Ôn Từ ngâm mình trong bồn khoảng nửa tiếng, cảm thấy trong người có chút dư nhiệt, sắc mặt đỏ bừng.
Trong lòng vẫn còn chất chứa câu nói đó của Mạc Nhiễm, cô không thể an tâm muốn lên lầu với Phó Tư Bạch.
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
Kiều Tịch Tịch đưa hai ly nước đường đến, nhìn thấy cô mặc áo choàng định rời đi nên vội vàng nói: “Mới vừa xuống thôi mà cậu muốn đi rồi hả?”
“Ừm, tớ muốn lên xem Phó Tư Bạch.”
“Anh ấy có gì phải xem chứ, đâu phải trẻ con.
Chúng ta lái xe lâu như vậy mới đến không phải là để ngâm suối nước nóng sao.
Kệ anh ấy đi, chúng ta tự chơi.” Cô ấy kéo Ôn Từ lại, không để cô đi.
Ôn Từ nghĩ đến mới này cô hứa với anh phải đối tốt với anh, để anh một mình trong phòng thì quả thật trong lòng cô vẫn thấy không được.
Kiều Tịch Tịch nhìn Ôn Từ, nói đầy sâu xa: “Trừ phi… cậu đợi không nỗi nữa muốn lên đó ….
Với anh ấy.
Nếu là như thế thì tớ không giữ cậu lại nữa đâu! Ha ha ha, chúc hạnh phúc!”
“Cậu nghĩ gì thế.” Ôn Từ búng nhẹ nước lên người cô ấy, giải thích, “Không có chuyện đó đâu.”
“Ngại gì chứ, mọi người đều là người trưởng thành rồi mà.” Kiều Tịch Tịch ghé qua nhiều chuyện, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phó Tư Bạch thế nào?”
- --Đọc full tại Truyenfull.vn---
“Cái gì mà thế nào.”
“Phương diện đó đó.”
“Tớ….
tớ sao mà biết.”
Mạc Nhiễm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ôn Từ, vừa nhìn đã nhìn ra được chút manh mối, cô nhàn nhạt nói: “Không cần hỏi nữa, hai người bọn họ chưa xảy ra gì hết, ăn chay rồi.”
Kiều Tịch Tịch ngạc nhiên không thôi: “Không phải chứ! Mấy tháng nay rồi! Chưa xảy ra gì hết! Hai người chỉ chơi oẳn tù tì hả.”
“Mới mấy tháng thôi mà.” Ôn Từ xoay người lại, che giấu sự khẩn trương trong ánh mắt mình, “Chúng tớ đều là chậm mà chắc, huống hồ gì Phó Tư Bạch cũng không cho người khác chạm vào anh ấy.”
“Cái này đúng!” Kiều Tịch Tịch nhớ lại, “ Trước đây Phó Tư Bạch qua lại với mấy người bạn gái trước đều nói không cho hôn đó.”
Ôn Từ gật đầu lia lịa: “Phải đấy phải đấy.”
“Vậy anh ấy quá cô đơn rồi.”
“Đại khái… là vì cô đơn đó, nên tìm người vui đùa với anh ấy.”
Kiều Tịch Tịch vỗ vai Ôn Từ: “Haizzz, yêu đương mà không gần gũi, ôm ấp thì ý nghĩa gì nữa.”
“Được rồi, tự cậu chơi đi nhé, đừng lôi kéo tớ! Tớ không có quan tâm cái này đâu!”
Kiều Tịch Tịch cảm khái nói: “Tớ nói cho cậu nghe cậu thử qua liền hiểu được hương vị trong đó, haizzz.”
Mạc Nhiễm nhìn khuôn mặt đỏ lên của Ôn Từ, nói đầy sâu xa: “Cũng không nhất định thế, chị thấy nụ hôn đầu của Phó Tư Bạch em ấy nhất định giành được rồi.”
Kiều Tịch Tịch mở to mắt, truy hỏi: “Phải rồi phải rồi, hai người hôn nhau chưa?”
“Anh ấy làm gì có nụ hôn đầu gì.” Ôn Từ không muốn trả lời thẳng, cố nói tránh, “Tự tớ thấy sớm đã không còn rồi!”
