Phòng y tế của trường đại học H,
Lam Anh đỡ cậu thanh niên đó ra ghế ngồi rồi cô đến tủ y tế lấy thuốc. Cô chăm chú nhìn vết thương trên mặt cậu thanh niên rồi bôi thuốc cho anh, lúc này cậu thanh niên mặt đối mặt với Lam Anh nên anh có chút ngượng nhưng do Lam Anh đang mải bôi thuốc nên không để ý. Cô bôi thuốc xong thì ngồi xuống ghế đối diện hỏi:
“Cậu tên gì vậy? Tại sao đám người đó lại bắt nạt cậu?”
“Tớ là Lục Nhậm Tề! Vài hôm trước, tớ cũng giống cậu gặp đám người đó đang đánh một bạn bên ngoài trường nên nổi máu chính nghĩa đi đến giúp, cuối cùng người bị bắt nạt lại là mình!” Lục Nhậm Tề nói.
“Sao cậu không báo với giáo viên trong trường?” Lam Anh nói.
“Tớ đã báo rồi nhưng gia đình nhà cậu ta thế lực lớn lại còn là nhà đầu tư lớn của trường nên trường cũng không làm gì được!” Lục Nhầm Tề trầm tư nói.
“Đáng ghét thật! Đám người này phải cho ngồi tù mới thấy hối lỗi được, giờ vẫn còn kiểu ỷ gia thế mà lộng hành như vậy! Làm mất văn hoá của trường!” Lam Anh tức nói.
“Lần sau gặp đám người này thì cậu nên tránh xa ra! Không người bị liên lụy là cậu đấy!” Nhậm Tề có chút lo cho Lam Anh nói.
“Thôi được rồi! Cậu về phòng nghỉ ngơi đi! Tớ cũng về trước đây!” Lam Anh nói.
“Cảm ơn cậu, hôm nay đã giải vây giúp tớ”. Nhậm Tề nói.
“Không có gì!” Lam Anh tươi cười nói rồi rời đi.
Bên ngoài phòng y tế, Miêu Miêu đang đứng đợi ở ngoài, vừa thấy Lam Anh đi ra cô chạy đến hóng hớt hỏi:
“Sao rồi! Cậu ta có sao không? Mà sao cậu gan vậy dám bật cả Diệp An luôn cơ chứ! Sau này cậu khó sống rồi đấy, gặp Diệp An thì cậu nên tránh ra không động được vào đâu!”
“Tớ biết rồi! Thôi tớ về kí túc xá trước! Cậu cũng về đi!” Lam Anh nói.
“Vậy tớ về, cậu phải cẩn thận đấy!” Miêu Miêu lo cho Lam Anh mà nói.
***
Lam Anh về kí túc xá, cô vừa bước vào phòng thì ba cô bạn trong phòng nhốn nháo chạy đến nhìn cô mà nói:
“Nữ anh hùng của chúng ta về rồi à!”
Lam Anh nhìn bọn họ khó hiểu hỏi lại:
“Mấy cậu đang nói gì vậy?”
“Cậu chưa biết gì sao! Chuyện cậu vì giúp một cậu thanh niên mà dám đắc tội với người có máu mặt của trường đã có người đăng lên trang mạng của trường rồi! Giờ cậu nổi tiếng nhất trường rồi đấy! Giờ họ gọi cậu là nữ anh hùng của trường rồi đấy!” Địch Cẩn Huyên vừa nói vừa lấy điện thoại đưa cho cô xem trang tin tức đó.
“Tin tức lan truyền nhanh vậy sao! Nhưng các cậu có biết gì về Lâm Diệp An không?” Lam Anh nói.
“Có! Trước khi vào trường tớ có lên trang mạng của trường để tìm hiểu về trường thì biết được một chút thông tin của anh ta! Mà anh ta có nhiều fan nữ lắm đấy, cậu phải cẩn thận!” Hàn Khả Nguyệt nói.
“Cậu thử nói đôi chút về anh ta xem nào!” Lam Anh nói.
“Anh ta là Lâm Diệp An, con trai một của một gia đình giàu có nên rất được chiều chuộng, anh ta đẹp trai lắm nhưng tính cách không được tốt lấy chuyện bắt nạt người khác là trò tiêu khiển, tính ra là anh ta sẽ không học ở đây đâu nhưng vì bố mẹ anh ta đã đầu tư cho trường này rất nhiều tiền, lo nếu anh ta học ở trường khác sẽ bị gây phiền phức nên anh ta mới học trường này, nghe nói anh ta còn được tuyển thẳng mà không cần thi, hiện tại thì anh ta đang học năm hai ngành công nghệ truyền thông. Cả trường này từ trước giờ chẳng ai muốn đối mặt với anh ta, sợ gánh phiền phức nhưng không hiểu sao lại nổi lên rất nhiều fan nữ cả trong trường và ngoài trường!” Hàn Khả Nguyệt nói.
“Mà cậu đừng lo! Bọn tớ sẽ bảo vệ cậu!” Địch Cẩn Huyên nói.
“Đúng vậy!” Hàn Khả Nguyệt và Bạch Mộng Đình đồng thanh nói.