Loạn Nhịp Vì Người


Cô ấy kết hôn rồi sao?
Kế hoạch cùng nhau lập ra hồi yêu nhau năm 20 tuổi – muốn đến Hải Thành sinh sống, năm 28 tuổi, bọn họ đều thật sự làm được, chỉ là không ngờ lại ở dưới tình huống như vậy.
Thời Ý không biết nên nói là cơ duyên xảo hợp, hay là, số phận trêu ngươi.
Cận Minh Nhược hoàn toàn không biết gì cả đứng lên, đáp lại câu chào hỏi của Phó Tư Điềm: "Không sao, bà chủ Phó có tiếng tăm, kinh doanh phát đạt thôi mà."
Cận Minh Nhược đã chuẩn bị sẵn sàng xem Phó Tư Điềm khéo léo với khách hàng sẽ khách sáo với mình ra sao, nhưng bất thường, Phó Tư Điềm đứng ở cửa chẳng ừ chẳng hử, kinh ngạc, tầm mắt dán chặt lên người Thời Ý.
Sự trầm lặng quái dị xuất hiện hai giây trong phòng bao.
Cận Minh Nhược chủ động giới thiệu: "Vị này chính là bạn tôi, kiêm sếp tôi, tổng giám đốc Thời, Thời Ý.

Bà chủ Phó không cần căng thẳng, cậu ấy là tiện đường đưa tôi sang đây, nghe nói bà chủ Phó cũng tốt nghiệp Thân Đại, tuổi trẻ tài cao, nên muốn vào kết bạn." Nói rồi, Cận Minh Nhược nghiêng đầu nhướng mày, vẻ mặt kiểu "Sao nào, tôi không lừa cậu chứ" nói: "Thời Ý, vị này chính là bà chủ Phó trăm nghe không bằng một thấy, Phó Tư Điềm."
Thời Ý vẫn không tránh không né nhìn chằm chằm Phó Tư Điềm.

Ngoại trừ gầy không khác gì trước đây, thoạt nhìn cô có vẻ trôi qua không tệ, mặt mày nảy nở hẳn hoi, ý vị động lòng người, trang điểm rất nhạt, vẫn đẹp đến đoạt mất tâm hồn người ta.

Nếu nói năm đó cô như hoa cúc nhỏ kiên cường trong mưa gió, vậy thì cô của hiện tại, giống như hoa lan nở rộ trong thung lũng trống trải hơn, thanh nhã, đoan trang diễm lệ, lại lộ ra chút nhu mì yếu đuối, dịu dàng dễ khiến người ta có hảo cảm.
Thời Ý cười khẩy một tiếng trong lòng, đứng lên, ngoắc môi với Phó Tư Điềm, vươn tay, bình thản ung dung chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Phó, Tư, Điềm."
Phó Tư Điềm giống như được gọi hồn trở lại, mi mắt chớp nhanh hai cái, đôi môi đỏ mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Cô đi đến gần Thời Ý, ánh mắt vẫn gắn chặt trên mặt Thời Ý, như sợ chỉ cần dịch chuyển một chút, tất cả sẽ tan biến không còn thấy nữa, tựa như giấc mơ.
Chưa được hai ba bước, cô đã di chuyển đến trước người Thời Ý.

Không phải là mơ.

Bóng dáng Thời Ý, hơi thở của Thời Ý là thật, hờ hững, nghiền ngẫm trong đáy mắt cô ấy cũng là thật.
Cổ họng Phó Tư Điềm trượt nhẹ, rũ mắt.
"Đã lâu không gặp." Cô nặn ra một nụ cười nhạt phù hợp, chìa tay phủ lên bàn tay đang vươn ra của Thời Ý, nhẹ nhàng nắm lấy.
Khi cổ tay trắng ngần lên rồi xuống, ánh mắt Thời Ý di chuyển xuống, khóe mắt chú ý thấy trên cổ tay còn lại của Phó Tư Điềm đeo một chiếc đồng hồ bạch kim – món quà Valentine đầu tiên cô ấy đã tặng cho cô trước bể cá trong thủy cung, vào năm đầu tiên hai người bên nhau.

