Loạn Hồng Vũ Trần

Không biết qua bao lâu, Vi Miễn mới trèo được lên đến miệng vực. Bàn tay dùng để bám lấy khe đá tê dại mất cảm giác, toàn thân đau nhức khiến tầm mắt y trở nên một mảnh mơ hồ nhưng thần trí thập phần rõ ràng. Vừa thoát khỏi hiểm cảnh, việc đầu tiên Vi Miễn làm là tìm kiếm tung tích Ngọc Lưu.

Không cần tổn hao khí lực, thân ảnh Ngọc Lưu đã xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của y. Hiển nhiên, Ngọc Lưu cũng chưa phát hiện Vi Miễn đã lên khỏi miệng vực. Lúc này, hắn đưa lưng về phía Vi Miễn, toàn thân đầy bùn đất, trên đầu thậm chí còn vướng vài cái lá cây, bộ dáng thập phần chật vật, ngơ ngác nửa đứng nửa quỳ ở mép vách đá, vươn cổ nhìn xuống vực, chỉ thấy sương mù che phủ, vẻ mặt thất thần, nhìn không ra biểu tình gì.

Giữa Vi Miễn và Ngọc Lưu có một tảng đá lớn ngăn cản tầm mắt Ngọc Lưu, khiến hắn không nhìn thấy Vi Miễn bên kia vách đá. Hắn lại đang xuất thần nên tự nhiên cũng không nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

“Khụ khụ...... Lưu nhi, ngươi còn nhìn nữa, ta sẽ nghĩ ngươi chuẩn bị khiêu nhai tự tử đó.” Vi Miễn lên tiếng, chính y không nghĩ tới câu đầu tiên mở miệng nói cư nhiên là trêu chọc Ngọc Lưu.

Ngọc Lưu thân thể chấn động, thiếu chút nữa ngã xuống vực, may mà Vi Miễn phản ứng nhanh chóng, một phen níu vạt áo hắn, kéo vào lòng, không ngờ động đến cánh tay đang bị thương, đau đến điếng người nhưng lại kìm lòng không đậu, cười ha ha đứng lên.

Có thể do quá mức giật mình, có thể do chân tình biểu lộ, tóm lại, ngay thời khắc đem Ngọc Lưu kéo vào lòng, Vi Miễn rõ ràng thấy được trong mắt Ngọc Lưu nỗi bi thương không hề che giấu chợt biến thành mừng rỡ như điên khi thấy y còn sống.

Giờ khắc này, không cần nói ra, Vi Miễn đã biết tâm Ngọc Lưu, ngay trước mắt mình, không cần bắt giữ, không cần phỉnh phờ, thanh thanh sở sở (rành mạch, rõ ràng), con người kia luôn che giấu nội tâm đằng sau chiếc mặt nạ ôn thuần, vào thời điểm sinh tử, đã đem chân tình bày lộ.

Trong lòng ngươi đích thực có ta, Vi Miễn mắt cười như nông dân được mùa.

Giống như ý thức được điểm này, Ngọc Lưu nhanh chóng thu hồi vẻ thất thố, vuốt xiêm y, đẩy Vi Miễn ra, đứng lên, thản nhiên nói: “Vi gia, ngài không chết là tốt rồi, Ngọc Lưu khỏi phải lo không gánh vác nổi trách nhiệm.”

Vi Miễn bị hắn đẩy gục, nằm trên mặt đất rên hờ hờ.

“Lưu nhi, trên người ta đau, đi không nổi, ngươi dìu ta......”

Ngọc Lưu hơi đờ ra, nhìn Vi Miễn một bộ dáng thực sự không đứng lên nổi, quần áo rách mấy đường dài, khắp người đều là bùn đất, trên mặt cũng dính chút bẩn, mồ hôi nhem nhuốc, không khác gì hề tuồng, vừa buồn cười vừa đáng thương. Cơn tức giận trong lòng Ngọc Lưu lúc bị Vi Miễn trêu đùa không khỏi tiêu tan.

Thở dài một hơi, coi như mình thiếu nợ y đi, Ngọc Lưu lén lút ôm ngực, trái tim vẫn đập thình thịch, qua một hồi sinh tử bị dọa đến hãi hùng, lại bị hành động quên mình của Vi Miễn lúc lâm nguy mà cảm động.

Không biết ai lúc trước nói chết cũng kéo hắn cùng chết, dọa hắn sợ mất mấy ngày, nam nhân này đúng là khẩu thị tâm phi a...... Cụp mi, che giấu tiếu ý trong mắt, Ngọc Lưu đi đến trước mặt Vi Miễn, loan hạ thắt lưng tỏ ý định cõng nam nhân hung ác như lang sói, giả dối như hồ ly, bốc đồng như mèo này.

Cổ tay hơi căng thẳng, đập vào mắt là vẻ mặt tươi cười giảo hoạt của Vi Miễn. Y hơi dùng lực một chút, Ngọc Lưu ngã nhào vào lòng Y.

Ngọc Lưu vừa sợ vừa giận, bật thốt lên liền mắng: “Biết thế vừa rồi đẩy ngươi ngã chết luôn......” Nói được một nửa, hắn lại mím miệng, thói quen mang mặt nạ ôn thuần đã ăn sâu, muốn hắn bại lộ bản tính, thật sự không phải chuyện dễ dàng.

“Lưu nhi, ngươi chính là mạnh miệng...... Bất quá ta thích......”

Vi Miễn cười ha ha, cười đáp, lại động đến miệng vết thương, đau đến há miệng hớp khí. Ngọc Lưu cúi đầu, lẩm bẩm “Xứng đáng”. Vi Miễn buồn cười, gương mặt lem nhem như mèo càng tỏ ra đắc chí.

Ngọc Lưu nhịn không được, nở nụ cười, không biết là do bệnhh cười từ Vi Miễn lây sang hay do nhìn khuôn mặt trước nay tuấn tú giờ trông như hề tuồng, hoặc bởi vì hai người trải qua đại nạn không chết, khiến hắn suy nghĩ thông suốt điều gì. Nam nhân này ngoan độc, nhưng là...... trên đời này có người khiến y trong lúc nguy cấp cứu hắn trước khi tự cứu cũng chỉ có một người mà thôi.

Người như vậy...... Thực đáng quý trọng…Dù phải trả giá bằng tự do của bản thân….Cũng là xứng đáng......

Hai người cũng không phải chờ lâu. Vi Việt mang một đội thân binh tìm tới. Nguyên lai bọn họ đi nửa đường thì bị Hà Sùng hạ thuốc mê. May có người đi ngang qua dùng nước tạt tỉnh bọn họ. Lúc này, cả bọn mới vội vàng truy theo dấu vết xe ngựa để lại, tìm được đến đây. Buồn cười chính là, lúc bọn họ một đường tìm tới, may mắn thế nào lại bắt gặp Hà Sùng đang tìm trướng sách trong đống đất đá, liền nghênh diện đánh luôn, kết quả không cần phải nói, một trận tóm ngay.

“Lưu nhi, chúng ta về nhà......”

Nhìn Vi Việt từ đằng xa đi đến, Vi Miễn nắm tay Ngọc Lưu.

“Ân......”

Ngọc Lưu nhẹ nhàng lên tiếng, ôn thuần như trước nay vẫn thế, nhưng Vi Miễn lại tuyệt không để ý phần ôn thuần này đến tột cùng là thuận theo, hay là mặt nạ giả dối. Bởi y đã thấy được thực tâm giấu sau mặt nạ kia, mà thực ra, điều đó cũng không quan trọng.

Nắm tay nhau.

Bạch đầu giai lão.

Có một loại thệ minh, không cần nói ra lời, chỉ cần thâm tâm hai người hiểu được.

(Hoàn)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui