“Chạy mau! Khốn nạn! Chạy mau! Từ nay về sau chúng ta không quen biết nhau, anh nhớ kỹ cho em!”
Cậu quay lưng lại mặt đất, mắt nhìn về mặt trời.
Cậu nở nụ cười ngã xuống khỏi sân thượng, cậu đã hoàn thành tự do của cậu, tình yêu của cậu.Loài chim không chân, cả một đời bay lượn.
Khi chúng đáp xuống đất, ấy là lúc chúng qua đời.
Tưởng Ái Quân, cả một đời sống vì tình yêu.
Khi cậu được như nguyện, ấy là lúc cậu qua đời.
Tưởng Ái Quân trong hẻm Ba Mùi, Úc Giải Phóng tại nơi quân khu.
Cậu trai hẻm nhỏ cùng con nhà cán bộ, đến với nhau nhờ một cái đập ruồi, để rồi từ đó hình bóng không rời.
Là quãng thời gian trong căn nhà hầm ấy, là tình cảm mơ hồ ngây ngốc.
Úc Giải Phóng tựa như mặt trời, Tưởng Ái Quân là mặt trăng được mặt trời chiếu sáng, Giải Phóng nói: “Nghe đây, tao là Úc Giải Phóng, đây là bạn tao Tưởng Ái Quân, người được tao bảo vệ! Không đứa nào được phép bắt nạt cậu ấy!”
Giải Phóng lại nói: “Vâng.
Cháu phải bảo vệ vợ cháu.”
Chính Giải Phóng nói sẽ bảo vệ cậu ấy, chạy trốn bỏ rơi cậu nơi địa ngục vô vọng, từng bức thư của cậu chẳng còn được hồi âm.
Cậu vốn có thể dần từng bước sống hết cuộc đời, có một người vợ hiền đức cùng đứa con hiếu thảo đáng yêu.
Nếu tình cảm của con người có thể kìm nén, thì đã chẳng có cái gọi là kìm lòng không đậu.
Tưởng Ái Quân và Úc Giải Phóng, tình yêu của họ có sai không? Có, sai ở chỗ sinh không đúng thời, sai ở chỗ liên lụy người vô tội.
Yêu, vốn là một tình cảm vô cùng đơn giản.
Tình yêu chất chồng, sẽ trở thành địa ngục.
Trước tình yêu, Ái Quân thẳng thắn chẳng sợ sệt.
Cả một đời, người mà cậu có lỗi có lẽ là vợ cậu – Cổ Lan.
Trước tình yêu, Giải Phóng trốn tránh sợ hãi.
Cả một đời, người mà hắn có lỗi, hắn chỉ có thể chuộc tội bằng cách sống tiếp.
Hắn phải sống thật tốt, bởi vì kể từ đây mạng hắn không chỉ của mình hắn nữa.
“Ái Quân à, con nói xem, con mà là con gái thì tốt biết bao!”
Cuộc đời tàn khốc như vậy, lại có một số người dịu dàng đến thế.
Từ Viện Triều, mẹ Tưởng, bố Giải Phóng, Cổ Lan, Thái Vệ Đông, thầy Dương.
Đó là một thời đại mà ta chẳng thể tưởng tượng nổi, một thời đại mà trước giờ chỉ được nghe từ những lời truyền miệng mơ hồ.
Quá khứ luôn khiến người ta khắc khoải, hồi tưởng lại ngày cũ khiến người ta đau khổ tột cùng.
Thời đại này có đang thụt lùi không? Thời đại này có đang tiến bộ không?
Không có lời giải.
Trong cậu chuyện có một đoạn hội thoại, khiến người ta hoang mang, nghe mà đau xót:
“Tôi hỏi thầy Dương, đám người chúng ta rốt cuộc đang làm gì đây? Ông nói ông cũng không biết.
Chẳng rõ nữa.”
À, biết đâu, với thời đại ấy, trong lòng anh có câu trả lời chưa?
Là thời đại không lời giải, là tình yêu không hối tiếc.
Với tình yêu thế này, người bị thời gian bỏ lại kia ơi, chắc anh đã hiểu rồi nhỉ?Giải Phóng, Giải Phóng à, anh có tóc bạc rồi.
Già rồi, Ái Quân.
Anh già rồi.
Anh thật sự nhớ em.
Tưởng Ái Quân, anh sẽ vĩnh viễn yêu em!.