Hồ nước trong lòng nổi lên gợn sóng, còn chưa kịp nghĩ nhiều, một tia sáng kim loại lạnh lẽo lóe lên trước mắt cô ấy.
Nhìn kỹ lại, ngón áp út tay trái Phó Tư Điềm đeo một chiếc nhẫn bạch kim phản chiếu vào đáy mắt Thời Ý.
Hồ nước của Thời Ý ngay lập tức hoàn toàn tĩnh lặng lại.
Cận Minh Nhược có không nhạy bén cỡ nào cũng phản ứng lại được, kinh ngạc hỏi: "Hai người biết nhau à."
Thời Ý buông tay Phó Tư Điềm ra, không lên tiếng.
Phó Tư Điềm cuộn đầu ngón tay, đặt về bên hông, im lặng giây lát, nhẹ giọng nói: "Vâng, bạn học."
Bạn học? Trong lòng Thời Ý nhấm nuốt từ này một lần, ý cười trên khóe môi càng sâu hơn.

Cô ấy ngồi xuống, thong thả xem Phó Tư Điềm biểu diễn.

Phó Tư Điềm bình tĩnh hơn cô ấy tưởng rất nhiều, hay là nói, cởi mở hơn nhiều.

Ngoại trừ vài giây ngạc nhiên ban đầu, biểu hiện hiện tại của cô cơ hồ thật sự giống như bọn họ là bạn học cũ bình thường gặp lại nhau.
Cận Minh Nhược hưng phấn hô lên: "Trùng hợp vậy, thế này cũng quá là có duyên rồi.

Cùng khoa cùng khóa luôn sao?"
Phó Tư Điềm trả lời: "Vâng." Cô không nhìn Thời Ý, cười nhạt nói: "Quả rất trùng hợp, đã nhiều năm không gặp, không ngờ lại gặp được nhau ở nơi này."
Thời Ý như cười như không: "Đúng vậy."
Dáng vẻ Phó Tư Điềm rất tự nhiên, vén vài sợi tóc bên tai lên, đánh tiếng với Cận Minh Nhược trước khi Cận Minh Nhược mở miệng lần nữa: "Ngồi đi, chúng ta đừng đứng nói chuyện.

Bên ngoài vẫn còn mưa, các cô qua đây không sao chứ?"
Cận Minh Nhược bị cô ngắt lời, ngồi xuống theo lời cô, sau khi đáp lại sự quan tâm của Phó Tư Điềm, chưa kịp hỏi tiếp về quá khứ của cô và Thời Ý, đã bị cô khéo léo dẫn dắt hoàn toàn chuyển qua đề tài khác, chuyển đến hạng mục hợp tác.
Phương án hợp tác mấy lần trước căn bản đều đã bàn bạc ổn thỏa, Thời Ý không hiểu tình hình, hoàn toàn không tham gia vào cuộc trao đổi của bọn họ, thờ ơ nhìn bọn họ xác nhận một vài chi tiết.
Phó Tư Điềm khi làm việc thực ra cũng không cười nhiều, đôi môi đỏ hơi mím lại khi tập trung thậm chí còn lộ ra chút lãnh đạm so với dáng vẻ luôn mang theo ba phần cười ngày trước.

Chỉ là mặt mũi cô tốt sẵn, không cười cũng tự nhu hòa, khi không nói lời nào chỉ lặng lẽ nhìn bạn, bạn sẽ luôn cảm thấy cô hiền lành dịu dàng, khiến người ta thoải mái; đợi đến khi cô nói chuyện, hòa thanh nhỏ nhẹ, hài hòa đúng mực, bạn sẽ càng cảm thấy cô biết nói chuyện, có khí chất, có phong tình.
Trong lòng Thời Ý kết luận: Phó Tư Điềm còn giỏi ngụy trang, giỏi gạt người hơn cả trước kia.
Bàn bạc không bao lâu, hợp đồng được ký kết.
Phó Tư Điềm khách khí giữ họ ở lại ăn chiều, buổi tối Thời Ý còn có tiệc, Cận Minh Nhược cũng ngại chờ đến giờ cơm, hai người khéo léo từ chối, sau này hai bên còn có cơ hội hợp tác dài dài, Phó Tư Điềm khách sáo vài câu, cũng không cố giữ lại nữa, tự mình tiễn bọn họ xuống lầu.
Theo câu "Vậy chúng tôi đi trước" của Cận Minh Nhược, Thời Ý xa cách gật đầu với Phó Tư Điềm, xem như chào tạm biệt.
Phó Tư Điềm hơi thu lại ý cười, cũng gật nhẹ đầu với cô ấy một cái, lịch sự tự nhiên.
Thời Ý không nhìn cô nữa, không chút lưu luyến đi theo Cận Minh Nhược tiến vào thang máy.
Phó Tư Điềm đưa mắt nhìn theo cô ấy.
Cho đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, gương mặt Thời Ý dần biến mất sau tấm thép lạnh băng, Phó Tư Điềm vẫn đứng yên như cũ, thất thần hồi lâu.
Trong lòng bàn tay cô, chi chít dấu móng tay, rướm máu.
Quản lý Mạc Hiểu cảm khái: "Không ngờ tổng giám đốc Thời trẻ như vậy, lại còn xinh đẹp như vậy."
Tay phải Phó Tư Điềm bắt lấy đồng hồ trên cổ tay trái, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.

