Nói về nam nhân bắn tên cứu Yên Phong công tử, y vẫn đang giao chiến trên khán đài. Trước khi tiếng trống dứt thì y đang tháp tùng một nam nhân trung niên khác, đó là Ngô lão gia.
Khi đại hội sắp bắt đầu, lúc gã thư ký đang lên nói về những vấn đề bế mạc đại hội. Trên khán đài đối diện với với chỗ Thần Vương phái là nơi Ngô lão gia đang ngồi chễm chệ dự khán. Xung quanh Ngô lão gia, hàng chục người đang mang giáp phục màu nâu, loại giáp phục nhẹ làm bằng da thú, tay lăm lăm vũ khí thủ thế chờ trực chiến. Họ là những hộ vệ được huấn luyện tinh nhuệ nhất để bảo vệ cho họ Ngô.
“Lâu lắm rồi mới lại được thấy Dương tướng quân mang giáp phục. Có điều không phải là loại giáp phục mà lão phu muốn thấy.” Ngô lão gia khẽ cười.
“Những chuyến hàng mà tiểu hạ cướp vừa rồi, ngài cảm thấy thế nào?” Họ Dương đứng bên cạnh khẽ đáp.
Ngô lão gia ừm một tiếng. “Lão phu nghe đâu đang có một chuyến hàng lớn vận chuyển từ thành Ái Châu.”
“Ngài muốn tiểu hạ cướp nó luôn không?”
“Dương tướng quân thật tinh tường. Chưa gì đã hiểu rõ ý của lão phu rồi.” Ngô lão gia cười lớn. “Có điều lão phu đang xem xét, có gì sẽ báo với Dương tướng quân sau. Dạo này nếu hành động không khéo, e rằng sẽ làm manh động mọi người mất.” Ngô lão gia nhìn họ Dương. “Nếu xảy ra như những gì lão phu nghĩ, lão phu muốn Dương tướng quân đừng trở thành kẻ thù của lão.”
“Ngài thừa biết rằng tiểu hạ không bao giờ có suy nghĩ đó mà. Nợ của tiểu hạ với ngài.” Họ Dương nhìn qua Ngô lão gia khẽ cười. “Tiểu hạ còn chưa trả hết.”
“Nhân tiện thì chuyện của Dương tướng quân và Trần cô nương thế nào rồi?” Ngô lão gia khẽ cười. “Trần cô nương có còn muốn giết tướng quân nữa không?” Thấy ánh mắt ngạc nhiên của họ Dương nên Ngô lão gia nói tiếp. “Thỉnh thoảng thì Trần cô nương hay ghé thăm lão phu và tâm sự một số chuyện.”
“Có vẻ ngài và Ngọc Nhi ấy thân thiết nhỉ.”
“Từ lâu lão phu đã xem Tiểu Ngọc là nghĩa nữ của mình lâu rồi. Xem chừng thì Dương tướng quân có thể trở thành nghĩa tử của lão phu đấy.” Ngô lão gia lắc đầu cười. “Lão phu còn biết rõ chuyện năm xưa tướng quân bí mật bảo vệ cô nương ấy.”
“Ngay cả chuyện đó, mà Ngọc Nhi cũng kể cho ngài ư.” Họ Dương ngạc nhiên.
“Nhiều chuyện lắm. Nhưng lão phu muốn nghe chuyện Dương tướng quân cầu hôn Tiểu Ngọc lúc xưa như thế nào?”
Họ Dương ngại ngùng rồi cũng mở miệng. “Thì tiểu hạ nói với cô nương ấy là tiểu hạ chỉ yêu có hai người trên đời này, một là cô nương ấy và hai là người đang đứng trước mặt tiểu hạ.”
“Là sao, lão phu không nghe rõ. Tướng quân nói đúng như lời tướng quân nói với nghĩa nữ của ta đi.” Ngô lão gia nhíu mài.
“Trên đời này huynh chỉ yêu có hai người. Một là muội và hai là người đang đứng trước mặt huynh.” Dương tướng quân đỏ mặt ngại ngùng.
Ngô lão gia cười lớn. “Miệng lưỡi của tướng quân sắc như lưỡi kiếm của tướng quân ấy nhỉ.”
Dương tướng quân đặt hai tay lên vai một hộ vệ phía trước. “Sao trông muội run run vậy?” Họ Dương cầm mặt tên hộ vệ xoay lại nhìn. “Sao mặt muội đỏ lên thế?”
“Sau chuyện này thì huynh sẽ chết với ta.” Trần cô nương quay lại đấm liên tục vào ngực họ Dương.
“Trông muội cải trang nhìn khôi ngô, tuấn tú ghê. Không khéo người ta lại tưởng huynh đi thích nam nhân nữa thì chết.” Dương tướng quân chọc ghẹo.
Tiếng trống bỗng dứt, họ Dương định thần lại rồi đảo mắt nhìn quanh. Xung quanh y, đám sát thủ bắt đầu giương cung nỏ bắn xuống phía dưới. Dương tướng quân gào thét bảo mọi người đưa Ngô lão gia nhanh chóng rời khỏi đây.
Đi dọc theo khán đài, họ Dương chắp lấy cổ một tên bẻ ngược ra sau. Tên bên cạnh trông thấy liền xoay nỏ qua định bắn. Thấy vậy, họ Dương nhanh chóng đưa tay trái gạt nỏ sang một bên, rồi lấy tay phải đánh mạnh vào ngay yết hầu hắn ta. Đám người hộ tống Ngô lão gia tiếp tục vung kiếm hạ sát những tên sát thủ trên đường.
Trần cô nương xoay dao đâm vùn vụt vào những tên sát thủ. Thấy một tên đang ở trên cao nhắm nỏ xuống Ngô lão gia, Trần cô nương liền phóng thanh dao cắm thẳng vào ngực gã. Họ Dương tiếp tục lao nhanh tới đạp một tên rớt khỏi khán đài. Chắp lấy tay của tên kế tiếp, y bẻ kêu một cái rắc, hắn ta thét lên trong đau đớn. Tiếng hét hòa lẫn với những tiếng hét khác, cả quảng trường ngập tràn sự hỗn loạn. Nhặt một thanh cung cùng bó tên của một gã sát thủ đang gục trên đường đi, Dương tướng quân ra lệnh cho mọi người tiếp tục đưa Ngô lão gia về bản trang.
Bỗng họ Dương thấy một gã nam nhân đang bị tấn công bởi nhiều tên sát thủ. Y bảo mọi người đi trước, còn mình thì ở lại. Thấy một tên đang vung đao từ phía sau, họ Dương liền đưa cung lên ngắm, tiếng rít vang lên, mũi tên cắm thẳng vào mặt hắn ta. Gã nam nhân quay lại nhìn y như muốn cảm tạ.
“Huynh và muội liên thủ lại xem thử chúng ta hạ được bao nhiêu tên.” Dương tướng quân nhìn Trần cô nương khẽ cười.
“Một.” Trần cô nương nhìn y phóng dao rồi hô lớn. Mũi dao cắm thẳng vào ngực một tên.
Dương tướng quân lắc đầu khẽ cười. “Cùng chơi nào.” Y giương cung vút tên xuống. “Hai.”
Họ Dương tiếp tục hạ gục hàng loạt tên bên dưới để giải vây cho gã nam nhân. Bên cạnh y, Trần cô nương rút hai thanh đoản kiếm giắt sau hông rồi chạy nhanh tới chém gục hai tên. Một tên cầm nỏ định bắn cô thì họ Dương bắn gục.
“Mười hai.” Họ Dương hét lớn.
Trần cô nương mỉm cười, cô thấy bao đựng tên của họ Dương đã hết. Nhanh trí, cô liền lao nhanh tới nhặt bao tên nằm lăn lóc bên dưới, nó cách cô ba bậc ngồi. Cô đôi bao tên về phía họ Dương rồi đồng thời kêu lên.
Trên khán đài, vừa bắn xong mũi tên cuối cùng thì thấy hai tên đang lao tới giết gã nam nhân. Thấy Trần cô nương hét lớn, họ Dương liền hiểu ý, y lao tới chắp lấy hai cây trong bó, rồi phi thân xoay ngược người lại bắn tên. Tiếng rít vang lên trong gió, hai mũi tên xuyên qua khoảng không rồi cắm thẳng vào ngực hai tên đang chạy tới.
Phía dưới, Yên Phong công tử đang bị hai gã sát thủ lao tới từ phía sau vung kiếm. Họ Nguyễn định xoay người vung kiếm đỡ thì hai mũi tên bay ngang qua đầu y, rồi cắm thẳng vào ngực hai gã đó.
Trở lại với Trần Ngọc Phi, sau khihỗ trợ cho người Thuận Thiên phái đang áp tải dân chúng ra ngoài. Y đảo mắt lại nhìn quanh, người người nằm gục trên mặt đất lẫn trên khán đài. Trên lưng nhiều thi thể là những mũi tên cắm trên đó. Quảng trường có tổng cộng bốn lối ra vào, tất cả đều đông nghịt người, các bang phái cũng đang tháo chạy. Hắc Vệ phái ở cổng đối diện với họ Trần, họ đang liều mạng bảo vệ cho dân chúng. Trần Ngọc Phi bỗng thấy Võ Quang Tuấn đang cùng với Phan Anh Dũng tả xung hữu đột.
Sao Võ Quang Tuấn lại ở hướng kia, họ Trần nghĩ.
“Trần huynh.” Đinh Nguyệt Hàn hét lớn.
Giật mình lại, họ Trần liền quay sau thì thấy một tên Võ Lâm Quân đang lao tới. Chưa kịp vung kiếm đánh trả thì tên Võ Lâm Quân bị bắn gục ngay tại chỗ. Tình thế ngày càng nguy hiểm, bọn sát thủ đã tràn ngập xuống sân. Trần Ngọc Phi liền nhanh trí bảo Đinh Nguyệt Hàn cùng mọi người Thuận Thiên phái và Yên Phong bang rút lui để bảo toàn lực lượng.
Đinh Nguyệt Hàn hét lớn kêu đệ tử rút lui theo cổng của Thuận Thiên phái đang đi. Yên Phong công tử cũng huýt sáo báo hiệu cho đệ tử. Mọi người đều tụ về một lối. Trên đường đi ra, bất ngờ lẫn lộn trong đám dân chúng, có một vài tên sát thủ đang trà trộn. Bọn chúng lợi dụng sự sơ hở của mọi người để nhằm đâm lén. Đinh Nguyệt Hàn thấy thế liền kêu Trần Ngọc Phi né tránh. Chưa kịp phản ứng thì mũi dao đã liền kề ngay ngực họ Trần. May mắn một mũi tên bắn tới, mũi dao đâm trượt qua ngực họ Trần. Tên sát thủ gục xuống chết, còn họ Trần thì ngực chảy máu đầm đìa.
“Dương huynh.” Trần Ngọc Phi mỉm cười nói lớn.
Sau khi nhận thấy tình thế mọi người đang dần rút đi, đám sát thủ thì đang tràn ngập xuống. Dương tướng quân liền bảo Trần cô nương rút theo. Họ Dương huýt sáo một tiếng lớn, sau đó y cùng Trần cô nương lao ra khỏi khán đài. Thoáng chốc, một con ngựa trắng chạy vào quảng trường. Thấy đám đông đang chạy ngược ra, chú ngựa chạy phía dưới khán đài rồi chui qua cái một lỗ lớn giữa khán đài để vào bên trong. Trần cô nương nhanh chóng nhảy lên yên rồi ghì ngựa lại. Họ Dương lao từ trên xuống rồi nhảy lên sau Trần cô nương.
Thấy những tên sát thủ đang trà trộn trong dân chúng, nhanh chóng vút mũi tên cứu nguy cho Trần Ngọc Phi. Sau đó họ Dương nhảy xuống ngựa, chạy về khán đài bên trái họ Trần. Họ Dương vừa bắn tên hạ gục bọn sát thủ, vừa lao nhanh lên khán đài. Lên tới trên đỉnh, y chắp lấy bốn mũi tên cùng lúc rồi tra vào dây cung. Chạy nhanh phi thân ra khoảng không, y quay ngược người lại rồi vút tên. Âm thanh vang lên, bốn mũi tên lao nhanh tới cắm thẳng vào bốn tên trong đám sát thủ đang chạy về phía cổng.
Nhanh chóng vận lực chụp lấy cành cây trước mặt, y thả tay ra chắp lấy cành cây bên dưới. Cứ thế, y đáp xuống đất, lộn mấy vòng về phía trước rồi bật dậy chạy tiếp. Trần cô nương lao ngựa ra khỏi cổng rồi phi nhanh tới, họ Dương nhảy lên phía sau Trần cô nương. Hai người phi ngựa lao mất hút vào dòng người trước mặt.
Trần Ngọc Phi thấy họ Dương vừa lao lên khán đài, vừa bắn tên, y liên tục trầm trồ. Cái khoảnh khắc họ Dương phi thân ra khoảng không rồi quay ngược lại giương cung, nó vừa hào hùng, oai phong lẫm liệt, vừa tuyệt đẹp. Nó khiến họ Trần phải sửng mắt lên nhìn, miệng thì liên tục ồ lên tấm tắc khen.
Đinh Nguyệt Hàn, Nguyễn Phong Sơn, Thái Quang Huy, Trần Ngọc Phi và mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi quảng trường Đại Hùng. Tiếp tục chạy thẳng về cổng thành phía Tây, họ nhanh chóng gặp đám Võ Lâm Quân cầm kiếm chạy ngược tới.
“Nhìn bọn chúng kìa.” Thái Quang Huy giơ hai tay ngang vai rồi nói lớn. Đám người khựng lại sau lưng họ Thái.
“Bọn chúng là Võ Lâm Quân giả mạo đó.” Nguyễn Phong Sơn nghiêm mặt rồi nói tiếp. “Các huynh nhìn mảnh vải đen cột trên tay bọn chúng đi. Dấu hiệu để phân biệt đó. Khi nãy tại hạ chứng kiến những kẻ buộc mảnh vải này hạ sát những Võ Lâm Quân khác.”
“Nguyễn huynh nói đúng. Giờ tại hạ mới sực nhớ.” Trần Ngọc Phi đưa tay lên bịt vết thương trên ngực. “Tại hạ nghĩ chúng ta nên tránh chạm trán bọn chúng đi.”
“Không xong rồi, chúng ta nên đi khỏi đây thôi.” Đinh Nguyệt Hàn đang cảnh giác ở phía sau thì thấy một đám sát thủ khác đang lao đến. “Nhanh nào.” Họ Đinh hét lớn hối thúc mọi người mau chạy trốn.
Đám người bị bao vây từ hai phía nên nhanh chóng rẻ phải vào con đường nhỏ ở ngã ba phía trước. Đám sát thủ không chỉ ở trong quảng trường, chúng ở khắp nơi trong thành. Khung cảnh hỗn loạn vẫn tiếp diễn.
“Chúng ta nên đi đâu đây?” Trần Ngọc Phi vừa chạy, vừa nói.
“Tại hạ nghĩ bọn chúng đã âm thầm phục kích quanh các bản doanh rồi. Giờ mà chạy về đó thì chả khác nào tự vẫn.” Nguyễn Phong Sơn đáp lớn.
“Ngựa thì tất cả bang phái đều để ở bản doanh. Giờ nếu không có ngựa thì e rằng sẽ khó thoát khỏi nơi này.” Đinh Nguyệt Hàn chau mày.
Theo quy định của Liên Đoàn, trong lúc đại hội diễn ra ở quảng trường thì tất cả bang phái và mọi người dự khán phải đi bộ. Ngựa phải bắt buộc để ở bản doanh hoặc ở tửu lầu nơi trú ngụ. Sau khi đại hội tạm tan rã thì mọi người mới được sinh hoạt như bình thường. Đoàn người đang chạy về phía cổng thành phía nam thì bất ngờ từ hai con hẻm bên cạnh, những tên sát thủ và Võ Lâm Quân giả mạo lao vào tấn công.
Thấy bị tập kích ở hai bên, Thái Quang Huy liền nhanh chóng hét lớn. “Hai bên, phòng thủ.” Tiếng ngân dài vang lớn cả một khu vực.
Nghe thấy tiếng hét của họ Thái, người Thuận Thiên phái nhanh chóng lập đội hình như đã luyện tập. Từ cảnh đứng lộn xộn, chen lẫn trong đám người, đệ tử Thuận Thiên phái nhanh chóng dạt ra hai bên ngoài tạo thế phòng thủ. Tiếng vũ khí chạm nhau kèm theo tiếng hét. Đám người lao tới đâm sầm vào nhau, máu vung vãi khắp nơi. Đám sát thủ cùng đệ tử các bang phái gục xuống sau những đường kiếm.
Tiếng cung nỏ vang lên, những mũi tên rít nhanh qua không khí. Từ sau lưng đám sát thủ ở hai con hẻm bên đường. Một đám người bịt mặt mang giáp phục làm bằng da thú xuất hiện. Nhiều người bị bắn gục từ sau lưng. Đám sát thủ ngã xuống. Đinh Nguyệt Hàn và Thái Quang Huy ngạc nhiên ngước nhìn. Âm thanh bắt đầu lặng xuống, những tên giả mạo đã bị hạ sát hết. Trần Ngọc Phi đem vẻ mặt thắc mắc nhìn sang Đinh Nguyệt Hàn.
Đám người bịt mặt nhanh chóng thu cung nỏ rồi rút dao đi tới. Họ tìm những tên sát thủ đang nằm rên rỉ trên mặt đất để hạ sát. Nguyễn Phong Sơn nhìn sang hai phía đều thấy như vậy nên cũng thu kiếm. Một tên bước tới chỗ họ Trần và Đinh đang đứng.
“Mọi người nên ra khỏi đây. Đi về phía cổng thành phía nam, khoảng vài dặm, bên phải bìa rừng có một nông trại bỏ hoang. Ngựa dành cho các vị đã được để sẵn ở đó.” Tên bịt mặt khẽ nói.
Biết đâu đây là một âm mưu khác thì sao, Trần Ngọc Phi nghĩ bụng rồi nói. “Các huynh là ai?”
“Phi Sát bang gởi lời chào.” Tên bịt mặt nói xong thì ngoảnh mặt đi. Đám người bịt mặt cũng nhanh chóng biến mất sau đó.
“Chúng ta đi nhanh kẻo nguy mất.” Thấy ánh mắt ngờ hoặc của Thái Quang Huy nên Đinh Nguyệt Hàn nói tiếp. “Các huynh cứ yên tâm. Đinh Nguyệt Hàn này bảo đảm về họ.”
Đoàn người nhanh chóng lao nhanh về cổng thành phía nam, một số người bị thương được những khác dìu đi trong khập khiễng. Người của Thuận Thiên phái tiếp tục cảnh vệ xung quanh, lâu lâu họ lại quay ngược ra sau cảnh giác. Trần Ngọc Phi thấy người của Thuận Thiên phái bảo vệ, bọc lốt cho mọi người rất anh dũng nên trong lòng vô cùng cảm kích. Nếu không có họ thì Trần Ngọc Phi không biết số thương vong của mọi người sẽ cao lên đến đâu nữa.
Đoàn người chạy một hồi thì cũng ra được tới cổng. Trần Ngọc Phi đưa mắt nhìn lên trên tường thành thì thấy rất nhiều quân binh đang đứng trên đó. Cảm nhận có điều gì đó, họ Trần quay lại phía sau thì thấy một toán sát thủ bịt mặt đang cưỡi ngựa đuổi theo. Tay thì lăm lăm vũ khí, mắt thì trợn ngược lên, miệng thì quát tháo ầm ĩ đòi hạ sát hết mọi người.
“Mọi người đi trước đi. Để tại hạ và các huynh đệ ở lại chặn đường chúng.” Thái Quang Huy nói lớn.
Người của Thuận Thiên phái đều tập hợp lại thành hai hàng ngang trước họ Thái để phòng vệ. Tiếng vó ngựa ngày càng gần hơn.
Nguyễn Phong Sơn thấy tình cảnh đó liền mỉm cười. “Sao ta có thể để Thuận Thiên phái ở lại như vậy được.” Nguyễn Phong Sơn quay sau nói lớn. “Yên Phong bang chuẩn bị nào.”
Thấy người Yên Phong bang cũng quay lại cản đường, Đinh Nguyệt Hàn tức giận. “Mọi người làm như vậy thì Thần Vương phái còn mặt mũi nào nữa.” Họ Đinh giơ cao thanh côn lên trời hét lớn. “Thần Vương phái quyết tử.”
Đệ tử Thần Vương phái cùng hô vang quyết tử theo. Đoàn người quyết định không chạy nữa mà đều ở lại giao chiến. Thái Quang Huy biểu hiện rõ không thích điều đó, họ Thái muốn mọi người nhanh cơ hội này trốn thoát để còn cơ hội phản công lại. Nguyễn Phong Sơn thì không muốn họ Thái ở lại một mình, như thế thì còn gì là tình huynh đệ. Đinh Nguyệt Hàn thì không muốn mọi người liều chết để mình được sống. Cả ba người rốt cuộc đều không muốn một ai phải ở lại. Trần Ngọc Phi thì đang dần biến sắc, mặc dù vết thương không sâu lắm nhưng vì cử động và vận mạnh nội lực nên đả đánh động đến thương tích, chưa kể là những vết thương khác trên người y.
Đám sát thủ cưỡi ngựa ngày càng lao tới gần hơn. Không khí bắt đầu căng thẳng, người người đều thể hiện sự lo âu. Mồ hôi và máu đều không ngừng nhỏ xuống. Trần Ngọc Phi đang đếm nhẩm trong đầu thời khắc chuẩn bị va chạm. Tiếng ngựa gần hơn nữa.
Tiếng cung bất ngờ vang lên, hàng loạt mũi tên bay xuống cắm thẳng vào ngực những tên sát thủ. Đám người hỗn loạn khựng lại, một vài con ngựa trúng tên ngã quỵ xuống. Những gã sát thủ bị trúng tên nên ngã bật ra khỏi yên ngựa. Một vài tên khác cầm cự được thì lại bị ngựa hất văng ra khỏi yên. Đợt bắn thứ hai vang lên, những tên còn lại nhanh chóng bị hạ sát.
Nguyễn Phong Sơn quay ngược lại nhìn lên tường thành. Hàng hai quân binh đang đứng cầm cung trên đó. Hàng phía trước thì quỳ xuống, hàng thứ hai thì đứng phía sau. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên vì hành động của đám quân binh, cái hành động đã cứu mạng mọi người.
“Phi Sát bang gởi lời chào.” Tên đội trưởng nói vọng xuống. “Mọi người nên chạy nhanh đi.”
Chắp tay cảm tạ đám quân binh, mọi người nhanh chóng chạy ra khỏi cổng thành đang mở. Phía sau họ, nhiều cột khói đen bốc lên khắp nơi. Mọi người vẫn không ngừng la hét và chạy tán loạn khắp nơi. Những cổng thành ở các phía, dòng người vẫn không ngừng đổ ra tháo chạy, trong đó bao gồm các bang phái.
Y như lời tên bịt mặt nói. Đoàn người chạy bộ vài dặm rồi nhìn sang bên phải bìa rừng thì thấy có một nông trại. Chạy tới hàng rào gỗ, đoàn người nhảy qua rồi tiếp tục tiến vào. Khắp nơi bên trong đều toàn là cỏ dại, những cây cỏ mọc cao lên đến tận hơn một thước. Sau khi len qua đám cỏ, đoàn người thấy hai cái nhà gỗ lớn ở trước mặt.
Nhà kho ư, Thái Quang Huy nghĩ.
Nhanh chóng tháo thanh chắn cửa bên ngoài, đoàn người mở cửa ra thì đúng như lời gã bịt mặt nói. Ngựa, rất nhiều ngựa ở bên trong. Không khí lúc này bắt đầu đỡ u sầu hơn, mọi người lần lượt khẽ cười.
“Chúng ta giờ đi đâu đây?” Nguyễn Phong Sơn ngồi trên ngựa nói lớn.
“Tại hạ biết một nơi.” Trần Ngọc Phi ghì ngựa lại nhìn mọi người khẽ cười. “Phi Sát bang.”
Mọi người nghe xong liền gật đầu. Trần Ngọc Phi lao ngựa nhanh tới. Những người khác từ trong hai ngôi nhà kho cưỡi ngựa lao theo. Vì số lượng ngựa không đáp ứng được cho mọi người nên có rất nhiều trường hợp hai người cưỡi trên một con ngựa. Đoàn người lao qua đám cỏ rồi thúc ngựa nhảy qua hàng rào. Ra lại đường chính lúc nãy, Trần Ngọc Phi dẫn mọi người chạy về hướng một ngôi gia trang, cái gia trang mà Trần Ngọc Phi từng được họ Dương dẫn đến, gia trang của Phi Sát bang.
Ở nội thành Đại La, trên lầu năm của tửu lầu Bách Gia, một nhóm người đang nhìn xuống phía dưới. Một nam nhân mang y phục trắng viền đỏ, tay đang cầm quạt nhẹ nhàng vẫy liên tục, miệng thì nhếch môi cười. Sau lưng y, ba nam nhân khác mang y phục xanh lam đang đứng khoanh tay chờ lệnh, mặt ai nấy cũng lạnh lùng như băng.
“Báo với mọi người, Phi Sát bang đã thật sự đứng bên ngoài. Bắt đầu triển khai giai đoạn hai nào.” Nam nhân mang y phục đỏ khẽ cười.