Hai tay của Mạc Nhiễm chống lên thềm, kiên định nhìn cô: “Dựa vào mối quan hệ của chị và Phó Tư Bạch và chị hiểu cậu ấy thì chắc chắn em lấy được giọt máu đầu tiên của cậu ta rồi.
Ôn Từ: “Hả?”
Kiều Tịch Tịch sáng lên: “Ha ha ha ha cách nói này… có hơi đặc sắc rồi.”
Mạc Nhiễm thề thốt nói: “Phó Tư Bạch thì điểm này chị cá chắc.
Nụ hôn đầu có lẽ là cho em rồi đấy.”
Hai má Ôn Từ càng nóng ran lên, ngồi trên bờ, để gió thổi lên hai má: “Xin hai người đấy, đừng đi sâu vào chủ đề này nữa mà!”
“Được, đợi đến khi em rút máu cậu ta rồi lại tìm em nói chuyện.”
“Em rút máu cái gì… em…”Ôn Từ rất ngại ngùng, che mặt, “Không nói chuyện với hai người nữa, em về đây!”
“Em không cần đi nữa, kìa, cậu ta ra rồi.”
Ôn Từ nhìn theo hướng Mạc Nhiễm lại thấy Phó Tư Bạch mặc áo choàng màu đen, đi một mình đến chỗ phòng trà có máy sưởi, ngồi cạnh bàn trà bên cửa sổ.
Anh nhìn quanh một lần như cũng đang tìm kiếm bóng hình của Ôn Từ trong hoa viên.
Kiều Tịch Tịch đỡ cái mũi: “Mẹ ơi, đẹp trai quá, tớ sắp chảy máu mũi luôn rồi.”
Chiếc áo choàng tắm màu đen tôn lên dáng người cao và thẳng, cũng tôn lên khí chất lạnh lùng của anh ta, ngực trần, cơ bắp cuồn cuộn.
Thật sự rất đẹp trai.
Ôn Từ vội vàng mặc áo choàng lên đi về phía anh.
Phó Tư Bạch nhìn thấy cô nhưng lắc đầu, anh dùng ánh mắt để nói với cô cứ tiếp tục chơi đi, không cần đi qua chỗ anh.
Mạc Nhiễm nói: “Nhìn đi, biết em thất thường nên cậu ấy không phải xuống để cùng em sao.”
“Không phải vì em đâu, là anh ấy ở một mình trong phòng nên thấy chán thôi.”
Dù nói như vậy nhưng Ôn Từ vẫn không kiềm lòng được nhìn anh thêm vài lần.
Anh mặc áo choàng tắm lười biếng ngồi xếp bằng bên cạnh tấm nệm futon, ngón tay nhẹ nhàng dập lá trà rất ung dung.
Ôn Từ lại ngâm thêm một lúc, ánh mắt vẫn luôn dõi theo anh.
Cô cứ phải nhìn qua mãi nên nhất quyết đi vào phòng trà luôn.
Không có đi thẳng đến tìm anh, cô đi đến quầy bên cạnh chuẩn bị lấy ít điểm tâm để ăn nhẹ với Phó Tư Bạch.
Phó Tư Bạch không quá thích ăn mấy món đồ ngọt ngấy, cô không có lấy bánh chuối hoa quế, cô lấy một ít bánh khoai tím và bánh khoai môn ít đường đặt lên khay.
“Tôi đề cử cô nên thử bánh hạnh nhân.” Bên cạnh vang lên một giọng nói rõ ràng.
Ôn Từ ngước đầu nhìn qua lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ đẹp trai đang mỉm cười với cô, “Những thứ ở đây của họ tôi đã thử qua, rất ngon.”
“Có ngọt quá không?”
“Rất ổn, không thì cô thử đi?” Anh nói rồi dùng gắp để gắp một cái đưa đến khay của Ôn Từ.
Ôn Từ lại cảm thấy hành động như vậy không phù hợp nên đã lịch sự từ chối: “Chỉ còn cái cuối cùng thôi nên nếu anh thích ăn thì tôi không giành với người thích nó đâu.”
Người đàn ông cũng không cố chấp, nhìn Ôn Từ rất lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi cô: “Có thể thêm wechat cô không?”
“Thật xin lỗi, tôi không có mang theo điện thoại.”
“Không sao, cô có thể cho tôi số điện thoại tôi có thể ghi nhớ.”
Lời vừa nói thì cái khay trong tay Ôn Từ đã bị người khác cầm lấy.
Phó Tư Bạch chắn trước mặt cô, ngước cằm lên, mạnh mẽ nhìn về người đứng trước mặt: “Bạn gái tôi không thích thêm wechat với người lạ, không thì anh thêm của tôi trước đi, có việc gì tôi giúp anh chuyển lời?”
Dù khi nói anh vẫn cười, nụ cười trên mặt rất bất cần, nhưng con mắt của anh lại mang đến cảm giác chèn ép rất mạnh mẽ.
Anh khiến cho người đàn ông đó thấy bị ép bức, biết mình không phải: “Xin, xin lỗi nhé, tôi không biết cô ấy có bạn trai rồi.”
“Không sao, có lúc cô ấy cũng sẽ quên mất việc cô ấy có bạn trai rồi.”
Phó Tư Bạch cũng ném một ánh mắt cảnh cáo qua cho Ôn Từ.
Người đàn ông chịu không được thứ áp lực này nên sau khi xin lỗi xong đã té đi chỗ khác ngay.
Ôn Từ quay về bàn trà, cúi đầu lần lượt xếp các loại tráng miệng vào đĩa nhỏ, sau đó ngồi trên nệm futon, dùng nĩa nhỏ ăn.
Phó Tư Bạch bước chầm chậm qua, ngồi xuống bên cạnh cô,đẩy tách trà đã nguội bớt qua: “Trước kia lúc từ chối lời tỏ tình của người khác thẳng thắn, kiên quyết lắm mà.
Sao bây giờ còn muốn nói mấy câu thế?”
Ôn Từ từ từ nói: “Anh bị em từ chối rồi à? Sao mà biết hả.”
“……”
Phó Tư Bạch sợ lộ hết chân tướng, anh đảo mắt uống trà, im lặng không để ý đến cô.
Ôn Từ uống những lá trà được pha ngọt hậu vị, kỹ năng pha trà của anh thực sự xuất sắc, những lá trà khác nhau có thể mang lại cho anh ấy những dư vị giống nhau.
Ngoại trừ anh, Ôn Từ chưa uống qua trà nào có vị tương tự như vậy.
Cô nhìn qua anh, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, thế là cô đưa bánh khoai môn qua: “Anh không ghen đấy chứ.”
Phó Tư Bạch cười nhếch: “Có khả năng này sao?”
Ôn Từ bĩu môi, thầm nói trong bụng trong phòng trà này còn không phải có rất nhiều người con gái nhìn như hổ đói vào anh à.
Đến đây pha trà thì không biết lấy đi trái tim của bao nhiêu người phụ nữ nữa.
Còn bày đặt nói cô.
Nhưng phụ nữ đại khái sẽ không có dũng khí chủ động bắt chuyện với Phó Tư Bạch bởi vì khí chất cả anh quá lạnh lùng, không cười, lúc nói chuyện cũng mang trong mình sự cao ngạo cách xa ngàn dặm.
“Thử bánh khoai môn đi, này không ngọt mà hợp uống trà nữa.”
Phó Tư Bạch đang định lấy thìa, anh nghiêng đầu nhìn thấy cổ áo choàng tắm của cô đang mở, anh lập tức vươn tay kéo cổ áo choàng tắm của cô lại, che đi làn da trắng nõn dưới cổ.
Chiếc áo choàng tắm bị lỏng và trông có vẻ không an toàn, anh lấy chiếc kẹp tóc trên tóc cô xuống để kẹp nó ở đường viền cổ áo.
“……”
“Không đến nỗi vậy chứ, mặc áo tắm đây, áo tắm này không phải anh mua à.”
“Là anh….không muốn để người khác nhìn dù chỉ một chút nào.”
Lần đầu tiên Ôn Từ phát hiện cái người này vậy mà cũng có một mặt con nít như vậy, nhưng cô cũng dung túng mặc anh.
“Vị như thế nào?’
“Vẫn ngọt.”
“Cái này đã rất nhạt rồi.” Ôn Từ đưa tách trà qua tay anh, “Xem ra anh chỉ hợp uống nước thôi.”