Trong không khí, cô dường như vẫn có thể ngửi được chút mùi hương thoang thoảng còn sót lại trên người Thời Ý.
Kiêu sa, cao quý, là sự tồn tại khiến trái tim người ta run rẩy mê mẩn.
Giống như khi chưa từng gặp cô vậy.

Quả nhiên cô ấy sống rất tốt.
Tốt quá.
Quản lý hóng hớt: "Bà chủ, có phải trước đây chị với tổng giám đốc Thời rất quen thuộc không?" Nửa đường đi ra ngoài, quản lý chỉ nghe được Phó Tư Điềm nói trước kia hai người họ là bạn học.

Sau đó cô ấy mang soup và đồ ăn nhẹ vào, Phó Tư Điềm đang xem hợp đồng.

Cô ấy đặt canh nấm xuống, đang dọn món ăn nhẹ ra, Cận Minh Nhược tiện tay múc một chén định đưa đến bên cạnh Phó Tư Điềm.

Cận Minh Nhược còn chưa kip đặt xuống, Thời Ý đã đưa tay nhận lấy chén soup, để trước mặt mình, lắc lắc đầu với Cận Minh Nhược.
Rõ ràng là biết Phó Tư Điềm dị ứng với nấm, hơn nữa nhớ rất rõ.
Phó Tư Điềm có chút ngẩn ngơ.

Một lúc lâu sau, ngay khi Mạc Hiểu cho rằng Phó Tư Điềm sẽ không trả lời, cô rốt cuộc cười nói: "Hồi đại học, rất thân thuộc."
Thân thuộc đến mức biết rõ từng nốt ruồi trên người cậu ấy.
Thời Ý đang sững sờ trong thang máy, đôi mắt lạnh như băng.

Cận Minh Nhược líu lo liếng thoắng nói, Thời Ý không nghe vào một chữ nào, đều chỉ qua loa ậm ờ.
Cửa thang máy mở ra, Thời Ý vẫn không nhúc nhích, cuối cùng Cận Minh Nhược đã phát hiện, năm ngón tay quơ quào trước mắt Thời Ý, cả giận hỏi: "Thời Ý, tổng giám đốc Thời, hoàn hồn! Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Thời Ý nhếch môi cười khẩy.
Cô ấy đang nghĩ, Phó Tư Điềm đúng là quá giỏi.
Thời gian qua đi, biểu hiện của Phó Tư Điềm thản nhiên như vậy, ngược lại người tỏ ra canh cánh, còn có thể dễ dàng bị tác động cảm xúc là cô ấy, lại giống như một kẻ ngốc.
Người vội vã rời đi quả nhiên khác biệt.
Nhưng mà, đeo chiếc đồng hồ kia có nghĩa là sao?
Cô ấy ra khỏi thang máy, hỏi Cận Minh Nhược: 'Cậu gặp chồng cô ấy bao giờ chưa?"
"Ai? À! Bà chủ Phó hả?"
Thời Ý dùng ánh mắt thừa nhận.
Cận Minh Nhược kinh ngạc: "Cô ấy kết hôn rồi sao?"
"Không có à?"
Cận Minh Nhược buồn cười: "Cậu là bạn học cô ấy, cậu lại đi hỏi tôi?" Cười xong Cận Minh Nhược do dự nói: "Chắc là không có đâu.
Lúc trước tôi thấy chiếc nhẫn trên tay cô ấy, cũng tưởng cô ấy kết hôn rồi, tôi đùa với quản lý của bọn họ, bảo là bà chủ của bọn họ xinh đẹp như vậy, tiếc là kết hôn sớm quá, bằng không người theo đuổi cô ấy sợ là phải xếp hàng dài từ đường Hoài Bắc đến đường Hoài Nam.

