Phương Nhược Hoa hẳn là đã sinh nghi.
Giữa hết thảy những tiến triển tích cực, năm ba đại học chính thức khai màn.
Phó Tư Điềm và Thời Ý dần thích ứng hoàn toàn với cuộc sống ở chung, tìm được nhịp sống khiến cho nhau cảm thấy thoải mái.
Phó Tư Điềm không còn thường xuyên căng thẳng để ý đến phần chi tiêu Thời Ý vì cô mà gánh vác nhiều hơn nữa, Thời Ý cũng không còn cố gắng bắt cô phải chia đều việc nhà ra nữa.
Trong 20 năm trời, Thời Ý luôn được săn sóc rất tốt, mười ngón tay gần như không dính nước mùa xuân.
Trước khi ở bên Phó Tư Điềm, cô ấy ở một mình trong căn nhà này, mỗi tuần gọi dì giúp việc đến quét dọn làm vệ sinh, cuối tuần không ở trường, ăn uống toàn bộ đều dựa vào gọi giao món hoặc đi ăn tiệm.
Sau khi ở bên Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm giống như nhận lấy hết trọng trách này, tất cả mọi mặt, từ trường học cho đến trong nhà, từ trên giường cho đến dưới giường, chăm sóc cô ấy còn kỹ càng hơn.
Mỗi tuần gọi giúp việc một lần không có cách nào làm hài lòng nhu cầu vệ sinh của Thời Ý, Phó Tư Điềm bèn tự giác dọn dẹp lại phòng ngủ và phòng sách mỗi ngày một lần, lau dọn sạch sẽ toàn bộ căn nhà hai ngày một lần; quần áo và áo khoác ngoài giao cho máy giặt, đồ lót và những quần áo không giặt bằng máy được, lúc trước Thời Ý tự mình làm, nhưng sau khi ở bên nhau, Phó Tư Điềm luôn lẳng lặng giúp cô ấy giặt hết; Thời Ý thèm tay nghề của Phó Tư Điềm, mỗi ngày Phó Tư Điềm sẽ dậy sớm tự làm điểm tâm, cơm tối có thời gian thì tự làm, không có thời gian thì ăn ở căn tin hoặc ra ngoài ăn, cuối tuần nhất định phải là tự mình làm.
Cô làm một tờ thực đơn, trên đó có hơn chục món ăn, thỉnh thoảng còn thêm vào vài món mới, mỗi chủ nhật sẽ đưa cho Thời Ý gọi món, để Thời Ý sắp xếp, chỉ cần Thời Ý gọi món nào, cô nhất định sẽ làm món đó.
Có lần Giản Lộc Hòa tình cờ xem qua thực đơn, quả thật hâm mộ đến ghen ăn tức ở, gào lên đây là thiên đường hay sao?
Đương nhiên Thời Ý thỏa mãn, nhưng cô ấy cũng xót, nấu ăn phiền phức cỡ nào cô ấy biết.
Nhưng mỗi khi cô ấy đề nghị Phó Tư Điềm chỉ cần thỉnh thoảng xuống bếp giải tỏa cơn thèm của cô ấy là được rồi, không cần cứ phải tự mình làm suốt, Phó Tư Điềm lại luôn cười nói: "Không sao, mình không thấy phiền, lần nào mình cũng cảm thấy rất vui hết."
Thi thoảng Thời Ý sẽ trêu chọc cô: "Có phải cậu muốn nuôi mình thành đứa không có khả năng tự gánh vác cuộc sống, như vậy mình sẽ hoàn toàn không thể sống thiếu cậu không?"
Phó Tư Điềm sẽ ôm cổ cô ấy, vùi vào hõm vai cô ấy cười dịu dàng, giọng nói chứa đầy sự giảo hoạt vui vẻ: "Làm sao bây giờ, bị cậu phát hiện rồi."
Thời Ý sẽ một bên hôn cô, một bên giả vờ nghiêm trọng nói: "Có thể làm sao nữa? Chỉ có thể chịu trách nhiệm thôi."
Phó Tư Điềm sẽ để cô ấy hôn, treo trên người cô ấy, thoải mái cong đôi mắt, lúm đồng tiền dập dìu theo tia sáng nhỏ vụn trong chiếc hồ nơi đáy mắt.
Ở bên nhau lâu, Phó Tư Điềm phát hiện Thời Ý thật sự cái gì cũng tốt, lý trí nhưng không mất đi cảm tính, thông minh cầu tiến, dịu dàng chu đáo, cũng chỉ có một chút xíu không tốt lắm – có tâm trạng không chịu nói ra, thích tự mình buồn bực, đặc biệt là lúc ghen, luôn chờ đến khi cô phát hiện mới biết hóa ra cô ấy đã để bụng rất lâu rồi.
Sau khi bắt đầu học kỳ mới, cuộc thi Khởi nghiệp đổi mới sáng tạo chuẩn bị tổ chức thi cấp tỉnh vào tháng 12, cả nhóm bọn họ lại tiến vào trạng thái bận rộn chuẩn bị thi đấu.
Cũng may Phó Tư Điềm đã từ chức lớp trưởng, trở lại làm một ủy viên tâm lý nhàn hạ, vì vậy thời gian dễ thở hơn nhiều so với học kỳ trước, thế nên dưới sự cổ vũ của Thời Ý, nhín chút thời gian tham gia cuộc thi Mười Ca Sĩ Tài Năng của trường.
Vốn chỉ định trải nghiệm một phen, nào ngờ lại đi đến chung kết, gặt hái được không ít sự chú ý.
Trong số đó có một nam sinh khoa Âm nhạc, kết bạn với Phó Tư Điềm, nói mình là đàn em học trường kế bên trường cấp ba của cô, có một lần khi tham gia biểu diễn dàn đồng ca học sinh trung học tại lễ khai mạc đại hội thể thao thành phố, bọn họ đã từng gặp qua.
Phó Tư Điềm không có chút ấn tượng nào, vốn chỉ định lịch sự trả lời hai câu sau đó không nhắn lại nữa, không ngờ nam sinh kia hỏi cô có hứng thú làm bán thời gian, ghi hình cho bộ phim tự chế tác và MV ca khúc chủ đề của bọn họ không, còn trả thù lao rất hậu hĩnh.
Phó Tư Điềm có hơi lung lay.
Cô hỏi ý kiến Thời Ý, sắc mặt Thời Ý thản nhiên, cũng không nhiều lời, chỉ nói rất tốt, để cô tự mình cân nhắc, thu xếp thời gian, không quá mệt mỏi là được.
Phó Tư Điềm cho là thật, nghiêm túc cân nhắc một phen, quyết định buổi chiều không có lớp sẽ nhận lời mời của đối phương, đi gặp chế tác bên bọn họ.
Không ngờ giữa trưa cùng ngày hai người đang nghỉ trưa thì súng cướp cò, Thời Ý rất dây dưa muốn cô mấy lần, vì vậy cô khóc đến đỏ cả vành mắt, y như một con thỏ con, hoàn toàn không còn trạng thái ra ngoài gặp người ta nữa, chỉ đành kiếm cớ, ngại ngùng cho đối phương leo cây.
Cách một ngày, sau khi gặp mặt đối phương, cầm kịch bản về suy nghĩ, tối hôm đó còn đang xem kịch bản, Thời Ý lại tỉnh bơ nhóm lửa, quấn quít lấy cô náo loạn đến rạng sáng, mệt đến nỗi khi dừng lại cô không còn sức lực để đi tắm đã lăn ra ngủ.
Sáng ngày tiếp theo, cô chống chiếc eo mỏi nhừ đứng đánh răng trước gương, nhìn thấy vết đỏ ngoài váy ngủ do Thời Ý để lại, chợt nhận ra, tuần này tần suất quá cao, số lần của mỗi lần cũng quá nhiều, hơn nữa Thời Ý cũng hiếm khi không nhường cho cô, luôn cố tình cám dỗ cô nhưng lại không thực sự để cô đạt được....
Tại sao?
Phó Tư Điềm di chuyển bàn chải đánh răng một cách máy móc, thất thần tự ngẫm, khi ra khỏi phòng tắm, thoáng nhìn thấy kịch bản rơi trên mặt đất, đột nhiên sáng suốt ra.
Tám giờ rưỡi, Phó Tư Điềm rót một ly nước ấm đi vào định gọi Thời Ý dậy, Thời Ý vừa vặn tỉnh, trông tâm trạng rất tốt, vòng tay qua eo cô, dùng giọng nói lười biếng khi thức dậy vào buổi sáng mà Phó Tư Điềm yêu nhất hỏi cô: "Không mệt à?"
Hai tai Phó Tư Điềm ửng đỏ, không trả lời ngay, đôi mắt nhu hòa hỏi: "Thời Ý, mình hỏi cậu một vấn đề được không?"
"Hửm?"
Phó Tư Điềm cúi thấp người xuống một chút, mỉm cười hỏi: "Cậu ghen đúng không?"
Lông mi Thời Ý chớp nhanh hai cái, như không có việc gì lật người qua, giả vờ mò tìm thỏ bông trong chăn, không nhìn cô.
Phó Tư Điềm đã hiểu, khẽ cười, leo lên giường ôm cô ấy từ phía sau, hứa với cô ấy: "Mình biết rồi, mình không đi nữa."
Thời Ý im lặng hai giây, sau đó mới nói một câu nghe không ra cảm xúc: "Cậu ta thích cậu." Tuy cô ấy thậm chí còn chưa gặp cậu ta, nhưng cô ấy biết.
Phó Tư Điềm thân mật cọ cọ lên lưng cô ấy, bày tỏ: "Mình không biết, cũng không để ý.
Sau này mình không gặp cậu ta nữa, được không."
Lúc bấy giờ Thời Ý mới hừ nhẹ một tiếng mang theo ý cười bật ra từ xoang mũi.
Từ đó về sau, Phó Tư Điềm đặc biệt chú ý giữ khoảng cách với nam sinh, thậm chí là nữ sinh, không muốn để Thời Ý buồn bực mất hứng một chút nào.
Cuối tháng 12, hành trình mới với xuất phát điểm từ việc giành được huy chương vàng cuộc thi cấp tỉnh mở ra cuộc thi cấp quốc gia, học kỳ đầu tiên của năm ba đã kết thúc, dòng thời gian tiến vào học kỳ sau năm ba.
Vừa mới vào học kỳ sau năm ba, Phó Tư Điềm đã phát hiện bầu không khí xung quanh mình thay đổi, đề tài của các bạn trong lớp đều bắt đầu chuyển hướng sang thực tập hè, trại hè cao học, xét tuyển cao học, ra nước ngoài học cao học vân vân, cảm giác gấp rút và áp bách tầng tầng lớp lớp kéo đến, giống như đang thúc đẩy bạn không thể không đi về phía trước.
Giản Lộc Hòa bắt đầu phỏng vấn thực tập hè, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ mặc dù có cãi nhau vặt vãnh, nhưng tình cảm cũng coi như ổn định, bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất ngoại du học, Phó Tư Điềm và Thời Ý đã bàn bạc xong từ sớm, một người đi làm, một người học cao học, đều đi Hải Thành, một thành phố cởi mở hơn, rộng lớn hơn, thích hợp với tương lai của họ hơn so với Thân Thành.
Trong khoảng thời gian này, Phương Nhược Hoa có đến nhà họ vài lần, có lần nọ sau khi về, bà ấy hỏi Thời Ý: "Con với Tư Điềm luôn ngủ cùng nhau sao?"
Thời Ý kiếm cớ: "Đợt trước điều hòa trong phòng cho khách bị hỏng, chưa kịp sửa nên ngủ cùng nhau.
Quen rồi mẹ."
Phương Nhược Hoa trầm ngâm "Ờ" một tiếng, chẳng nói chẳng rằng.
Phó Tư Điềm căng thẳng hỏi Thời Ý như vậy là mẹ cô ấy tin hay không tin, đôi mắt Thời Ý trầm lắng, trấn an cô: "Chắc là tin rồi, không sao, cậu đừng lo."
Nhưng trong lòng cô ấy biết, Phương Nhược Hoa hẳn là đã sinh nghi.
Cô ấy cảm giác Phương Nhược Hoa đã thăm dò cô ấy mấy lần, chỉ là bà ấy vẫn không muốn tin, hoặc là chưa muốn làm rõ.
Thời Ý biết bà ấy cần có thời gian suy nghĩ thậm chí là chấp nhận, vì vậy cũng vờ như không có gì cùng bà ấy, lấy bất biến ứng vạn biến.
Giữa tháng 5, hai tuần trước khi chọn cố vấn cho luận văn tốt nghiệp, Phó Tư Điềm đến toà nhà văn phòng khoa tìm giáo viên hướng dẫn cuộc thi Khởi nghiệp sáng tạo để thảo luận chi tiết về việc chỉnh sửa bản kế hoạch, sau khi bàn bạc xong ra khỏi văn phòng, khi đi ngang qua một văn phòng, cô bị bạn học từ bên trong vội vã lao ra đụng phải bả vai, bản kế hoạch rơi xuống đất.
Người bạn học kia rất hoảng loạn nói một câu "Xin lỗi", che cổ bỏ chạy.
Phó Tư Điềm nghe giọng và bóng lưng đã nhận ra, kia là bạn cùng ký túc xá năm nhất kiêm bạn cùng lớp năm hai năm ba của cô – Trương Lộ Lộ.
Cô nhặt bản kế hoạch lên, nghiêng đầu nhìn lướt qua bảng tên văn phòng – Trần Hoành.
Hình như là giáo sư dạy môn Kế toán quản trị, lúc trước nghe nói Trương Lộ Lộ muốn thi nghiên cứu sinh, nên đã lập nhóm trước với Trần Hoành?
Cô không có hứng thú gì đối với chuyện của người khác, nên cũng không để trong lòng.
Kết quả không ngờ rằng qua một tuần, lúc cô đi ăn cơm cùng Thời Ý và Giản Lộc Hòa, lại nghe thấy cái tên Trần Hoành này.
Lúc ấy ba người đang nói đến chuyện rút thăm chọn giáo viên cố vấn luận văn tuần sau, Giản Lộc Hòa nói với bọn họ, sau khi cô ấy hỏi qua đề cử của đàn anh đàn chị, chốt được vài giáo viên xuất sắc, nếu may mắn, thứ tự rút thăm được xếp trước, nhất định phải chọn mấy vị giáo viên đó.
Có giáo viên tốt thì cũng sẽ có giáo viên xấu, có vài giáo viên cực kỳ tệ, tuyệt đối không được chọn, một trong số đó chính là Trần Hoành.
Đại đa số những giáo viên không nên chọn là vì vô trách nhiệm hoặc là soi mói quá mức, nhưng vấn đề của Trần Hoành khác với những giáo viên kia, Giản Lộc Hòa thần bí nói: "Đàn chị bảo, giáo viên này nam sinh thì được, nữ sinh tuyệt đối không được chọn."
Phó Tư Điềm hỏi lại theo bản năng: "Tại sao vậy?"
Giản Lộc Hòa nhìn cô và Thời Ý, cho hai người một ánh mắt sâu xa.
Phó Tư Điềm và Thời Ý ngay lập tức hiểu ra, khoảnh khắc tiếp theo, trong đầu Phó Tư Điềm bỗng nhiên nhớ tới Trương Lộ Lộ che cổ hoảng loạn chạy đi.
Trong lòng cô "lộp bộp" một tiếng, lập tức bứt rứt đuổi suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tự mắng thầm bản thân suy nghĩ vớ vẩn.
Nhưng không ngờ, hai tuần sau, chọn lựa cố vấn luận văn vừa mới xong không bao lâu, Trương Lộ Lộ đến tìm cô.