Phó Tư Bạch uống ly trà, nhàn nhạt ngả người ra sau, nhìn bóng lưng gầy gò của cô: "Người đàn ông vừa rồi, có phải là mẫu người em thích không?"
“……”
Ôn Từ cau mày nhìn anh, “Sao vẫn nói đến cái này!”
“Em không hề từ chối thẳng thừng.”
“Chỉ là lịch sự đấy!”
“Trước đây em từ chối người khác cũng hiểu lịch sự như vậy?”
“……”
“Hay là em thích kiều nhẹ nhàng như vậy, giống kiểu Hứa Gia Lịch?”
Ôn Từ uống một ngụm trà, nhịn mấy phút nhưng người đàn ông này vẫn cứ lải nhải sau lưng cô nên cô không nhịn nổi nữa, quay đầu nói: “Em thích người đối xử tốt với em nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được ai chăm sóc em tốt như bạn trai của em cả, vậy nên….
Đợi gặp được thì nói tiếp.”
Phó Tư Bạch phổ ra hai chữ: “Linh tinh.”
“Cái gì nữa.”
“Định cái gì cũng sẽ đừng định tốt với em, hôm nay đối tốt với em, ngày mai ông đây đối tốt với người khác rồi.”
“Cũng có lý.”
Phó Tư Bạch kéo cô vào lòng, nói bằng giọng gợi cảm: “Không thì em lợi dụng tiền của anh, hoặc người của anh cũng được.”
Ôn Từ bị anh chọc cười, thuận thế dựa vào trong lòng anh thoải mái hơn.
“ Phó Tư Bạch, em phát hiện anh có chút vô sỉ đến không cần mặt mũi nữa rồi.”
“Như nhau cả thôi.”
Cô nhìn khuôn mặt hoàn hảo của anh, lần đầu tiên có một khao khát muốn chủ động hôn anh, xuất phát từ trái tim…
Nhưng suy nghĩ hoang đường này chỉ trong một khoảnh khắc lóe lên lại bị cô ép xuống.
Đại khái… chỉ là vì cuộc sống của cô quá mệt mỏi, nhưng ở trong vòng tay của anh lại quá an toàn, quá thoải mái.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên bông tuyết bay lơ lửng, bay tứ phía giống như dàn bông liễu.
“Phó Tư Bạch, vậy mà có tuyết rồi!”
“Nhìn thấy rồi.”
Ấm trà được nướng trên bàn, nép vào vòng tay ấm áp của bạn trai, nhìn tuyết lông ngỗng bay phấp phới ngoài cửa sổ, cảnh tượng như vậy...!Thật giống như mơ không thực.
Cảm giác hạnh phúc mãnh liệt đang trào dâng trong trái tim.
Mắt Ôn Từ có hơi phiếm hồng.
Vì thế mà sự tươi đẹp và an yên này giống những bong bóng mà nàng tiên cá mơ lúc chạng vạng.
Ngay ngày mai cô phải đối mặt với đời người hiện thực, thô ráp.
Phó Tư Bạch nhận ra được cảm xúc của cô, ngón tay khô ráp của anh vuốt ve khóe mặt cô, anh lau khô chỗ ươn ướt nơi khóe mắt: “Khóc cái gì thế.”
“Không có.” Ôn Từ lắc đầu, khóe miệng cong lên, “Trước đây em coi phim tình cảm, tuyết rơi nữ chính đều sẽ nhận được quà.
Lúc nhỏ cảm thấy thật hạnh phúc.”
“Em xem anh đây là nam chính phim tình cảm à? Còn có thể có công năng này, tay không mà biến ra quà cho em.”
“Em chỉ tùy ý nói thôi, không có đòi anh mà.”
Nhưng khoảnh khắc Ôn Từ dựa lại vào vòng tay anh thì không biết Phó Tư Bạch lấy từ đâu ra một hộp quà nhỏ, mở ra rồi đưa đến trước mặt cô.
Trong hộp quà này có một cây son vỏ đen có họa tiết.
Ôn Từ ngạc nhiên nhìn Phó Tư Bạch.
“Nghe bạn cùng phòng của em nói em vẫn chưa có cây son cho mình.” Phó Tư Bạch dời ánh mắt đi chỗ khác một cách không tự nhiên, “Bạn trai mua cho em một cây, đừng có mỗi lần đi mượn người khác tô nữa.”.