Dương khịt mũi: “Cô không tin thì thôi.”
Trình Lưu trịnh trọng hứa hẹn: “Vậy thì ngày mai tôi sẽ thử.”
“Trước hết cô phải đưa tiền đặt cọc cho tôi.” Chia tay rồi, Uông Hồng Dương không thèm che giấu sự tham lam tiền tài của mình.
“Được, nếu nó thực sự hữu dụng, tôi sẽ trả thù lao.” Cúp máy, Trình Lưu lập tức chuyển khoản.
Uông Hồng Dương nhận được 6666 NDT, còn nhiều hơn những gì anh ta có được trong nửa năm hẹn hò với Trình Lưu! Tuy chút tiền này chẳng là gì nhưng dường như cánh cửa mới nào đó đang dần mở ra trước mắt Uông Hồng Dương.
Trình Lưu cầm điện thoại, mở Wechat của Quý Triều Chu, sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn nhận chuyển khoản từ anh.
Giữ lại để sau này đi mua chăn mền, là loại dành cho hai người!
* * * * *
Để áp dụng phương pháp lúc gần lúc xa, sáng sớm Trình Lưu đã chạy quanh biệt thự chục vòng, sau đó mới nhìn thấy Quý Triều Chu đi ra ngoài.
Anh vẫn băng giá như mọi khi, ánh nắng ban mai ấm áp bao phủ khuôn mặt anh cũng không thể làm tan lớp băng ấy.
Vừa nhìn thấy anh, con tim cô bắt đầu đập bum ba la bum, không khỏi muốn tiến lên trước chào hỏi.
Nhưng nhớ đến kế hoạch ‘Như gần như xa’ do Uông Hồng Dương chỉ đạo tối qua, cô buộc phải nhìn đi chỗ khác, chạy chậm vượt qua.
Hai người giống như người dưng ngược lối, không ai nói một lời, ánh mắt hờ hững tiến về phía trước, cuối cùng lướt qua nhau.
Thế là đủ rồi.
Họ vừa lướt qua đời nhau, Trình Lưu vẫn không thể kìm lòng quay lại dõi theo bóng lưng của Quý Triều Chu.
Anh ấy có vòng eo hẹp và đôi chân dài thẳng tắp.
Cô nhớ trong phòng khách sạn hôm đó, Quý Triều Chu nằm trên giường, yếu ớt xanh xao, hai má đỏ lên vì sốt.
Bàn tay của Trình Lưu bị anh nắm chặt, mạnh đến mức giống như người sắp chết đuối nắm được cọng rơm cuối cùng, bàn tay trắng nõn gần như trong suốt ấy bởi vì gầy yếu mà gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ qua làn da mỏng manh.
Tầm mắt cô vô thức đuổi theo, đột nhiên phát hiện đầu ngón tay phải của Quý Triều Chu không đúng, hình như có vết máu.
Với những vết thương trên cả bốn đầu móng tay, thật khó để không liên tưởng anh đã làm những gì.
Phải đối với anh ấy như gần như xa!
Trình Lưu không nhịn được nữa, quay người đuổi theo, túm lấy Quý Triều Chu: “Đợi đã.”.