Tối hôm ấy bố hôn mê, hôn mê suốt năm ngày.
Ngày thứ sáu, Ái Quân vội đến bệnh viện sau khi tan làm, cậu gặp Giải Phóng ở hành lang.
Giải Phóng nói: “Ái Quân, bố anh, mất rồi.”
32.
Lễ truy điệu của bố Giải Phóng được tổ chức ở núi Bát Bảo ba ngày sau đó.
Hôm ấy sắc trời u ám, mới chỉ chớm thu mà trời đã se lạnh.
Giải Phóng đỡ mẹ, dắt theo em gái đứng ở bên phải của linh đường, phía sau hắn là những vòng hoa dày đặc.
Ba người đều mặc quần áo sẫm màu, trên tay quấn băng đen.
Tình trạng của mẹ rất không ổn, có hơi ngẩn ngơ, em gái thì nắm chặt tay Giải Phóng, tóc tai bù xù, mấy ngày nay cũng chẳng có ai nhớ đến việc chải chuốt cho em.
Ái Quân đứng trong đám người nhìn Giải Phóng.
Kể từ khi bố mất, Giải Phóng chưa từng rơi lệ, Giải Phóng như vậy lại càng khiến người ta lo lắng hơn.
Bài điếu văn khá dài, kể chi tiết về cuộc đời một người lính xông pha trận mạc, vào ra nước sôi lửa bỏng.
Lúc viếng, Ái Quân nhìn ông cụ được phủ dưới cờ Đảng, vô cùng an tường, tựa như đang ngủ say, một giấc ngủ rất ngọt ngào.
Ái Quân nhớ lại câu nói cuối cùng kia của ông, trên thế gian này chỉ có mình cậu nghe được câu ấy.
Vào phút cuối của sinh mệnh, ông dùng sự bao dung lớn nhất để tha thứ cho câu chuyện kinh hãi thế tục, lệch khỏi lẽ thường của cậu và Giải Phóng.
Ái Quân bước lên, chạm vào tay ông và nói trong lòng: Bố nuôi, bố yên tâm, đời này chắc chắn con sẽ bảo vệ Giải Phóng.
Khi tro cốt được mang ra, mặt trời bỗng ló dạng, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cành lá rậm rạp, vàng rực chói mắt.
Bố để lại di thư, mọi người tìm thấy dưới gối ông sau khi ông qua đời.
Ông muốn đưa tro cốt của mình về quê nhà Sơn Đông để an táng.
Từ khi là thiếu niên sắp chết đói thoát khỏi nơi đó vào năm mười lăm tuổi, đã nhiều năm như vậy nhưng ông chưa từng về lại quê nhà.
Vốn nghĩ sau khi nghỉ hưu, rảnh rỗi thì sẽ về.
Chờ Giải Phóng lập gia đình, nói không chừng hai vợ chồng già lại mua căn nhà nhỏ với hai sào đất rồi về đó trồng rau.
Cuối cùng thì vẫn không thực hiện được.
Ngày đã định xong, một tuần sau cả nhà Giải Phóng sẽ về Sơn Đông.
Tối nay, Giải Phóng đến gõ cửa nhà Ái Quân.
Trông hắn rất kỳ lạ, lúc nói chuyện với mẹ Tưởng lại cười cười, bảo muốn mời Ái Quân cùng đi uống chén rượu.
Mẹ Tưởng tranh thủ nói nhỏ với Ái Quân: “Con để ý nó, đến giờ Giải Phóng vẫn chưa khóc đâu.”
Nơi họ chọn là một quán ăn nhỏ cách nhà máy không xa, một chai rượu rất mau đã cạn đáy, lúc Giải Phóng muốn gọi thêm thì bị Ái Quân ngăn lại.
Giải Phóng nói: “Anh sẽ không uống say đâu Ái Quân.” Ánh mắt của hắn, bất lực và hoảng hốt lạ thường.
Trước giờ Ái Quân chưa từng thấy hắn thế này, một người cao to ngồi ấy, nhưng hồn lại như phiêu bạt nơi đâu.
Giải Phóng bảo: “Để anh uống thêm chút nữa, một chút thôi.
Được không, được không hả, Ái Quân?”
Ái Quân mềm lòng trước một chuỗi được không của hắn.
Giải Phóng là sự tồn tại mà cậu chưa bao giờ có thể kháng cự.
Giải Phóng của lúc này, khiến tim cậu tan nát thành tro bụi.
Giải Phóng vừa uống vừa chầm chậm nói: “Hai ngày nay, anh cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng thế nào cũng không nhớ được dáng vẻ lúc trẻ của bố anh.
Giống như chớp mắt một cái, ông đã già rồi.
Hồi bé anh tưởng rằng ông là người cao lớn nhất thế giới này, hoặc ít nhất, cao to hơn tất cả mọi người trong doanh trại.
Em biết không? Mọi người lén gọi ông là ‘tường thành Thiên An Môn’.
Anh đắc ý lắm.
Hôm ấy khi mặc quần áo cho ông, anh phát hiện tay chân ông đã gầy như que sậy.”
Chính vào lúc này, Ái Quân hạ quyết tâm, lời bố nói ngày ra đi ấy, cậu sẽ giữ kín cả đời.
Càng uống, mặt Giải Phóng càng trắng, mắt thì lại càng đỏ.
Ái Quân lấy chén rượu đi, nói với hắn: “Nào, Giải Phóng, chúng mình về nhà.”
Cậu cố gắng đỡ Giải Phóng dậy, toàn bộ sức nặng của Giải Phóng dồn lên người, cậu có hơi khó cử động.
Giải Phóng dùng sức ôm chặt người trước mặt, hơi rượu bốc hơi, kéo theo vô số chuyện xưa cùng những tháng ngày của quá khứ, chúng chen nhau đập vào lồng ngực, kêu gào muốn lao ra ngoài.
Giải Phóng hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại phun hết ra trong giây tiếp theo.
Cơ thể hắn ngã xuống, gần như kéo theo Ái Quân ngã cùng.
Nôn xong, Giải Phóng đột nhiên bật khóc giữa đống hỗn độn khó ngửi ấy.
Hắn bật khóc một cách nức nở, bật khóc một cách dữ dội, giống như một đứa trẻ.
Ái Quân ôm đầu hắn, chốc chốc lại vỗ lưng cho hắn, xoa dịu từng cơn co thắt ở lồng ngực.
May là buổi tối, trong quán không có ai, ông chủ ôn hòa cũng là người ngày thường quen biết.
Ông đi qua dọn dẹp, bảo Ái Quân đừng để ý rồi nhanh chóng tìm một chỗ cho hai người lau rửa.
Ái Quân dìu Giải Phóng, khó khăn đi vào nhà tắm công xưởng.
Buổi tối nhà tắm vẫn mở.
Ái Quân đỡ Giải Phóng vào, cởi quần áo cho hắn, cũng cởi quần áo của mình.
Nhặt một cái quần lót lên làm khăn tắm, cậu vặn vòi, nước bắn tung tóe.
Ái Quân nhẹ nhà cọ lưng cho Giải Phóng, xoay người hắn qua, thay hắn lau ngực.
Dòng nước ấm áp khiến đầu óc Giải Phóng còn nóng hơn thân thể, hắn gắng sức mở to mắt dưới làn nước nhìn Ái Quân trước mặt.
Bỗng hắn đưa tay ra, ôm lấy mặt Ái Quân.
Đôi mắt nóng rực như muốn thiêu đốt mặt Ái Quân, cậu cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Khuôn mặt thân thuộc quá đỗi này, biểu tình vào lúc này mới là thật.
Tất cả che giấu, tất cả nhẫn nhịn, tất cả ngụy trang đều bị cởi bỏ; không chút lưu tình, trần trụi mà bộc lộ hết biết bao lời chẳng thể dùng ngôn ngữ diễn đạt.
33.
Tay Ái Quân ép sát vào tay Giải Phóng, dán chặt vào người hắn.
Giải Phóng cảm nhận sức lực của cậu, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại ướt át của cậu, kéo khuôn mặt cậu lại gần hơn nữa.
Rồi bỗng hôn xuống.
Hóa ra môi lưỡi quấn quýt có thể nóng bỏng đến thế, khác xa với nụ hôn thăm dò vội vàng ở nông thôn mấy năm trước.