Quản lý của bọn họ nói, vậy thật ra cũng không phải, bây giờ xếp hàng vẫn còn kịp.

Ý tứ này nếu không phải chưa kết hôn, thì chính là đã ly hôn đi? Tôi còn chưa kịp hỏi tiếp thì bà chủ Phó đi vào, sau đó tôi cũng không cố ý hỏi nữa."
Thời Ý không lên tiếng.
Sau khi chia tay, cô ấy không có gặp lại Phó Tư Điềm, Giản Lộc Hòa, Trần Hi Trúc hình như đều vì cô ấy mà cãi nhau to với Phó Tư Điềm, nhưng Phó Tư Điềm quyết tâm muốn đi, không ai khuyên cô được, vì vậy về sau cũng không còn ai nhắc đến Phó Tư Điềm trước mặt cô ấy nữa.

Rất lâu sau khi tốt nghiệp, cô ấy mới biết, Phó Tư Điềm cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, ngay cả Trần Hi Trúc cũng không tìm được cô.
Cô ấy chỉ nghĩ Phó Tư Điềm muốn kết hôn sinh con, triệt để xóa sạch những quá khứ này, sống một cuộc sống hoàn toàn mới không bị quấy rầy.
Nhưng chưa kết hôn sao?
Chưa kết hôn thì cô lấy đâu ra bối cảnh, lấy đâu ra mối quan hệ, lấy đâu ra vốn liếng để mở một nhà hàng tầm trung đến cao cấp ở Hải Thành tấc đất tấc vàng như vậy.
Cảm xúc Thời Ý nhấp nhô.
Cận Minh Nhược còn cố tình thêm dầu vào lửa: "Cậu hỏi cái này làm gì? Chà, Thời Ý Ý, tôi biết rồi, phải chăng cậu đã rung động, thấy sắc nảy lòng tham."
Xu hướng tính dục của Thời Ý không phải là bí mật trong vòng bạn bè.
Thời Ý híp mắt nhìn Cận Minh Nhược: "Cậu tự đi bộ về đi."
Cận Minh Nhược: "???" Cận Minh Nhược không lắm lời nữa, khẩn cấp mở cửa leo lên xe: "Huhuhu, Thời Ý, bên ngoài mưa lớn như vậy, cậu nhẫn tâm à? Đưa tôi về đi."
Thời Ý giả vờ thờ ơ.
Xe chạy đến một ngã tư dễ bắt xe, Cận Minh Nhược tự giác kêu Thời Ý thả mình xuống.

Lát nữa Thời Ý còn có tiệc xã giao, không tiện đường với nhà Cận Minh Nhược, Cận Minh Nhược cũng ngại bắt Thời Ý lượn một vòng lớn đưa mình về.
Trong lòng Thời Ý có tâm sự, cũng không khách sáo, thả Cận Minh Nhược xuống liền đi.
Dọc đường, cô ấy không ngừng nghĩ đến Phó Tư Điềm.
Nghĩ đến cô của quá khứ, nghĩ đến cô của ban nãy, nghĩ đến đồng hồ đeo tay của cô, nghĩ đến nhẫn của cô, thậm chí nghĩ đến chuyện ngừng xe ngay tại chỗ, lấy điện thoại di động ra tra thử, xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Phó Tư Điềm.
Nhưng cuối cùng chỉ là nghĩ mà thôi.
Cô ấy kiềm chế bản thân, bồn chồn không yên suốt dọc đường nhưng vẫn chạy một mạch về nhà.
Không cần thiết.

Đã nhiều năm trôi qua rồi, cả hai chỉ còn là những người không quan trọng trong cuộc đời nhau.
Cô có kết hôn hay chưa, có ly hôn hay chưa, làm thế nào mở được nhà hàng, liên quan gì đến cô ấy?
Cô ấy ném bản thân lên giường, nâng tay che khuất đôi mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui