Loạn Lạc

Từ sau khi Nạp Lan Bảo Cẩm được đưa về Uyên Ương điện. Cả vương phủ ai nấy đều âm thầm cười sau lưng nàng. Đừng nói nàng là chính phi, mà nàng còn là quận chúa của Nạp Lan vương phủ. Là tài nữ chốn kinh đô, tiếng tăm vang xa. Thế mà hiện tại, nàng chỉ bị tình nghi là có khả năng lơn nhất độc hại " trắc phi ". Lại làm nàng chịu 30 đại bản, còn chuẩn bị vào ngục giam. Cảnh tượng đó, một nữ tử như nàng có thể chịu sao

Màn đêm quá yên tĩnh, Tinh Mục thỉnh thoảng có đi vào lau mồ hôi trên trán cho nàng. Nhưng đến thì nàng ta cũng phải nghỉ ngơi mà. Không khí chìm trong sự cô đơn vắng vẻ. Nạp Lan Bảo Cẩm sắc mặt trắng bệch nằm trên giường

Qua một hồi lâu, hai hàng mi của nàng có hơi cử động. Mấy ngón tay cũng có nhút nhít, sau đó nàng từ từ mở mắt ra. Mặt dù không có nhiều sức nhưng nàng vẫn cố gắng ngồi dậy. Sau đó vốn định bước xuống giường, đi lại vài bước cho cơ thể khỏe hơn. Nào ngờ vừa mới bước xuống giường thì chân của nàng như bị tê liệt. Vừa đau, lại vừa không thể cử động. Lúc bất cẩn, nàng lại từ làm ngã chính mình. Nạp Lan Bảo Cẩm vốn muốn tự mình đứng lên, nhưng bên ngoài lại có tiếng bước chân đi vào. Nàng còn hoảng sợ, lo lắng là Dịp Dạ Hiên tới gây rối cho nàng. Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại

" ket " Cánh cửa đực mở tung ra, một nam tử lam y, tuấn tú phiêu dật đi vào. Là Vũ Văn Lãnh

" Bảo Cẩm, sao muội lại nằm ngay ra giữa sàn thế " Vũ Văn Lãnh nhìn thấy Nạp Lan Bảo Cẩm nằm lăn ra giữa sàn nhà. Trái tim như đau lòng, chàng chạy tới bên nàng. Đặt nàng vào trong lòng ngực của mình

" Lãnh ca ca, huynh đi đi có được không. Huynh không thể nhìn thấy bộ dạng như bây giờ của Bảo Cẩm " Nạp Lan Bảo Cẩm tất nhiên hiểu được. Nằm trong lòng ngực của nam nhân khác như thế, đúng là không hợp lẽ tình. Nhưng hiện tại, nàng đang muốn có một người nào đó để tựa vào

" Bảo Cẩm, ta không phải người ngoài đối với muội. Chúng ta mới quen biết không bao lâu. Nhưng trong lòng ta, muội rất quan trọng. Muội có hiểu không, khi ta nghe tin Ngọc Thiên Mi hại muội như thế. Ta như muốn bằm ả ta ra thành trăm mảnh. Nếu không phải vì nể tình Ngọc đại tướng quân. Ả ta vốn không sống được đến bây giờ " Vũ Văn Lãnh dùng tay vuốt ve hai bên má của nàng. Y vừa an ủi lại khiến nàng có chút vui vẻ. Giá như thời gian, có tể dừng lại ở khoảnh khắc này. Nếu như Vũ Văn Lãnh mãi mãi ôm nàng như thế. Khi nào cũng vuốt ve, an ủi nàng. Vậy thì nàng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa rồi

" Lãnh ca ca, muội có thể nhìn thấy dung mạo của huynh không " Nạp Lan Bảo Cẩm trong hơi thở yếu ớt, chậm rãi nặn ra từng chữ. Vừa nói vừa chạm tay lên chiếc mặt nạ trên gương mặt chàng

" Bảo Cẩm, ta muốn muội mãi nhớ lấy khuôn mặt của ta. Trong hồi ức đẹp nhất, không phải trong tình cảnh hiện nay. Ta hứa với muội, rất nhanh rất nhanh thôi. Ta sẽ cho muội xem khuôn mặt của ta " Vũ Văn Lãnh nghe xong câu hỏi của nàng. Liền tìm cớ nói như thế sau đó bế nàng lên giường. Chàng định rời khỏi nhưng bỗng giác lại quay người lại. Một cách cứng rắng mà nói truóc măt nàng

" Bảo Cẩm, muội hãy tin huynh. Huynh sẽ nghĩ ra cách giúp muội hòa ly với Dịp Dạ Hiên " Vũ Văn Lãnh nói xong liền lập tức rời khỏi. Nói chính xác hơn là, chàng không muốn nghe được câu trả lời của nàng. Bởi nếu như, nàng quyết định mãi mãi ở bên Dịp Dạ Hiên. Nhất định chàng sẽ đau lòng đến mức phát điên

Còn Nạp Lan Bảo Cẩm, trong lòng nàng nghĩ rất đơn giản. Chính là huynh ấy muốn tốt cho nàng mới mới muốn đưa nàng thoát khỏi nơi này. Nhưng mà, sau đó liệu nàng có cảm kích ơn này. Dùng mà trái tim để cảm tạ không. Bởi vì, có lẽ Vũ Văn Lãnh quá mức giống Dịp Dạ Tuyên. Khiến nàng đến lí trsi cũng bị đảo lộn thành rối tung rối mù cả lên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui