Chiếc bóng không ngừng quấn vào nhau.
Homestay Thời Ý đặt nằm bên trong khu du lịch, là một căn hai tầng ba phòng ngủ có ban công, vị trí địa lý rất đẹp, nằm ở ven sông, yên tĩnh trong cái ồn ào, phong cách cổ xưa thanh tịnh.
Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ vào cửa dạo quanh một vòng bèn thẳng thừng chiếm phòng giường lớn tầng dưới, Thời Ý và Phó Tư Điềm cười khanh khách, cũng không giành với bọn họ, cam chịu số phận vác balo lên tầng trên, ở hai phòng đối diện nhau.
Không phải phòng tiêu chuẩn, xem như chuyện nằm trong dự đoán.
Phó Tư Điềm không thể nói là thất vọng, chỉ là nhìn phong cảnh vùng sông nước tương tự năm đó ngoài cửa sổ, hơi nảy sinh chút bối rối.
Trên cầu thang chỉ cách một bức tường vang lên tiếng bước chân, hẳn là Thời Ý xuống lầu.
Phó Tư Điềm gạt đi suy nghĩ, vào toilet chỉnh lại lớp trang điểm một chút, đeo túi xách xuống lầu theo.
Mọi người ăn mặc hành trang đơn giản xuất phát từ homestay, bắt đầu chuyến du lịch chân chính.
Thời Ý vẫn không có ô che nắng, bên quầy lễ tân ở sảnh lớn homestay có một góc treo vài chiếc ô, hình như có thể mượn.
Trần Hi Trúc cùng Doãn Phồn Lộ đều biết điều mà vờ như không thấy, đi thẳng ra khỏi homestay bung ô, Thời Ý đương nhiên cũng vờ như không phát hiện, ung dung đứng ngoài cửa, chìa tay lấy ô trong tay Phó Tư Điềm qua, bung ra, tay phải cầm ô, hơi nghiêng đầu nhìn Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm cắn môi dưới, sóng mắt nhấp nhô, đi theo bước ra khỏi bậc cửa, đứng dưới tán ô, Thời Ý khẽ điều chỉnh tư thế tay cầm, thu hồi ánh mắt, sóng vai cùng cô hòa vào dòng người.
Hai bên con đường lát đá nhỏ hẹp, ngói xanh tường trắng san sát nối tiếp nhau, trải dài đến phía cuối, hàng hiên mái đình cùng cây cầu cổ kính thấp thoáng đằng xa, đẹp như bức họa.
Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đi đằng trước, thỉnh thoảng dừng lại chụp ảnh, quay đầu đùa giỡn cùng hai người.
Phó Tư Điềm và Thời Ý rơi về đằng sau bọn họ một bước nhỏ, thi thoảng bắt chuyện cùng bọn họ, thi thoảng trao đổi một hai câu với nhau, có chút giữ kẽ.
Du khách quá nhiều, đường nhỏ lại hẹp, hai người đứng rất gần, cánh tay thi thoảng cọ cánh tay, bả vai thi thoảng cọ bả vai.
Thời Ý ngửi được mùi thơm thoang thoảng như có như không nơi chóp mũi, nhìn chằm chằm chiếc bóng không ngừng quấn vào nhau trên mặt đường của bọn họ, nhịp tim mãi không tìm lại được trật tự bình thường.
Khi ngang qua một cửa hàng quà lưu niệm được trang trí mang đậm đặc trưng Dân Quốc, Trần Hi trúc nổi hứng muốn vào xem thử, Thời Ý và Phó Tư Điềm đều sao cũng được, đi vào theo.
Trong cửa hàng quà lưu niệm mát mẻ dễ chịu, đông đúc toàn đầu người, trên kệ gỗ, bày đủ những món đồ nho nhỏ tinh xảo rực rỡ, Trần Hi Trúc cùng Doãn Phồn Lộ nổi tính trẻ con, ngắm nghía từng kệ một, hứng thú bừng bừng.
Thời Ý tùy tiện đảo mắt nhìn, lúc nhìn thấy một dãy móc khóa điện thoại hình con thỏ, theo bản năng đưa tay tháo xuống.
Chắc Tư Điềm sẽ thích, cô ấy nghĩ như thế, bỗng nhiên nhận ra gì đó.
Tư Điềm đâu?
Cô ấy vô thức luống cuống, nghiêng đầu, quả nhiên, đứng bên cạnh là một gương mặt xa lạ.
Thời Ý nhanh chóng quay đầu, tìm kiếm bóng dáng Phó Tư Điềm khắp nơi.
Đối diện không có, bên trong cũng không có, Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đứng dưới chân cầu thang cách đó không xa, bên cạnh bọn họ cũng không có.
Thời Ý hoảng hốt xoay người đi ra ngoài.
Ngay lúc đó một bóng người nhá lên, cuối cùng cô ấy cũng tìm được bóng dáng mảnh khảnh kia cạnh chiếc tủ gỗ ở lối vào.
Giữa dòng người tới lui xuôi ngược, Phó Tư Điềm đứng lặng im, ngẩng đầu nhìn một ô tủ trên đỉnh đầu, vẻ mặt cẩn thận tập trung.
Trong ô tủ trên đỉnh đầu, một con mèo màu đen to đùng đeo chuông đang lười biếng đi đi lại lại.
Oai phong lẫm liệt.
Trong nháy mắt, Thời Ý lui về sau một bước theo phản xạ, ngay sau đó, nơi mềm mại nhất trong tim như bị thứ gì đó hung hăng đâm nhẹ vào.
Cảm xúc phức tạp.
Thời Ý dời mắt không dám nhìn mèo đen, nhưng tầm mắt vẫn hướng về nơi đó.
Cô ấy nhìn những sợi tóc mềm mỏng khẽ đong đưa sau đầu Phó Tư Điềm, nhìn bờ vai gầy gò yếu ớt của cô, bỗng nhiên rất muốn ôm cô.
Rất muốn rất muốn.
"Thời Ý..." Âm thanh của Trần Hi Trúc bỗng vang lên sau lưng, trong phút chốc, bước chân đang nâng lên dừng lại, Thời Ý tỉnh táo lại.
"Ra ngoài à? Cậu có đồ gì cần thanh toán không? Tư Điềm đâu?" Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ chen đến bên cạnh cô ấy.
Thời Ý nắm chặt móc điện thoại trong tay, cổ họng động đậy, hất cằm về phía Phó Tư Điềm, nói: "Tư Điềm ở bên kia."
Nhất thời Trần Hi Trúc cùng Doãn Phồn Lộ bị thu hút lực chú ý.
Doãn Phồn Lộ tò mò: "Cậu ấy nhìn cái gì vậy? Mèo hả? Say sưa thế."
Trần Hi Trúc cười xấu xa: "Chờ nha, xem mình đi hù cậu ấy nè."
Doãn Phồn Lộ không có cách nào với bản tính trẻ con của vợ mình, không chỉ dung túng mà còn đi theo hỗ trợ, giơ máy ảnh lên, chuẩn bị ghi lại tất cả khoảnh khắc nô đùa của Trần Hi Trúc và Phó Tư Điềm.
Thời Ý cũng không khỏi nhếch môi.
Cô ấy thấy trong tay bọn họ trống trơn, không giống như có đồ phải thanh toán, bèn đánh tiếng, đi về phía quầy thu ngân trước, nhét con thỏ vào trong túi.
Khi còn đang lưỡng lự nên cầm trên tay hay là bỏ vào trong túi xách, ba người Trần Hi Trúc, Doãn Phồn Lộ và Phó Tư Điềm cũng cười nói đi về phía này.
Không biết sao Thời Ý cảm thấy ngại ngùng, nhét luôn móc điện thoại và cả bọc nhựa vào túi quần.
Có hơi cộm, nhưng đã không kịp lấy ra nữa rồi.
"Cậu mua cái gì vậy?" Trần Hi Trúc thuận miệng hỏi Thời Ý, ba người đứng bên cạnh cô ấy.
Lông mi Thời Ý khẽ run, trông như muốn xoay người đi ra ngoài, tay nắm quai túi xách, điềm nhiên như không, nói: "Nghĩ tới nghĩ lui lại không muốn nữa, không có mua.
Đi thôi?"
Trần Hi Trúc, Doãn Phồn Lộ và Phó Tư Điềm cũng không nghi ngờ, đi theo cô ấy ra khỏi cửa hàng.
Cả đoạn đường tiếp theo, Thời Ý hơi mất tập trung.
Đi được một đoạn ngắn, móc điện thoại tự động trượt xuống vị trí tương đối rộng rãi, không cộm như trước nữa, nhưng cảm giác tồn tại vẫn đặc biệt mạnh mẽ.
Thời Ý có phần ủ dột, tại sao vừa nãy không đưa thẳng móc điện thoại cho Phó Tư Điềm xem, hỏi thử cô có thích không, thích thì mua, không thích thì thôi.
Bây giờ mà lấy ra, không khỏi quá mức cố tình.
Cố tình thì cố tình, thật ra vốn dĩ chính là cố tình.
Cô ấy nhớ lại cảnh ban nãy Phó Tư Điềm giằng co với mèo đen vì cô ấy, trái tim lại trở nên mềm nhũn.
Bàn tay rũ xuống bên chân rục rịch, định bỏ vào túi quần, đột nhiên một giọng nữ cắt ngang: "Chị gì ơi, có thể chụp giúp em với bạn một tấm được không?"
Là một cô gái trẻ hỏi Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm quay sang dùng ánh mắt hỏi ý kiến Thời Ý, cơ thể Thời Ý hơi cứng lại, đầu chân mày khẽ cau không dễ nhận thấy, sau đó lại thả lỏng, thở dài gật đầu.
Phó Tư Điềm liền quay đầu cười với nữ sinh, nói: "Được." Cô nhận lấy máy ảnh của nữ sinh, đứng xa ra chút tìm góc độ, chụp một tấm ảnh đẹp.
Thời Ý đứng bên cạnh Phó Tư Điềm, nghiêng tán ô, vẫn vững vàng bao phủ Phó Tư Điềm vào trong bóng râm.
Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đứng gần đó, nhìn nhau cười, lén lút chụp lại dáng vẻ dịu dàng của Thời Ý mà ngay chính cô ấy cũng chưa nhận ra.
Nữ sinh và người bạn chụp xong, xem lại ảnh, hết sức hài lòng, không ngừng nói cảm ơn, nhưng nói cảm ơn xong vẫn không đi, hỏi Phó Tư Điềm có tiện thêm Wechat không, bảo rằng thật ra vừa nãy đã nhìn thấy Phó Tư Điềm cùng Thời Ý trước lầu ven sông, thấy bọn họ quá đẹp, nhịn không được chụp trộm hai tấm ảnh hai người tựa vào lan can ngắm hoa sen, định tối nay gửi cho Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm có thể lờ mờ nhận ra đối phương đang bắt chuyện.
Từ lúc mở nhà hàng đến nay, cô đã quá quen với loại chuyện này, rất giỏi trong việc từ chối khéo, nhưng cô có chút xao xuyến với hai tấm ảnh kia trong miệng bọn họ.
Đang định đồng ý, Thời Ý vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: "Không cần, không tiện lắm.
Hai tấm ảnh kia có thể xóa đi được chứ?"
Cô ấy nhìn nữ sinh chăm chú, vẻ mặt nhàn nhạt, khí chất tự sinh ra.
Nữ sinh chợt cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng xin lỗi nói ngại quá, xóa hai tấm ảnh kia ngay trước mặt hai người, gấp rút rời khỏi.
Phó Tư Điềm cũng có chút xấu hổ.
Cô cho rằng Thời Ý không vui, nhưng lại không biết lí do chính xác khiến cô ấy không vui, muốn nói vài lời để làm dịu đi bầu không khí nhưng nhất thời lại nghẹn giọng.
"Cậu có muốn đi sang đối diện chụp một tấm không?" Thời Ý bất thình lình hỏi.
Phó Tư Điềm ngạc nhiên nhìn cô ấy.
Thời Ý lấy điện thoại từ trong túi xách ra, ngẩng đầu nhìn cô, mím môi, lặp lại lần nữa: "Chụp không?"
Phó Tư Điềm được yêu thương mà lo sợ.
Suốt một đường, máy ảnh nằm trong tay Trần Hi Trúc, vì vậy ảnh chụp chủ yếu là do Trần Hi Trúc chụp.
Ngay cả ảnh phong cảnh Thời Ý cũng rất ít chụp, Phó Tư Điềm chưa từng nghĩ Thời Ý sẽ chủ động yêu cầu muốn chụp hình giúp mình.
Cô hơi khép mắt, khóe môi mang theo một độ cong nho nhỏ, khẽ gật đầu.
Thời Ý bèn thu ô, lui về sau một chút, sau khi đợi cho một lượt du khách đi ngang qua, nắm bắt thời cơ, chụp cho cô mấy tấm liên tiếp.
Trần Hi Trúc và Doãn Phồn Lộ đang tham quan phường chế tạo xà phòng thơm thủ công gần đó, cũng không hối hai người.
Thời Ý chụp xong, lưu lại hai tấm hài lòng đưa Phó Tư Điềm xem, ba tấm còn lại cũng không xóa, lén lút chuyển qua album khác.
Phó Tư Điềm hoàn toàn không hay biết gì, đợi Thời Ý vẫy vẫy tay với mình, mới thả lỏng tư thế, đến gần Thời Ý cùng cô ấy xem lại ảnh chụp.
Thời Ý hỏi: "Được không?"
Dĩ nhiên Phó Tư Điềm đáp: "Được." Cô siết nhẹ năm ngón tay, hỏi lại: "Cậu muốn chụp không?"
Thời Ý cất điện thoại, nói: "Không chụp ở đây, đợi xíu nữa đi."
Phó Tư Điềm nghe ra được thái độ hòa hoãn hơn trong giọng cô ấy, thế nên thả lỏng hơn, cười nói: "Được." Cô vươn tay lấy ô che nắng từ dưới đầu ngón tay Thời Ý, nói: "Mình cầm cho."
Thời Ý nhìn khớp ngón tay như sứ như ngọc của cô, không phản đối.
"Ảnh chụp tối tôi gửi qua Wechat cho cậu." Thời Ý nhàn nhạt nói.
Bàn tay nắm cán ô của Phó Tư Điềm không khỏi siết chặt, âm thanh càng mềm mại hơn đáp lại: "Ừ được."
Thời Ý sờ móc điện thoại con thỏ bên ống quần, sắc mặt cũng trở nên tươi sáng hơn.
Mấy điểm tham quan kế tiếp, ngoài việc Trần Hi Trúc cùng Doãn Phồn Lộ rủ bọn họ chụp chung, Thời Ý cũng sẽ chủ động yêu cầu giúp Phó Tư Điềm chụp ảnh, có qua có lại, Phó Tư Điềm tự nhiên cũng giúp Thời Ý chụp mấy tấm ảnh cá nhân.
Chút giữ kẽ cuối cùng dường như đều đã tan biến.
Lại một lần nữa cúi đầu xem ảnh chụp trong di động cùng Thời Ý, Phó Tư Điềm nhìn thoáng qua hàng mi dày, khóe môi khẽ nhếch của Thời Ý, thẫn thờ có cảm giác như thể đang nằm mơ.
Cô chưa từng dám suy nghĩ viển vông, rằng cô và Thời Ý sẽ còn có được khoảng thời gian thế này.
Là sự khách khí không để Hi Trúc và Phồn Lộ xấu hổ theo, hay là...
Phó Tư Điềm không dám tự mình đa tình, nhưng lại không cầm nổi lòng mà chất chứa khát vọng trong tim.
Cô rất mâu thuẫn.
Cô sợ quấy rầy Thời Ý, hơn ai hết cô luôn mong Thời Ý vẫn sẽ sống tốt khi không có mình, cô biết cảnh còn người mất, biết Thời Ý chán nản thậm chí coi thường mình, nhưng khi có cơ hội lại vẫn không nhịn được mà lừa mình dối người, muốn đến gần, muốn tiếp xúc, thậm chí muốn ôm lấy.
Giữa trưa nắng gắt, bốn người vừa mệt vừa đói, tìm một quán ăn thoạt nhìn rất có phong cách, ngồi vào chỗ.
Điện thoại Trần Hi Trúc và Phó Tư Điềm đều sắp hết pin vì sử dụng cả một buổi sáng.
Phó Tư Điềm nói có mang theo sạc dự phòng và dây cáp, Trần Hi Trúc bèn mượn chủ quán thêm một dây cáp, hai người để điện thoại sạc cùng nhau.
Vừa ăn vừa nói chuyện, ăn đến lửng bụng, điện thoại vẫn luôn để ở một góc đột nhiên rung lên.
Bốn người đồng loạt nhìn về phía góc bàn đặt điện thoại theo quán tính.
Hai chữ "Triệu Tịnh" nhấp nháy không biết mệt mỏi trên màn hình điện thoại sáng bóng của Thời Ý.
Nhịp tim nhấp nhô của Phó Tư Điềm suốt cả buổi sáng, bỗng yên tĩnh lại trong tiếng rung sinh động này.
Lặng như tờ.
------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
10ee sợ mèo đen, chương 17.
Triệu Tịnh là tên nữ tiến sĩ.
Lần trước, thật ra Điềm Điềm đương nhiên có để ý đến.
Điềm Điềm khổ trong lòng nhưng Điềm Điềm không nói.
Ba phòng cũng không thành vấn đề, dù gì cuối cùng cũng chỉ dùng hai phòng thôi mà.
Cười xấu xa.jpg