Giống như muốn nuốt trọn đối phương.
Đôi môi Giải Phóng rời khỏi môi Ái Quân, bắt đầu đi xuống dọc theo cổ cậu.
Đôi tay vòng quanh eo Ái Quân như bởi dòng nước chảy mà luôn cảm thấy chưa đủ chặt, chưa đủ khít.
Lúc Giải Phóng đẩy Ái Quân xuống nền đất trơn trượt, hai người đều cảm thấy trong đầu mình giống như nổ tung, tựa như pháo nổ, nhưng không có khói súng; tựa như pháo hoa, nhưng không có chói mắt.
Cơ thể đàn ông trẻ trung, trần trụi quấn chặt lấy nhau.
Hai người ôm nhau, đưa nhau vào vực sâu dục vọng, nơi ấy là một mảnh đen thăm thẳm, nhưng lại ngọt ngào tựa thiên đường.
Ái Quân bùng nổ trước, khẽ thấp giọng ‘A’ một tiếng, sau đó người mềm đi.
Cậu vùi đầu vào vai Giải Phóng, chẳng chịu ngẩng lên nữa.
Giải Phóng dịu dàng an ủi cậu, thuận theo dòng nước đẩy đưa từng chút một của mình vào cơ thể cậu.
Nước chảy ào ào trên lưng Giải Phóng, tựa như một bàn tay thúc giục, từng chút đẩy hắn tiến về phía niềm hạnh phúc tột cùng.
Bọn họ đều quá đắm chìm vào niềm hoan lạc đến muộn quá nhiều năm, khắc chế quá nhiều năm này mà không nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn.
Đó là một nhóm công nhân trực ca đêm, sau khi tan làm đến đây tắm rửa.
Trong không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng nước chảy cùng tiếng rên rỉ trầm thấp của đàn ông, chúng vang vọng trong không gian bí bách.
Bỗng có người hô to: “Bắt lưu manh đi!”
Người tỉnh lại đầu tiên là Ái Quân.
Cậu vừa quay đầu liên nhìn thấy mấy người đang xông vào.
Tất cả những động tác tiếp đó đều xuất phát từ bản năng, như thú mẹ vô thức bảo vệ con trước nguy hiểm.
Ái Quân túm lấy quần lót bị vứt sang một bên, quấn lấy mặt Giải Phóng, dùng hết sức lực đẩy hắn ra khỏi người mình: “Chạy mau!” Cậu nghe thấy tiếng chính mình gào lên, gần như không giống con người nữa: “Chạy! Chạy mau!”
Mấy người kia đã xông tới, Ái Quân trần truồng nhào lên chặn họ lại.
Giải Phóng bị quần áo quấn mặt, muốn kéo Ái Quân lại bị cậu đạp ra.
“Chạy mau! Khốn nạn! Mau chạy đi!”
Giải Phóng bắt đầu chạy ra cửa, có công nhân đuổi theo muốn bắt hắn nhưng quá trơn nên tuột tay, lại bị Ái Quân lao lên ôm chân.
Giải Phóng chạy ra ngoài, qua quýt túm lấy một bộ quần áo bọc lên người rồi chạy ra khỏi nhà tắm.
Hắn nghe thấy giọng của Ái Quân, giọng nói tuyệt vọng, nghẹn ngào: “Từ nay về sau chúng ta không quen biết nhau, anh nhớ kỹ cho em!”
Ái Quân bị ép xuống đất, cậu nghe thấy có người nói: “Thằng kia chạy rồi, phi! Tôi chưa mặc quần áo, không đuổi theo được.
Thoắt cái đã mất dấu rồi.”
Lại có người hỏi: “Anh có nhìn rõ mặt không?”
“Không” người kia đáp.
Ái Quân nghe thấy lời này, chớp mắt mất hết sức lực, cả người xụi xuống, bị bẻ ngoặt tay về sau giữ lại.
“Không sao, có thằng này là được.
Thằng kia không chạy thoát được đâu!”
Họ đưa cậu ra gian ngoài, phát hiện thì ra là Tưởng Ái Quân, thanh niên thường ngày ít nói hay cười kia.
Họ phát hiện ra cậu vẫn đang cười.
Giải Phóng mơ hồ chạy về lại nhà mình trong khu nhà binh, mấy hôm nay hắn vẫn luôn ở đây.
Hắn ngã gục ra giường, như thể đã chết.
Mẹ bị đánh thức, đi đến phòng Giải Phóng rồi bật đèn lên thì thấy con trai đang cởi trần, quần áo vương vãi đây đất, chân của hắn bị cắt, máu chảy ròng ròng.
Ngày hôm sau, Giải Phóng tỉnh lại.
Trong một khoảnh khắc, hắn rơi vào trạng thái chân không.
Thế rồi ký ức về tối qua chảy vào đầu hắn, tựa như một con rắn.
Hắn phảng phất như nghe thấy tiếng Ái Quân hét: Chạy mau! Chạy mau! Từ nay về sau chúng ta không quen biết nhau!
Giải Phóng nhảy dựng lên, phát hiện quần áo của mình đã được mặc cẩn thận.
Đến giày hắn cũng chẳng kịp đeo, vội vã muốn xông ra ngoài.
Cửa mở, mẹ đi vào, ‘cạch’ một tiếng khóa cửa: “Con muốn đi đâu?”
34
Mẹ hỏi Giải Phóng: “Con muốn đi đâu?”
Giải Phóng thấy đầu đau như búa bổ, đầu lưỡi như tấm thảm lông cũ, vừa cứng vừa thô ráp: “Con đến công xưởng.”
Động tác của mẹ lại nhanh hơn hắn một bước: “Con không phải đi, mẹ đi rồi..
Mẹ đã xin nghỉ phép cho con, hôm nay nhà mình về Sơn Đông.”
Giải Phóng nói: “Con phải đến xưởng.”
“Đến đó làm gì? Có chuyện quan trọng gì chờ con xử lý à?”
“… Vâng!”
“Con có thể nói thử xem là chuyện quan trọng gì không?”
Giải Phóng khó khăn mở miệng: “Mẹ…thật ra…có một chuyện, con vẫn luôn…muốn nói với mẹ.”
Mẹ ngắt lời hắn: “Con trai, con cho rằng mẹ già rồi, hồ đồ rồi à? Không, mẹ đúng là già rồi, nhưng hồ đồ thì không đâu.
Con muốn nói gì mẹ rất rõ, nhưng con trai à, mẹ nói với con, không được! Hôm nay, con không được đến xương, chuyện trong lòng con muốn, cũng là không được!”
Giải Phóng hỏi: “Mẹ, mẹ biết từ khi nào?”
Mẹ có vẻ hơn mệt mỏi: “Lúc bố con đổ bệnh.”
Giải Phóng cúi thấp đầu, vốn tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt.
Nhưng hóa ra, bố mẹ đã trải qua quá nhiều chuyện.
Giải Phóng nói: “Con phải về xưởng!”
Mẹ nở nụ cười biết trước, khoanh chân ngồi xuống cửa: “Mẹ với bố con là tổ chức làm mối.
Trước đó, mẹ chỉ biết ông ấy là một chỉ huy tuổi trẻ tài cao, mẹ diễn kịch hát ca trên sân khấu, ông ấy đến xem mẹ mấy lần, đến mặt ông ấy mẹ còn chẳng nhìn rõ, rồi bỗng nhiên đến nói muốn kết hôn.
Trong lòng mẹ ấy à, hận ông ấy lắm.
Không, hồi ấy mẹ còn nhỏ, chẳng phải có người khác như con nghĩ đâu, chỉ là không muốn sống cả đời với người mà mình nói chuyện chẳng được mấy câu.
Thế nhưng, một đời thế mà cũng qua đấy.
Giờ ông ấy đi rồi, mẹ thấy mình cũng chết một nửa.
Giải Phóng, nếu hôm nay con muốn đến xưởng thì cũng được, chỉ cần bước qua xác mẹ đã.”
Giải Phóng quỳ xuống: “Mẹ!”
Mẹ đưa tay chạm vào tóc và mặt Giải Phóng: “Con trai, nửa cái mạng còn lại của mẹ, là vì con và em gái mà sống.
Chúng ta đi Sơn Đông, khi trở về làm lại từ đầu!”.