Loạn Nhịp Vì Người


Cậu đoán xem mình có sợ không?
Hai giờ chiều, máy bay đến sân bay Nịnh Thành đúng giờ, xe Thời Ý mượn của bạn đã được lái thay đến sân bay từ trước.
Từ sân bay chạy đến thị trấn dưới quê Phó Tư Điềm mất hơn một giờ lái xe.

Tuy cũng là lần đầu tiên đi đoạn đường này, nhưng suy cho cùng Phó Tư Điềm là người Nịnh Thành, quen đường quen lối hơn Thời Ý chút, vì vậy xe giao cho Phó Tư Điềm lái.
Lại nói, đây vẫn là lần đầu tiên Thời Ý ngồi xe Phó Tư Điềm.

Cô ấy ngồi ở ghế phó lái, liếc mắt nhìn Phó Tư Điềm ngồi trên ghế lái thao tác thành thạo, bỗng nhiên có một cảm giác rất kỳ diệu.
Tựa như cảnh tượng lần đầu tiên cô ấy đi cao tốc đến Nịnh Thành gặp Phó Tư Điềm rất nhiều năm về trước vẫn còn rành rành trước mắt, nhoáng cái, cô gái ngọt ngào ngây ngô, tai đỏ ửng khi nhận hoa hồng, đã trổ mã thành dáng vẻ trưởng thành quyến rũ như vậy rồi.
Thời Ý cảm nhận được cảm giác chân thực của thời gian trôi qua.

Khiến người ta say đắm, cũng khiến người ta tiếc nuối.

Tiếc nuối vì đã không đồng hành cùng Phó Tư Điềm đi qua chặng đường gian nan nhất trong cuộc đời cô, không nhìn thấy được toàn bộ dáng vẻ trưởng thành lột xác của cô.
"Sao thế?" Dường như Phó Tư Điềm đã nhận ra việc cô ấy nhìn chằm chằm quá lâu, cười hỏi một câu.
Thời Ý thu hồi ánh mắt, khẽ thở dài trong lòng, nhàn nhạt nói: "Cảm thấy có chút rầu rĩ."
Phó Tư Điềm thắc mắc: "Hử?"
Thời Ý hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Vẫn chưa hỏi cậu, cậu học lái xe khi nào?"
Phó Tư Điềm thật thà trả lời: "Mình học sau khi chuẩn bị mở nhà hàng.

Vì ban đầu cái gì cũng không biết, cũng ngại để mẹ mình hỗ trợ xử lý, cho nên nguyên liệu nấu ăn đều là tự mình quyết định sau khi chạy qua từng khu chợ, khi đó nhận ra không có xe rất bất tiện.

Ông chủ ở chợ hải sản bèn khuyên mình đi học lái xe, sau này lái xe van này nọ, tự đi nhập hàng cũng tiện, mình ngẫm nghĩ, thế là học."
Thời Ý nghĩ đến dáng vẻ Phó Tư Điềm lái xe van, không khỏi mỉm cười: "Vậy xe van của cậu đâu?"
Phó Tư Điềm nói: "Giao cho nhân viên thu mua bên nhà hàng rồi."
Có thật à.

Nụ cười của Thời Ý sâu thêm.

Cô ấy nửa thật nửa giả chọc Phó Tư Điềm: "Chẳng nói chẳng rằng đã tự học rồi.

Làm sao đây, lúc trước mình còn từng nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, chờ cậu có bằng lái mình phải hướng dẫn cậu đi đường như thế nào."
Phó Tư Điềm chờ đèn đỏ, nghiêng đầu liếc nhìn Thời Ý, trong mắt lộ rõ sự cảm động bất ngờ.
Thời Ý nói nốt câu tiếp theo: "Dù sao thì, nhìn cậu lóng ngóng tay chân, lại cố gắng giữ bình tĩnh, hẳn là sẽ rất thú vị."
Phó Tư Điềm không kịp trở tay, trừng Thời Ý một cái, không khỏi xấu hổ ảo não: "Thời Nhất Nhất, sở thích của cậu ngược đời thật."
Thời Ý nhếch môi, không biện bạch.
Phó Tư Điềm nhạy bén nhận ra hình như cảm xúc của Thời Ý thật sự có hơi chùng xuống.

Đèn xanh sáng lên, cô sang số, ngẫm nghĩ, lại mềm giọng nói: "Thật ra mình vẫn chưa từng chạy đường cao tốc, cậu dẫn dắt mình được không?"
Thời Ý hơi kinh ngạc, ngay sau đó sáng tỏ tâm tư mềm mại muốn thỏa mãn cho cô ấy của Phó Tư Điềm, đột nhiên mọi phiền muộn tan hết, chỉ còn lại ngọt ngào.
"Vậy mà lần trước cậu còn bảo bận về để cậu lái?" Thời Ý cố tình đâm chọt.
Hai tai Phó Tư Điềm đỏ lên, rõ là có chút ngượng ngùng: "Tại...!Có cậu ở đó, mình không sợ mà."
Thời Ý nhìn cô, không nói tiếng nào, mắt thấy Phó Tư Điềm ngày càng chột dạ, lỗ tai càng lúc càng đỏ, cuối cùng mới thấp giọng cười thành tiếng, nói: "Không biết lúc đó Hi Trúc với Phồn Lộ mà biết thì có sợ không."
Cô ấy nghiêng người về trước, tâm trạng tốt mở bảng điều khiển trung tâm, kiểm tra thư viện âm nhạc có sẵn trên xe.
Phó Tư Điềm không cần nhìn cũng biết lúc này đây ánh mắt Thời Ý đang trêu chọc cỡ nào.

Khóe môi cô vểnh lên, cắn môi, mang theo làm nũng mà không tự nhận ra, hỏi: "Vậy giờ cậu biết rồi, có sợ không?"
Đầu ngón tay Thời Ý bấm đại một cái trong thư viện nhạc, bản nhạc dạo một ca khúc bọn họ chưa từng nghe vang lên.

Cô ấy nghiêng người, nhìn chăm chú vào gương mặt dịu dàng của Phó Tư Điềm, chứa đựng ý cười rạng rỡ, dùng giọng gió hỏi: "Cậu đoán xem mình có sợ không?"
Phó Tư Điềm đối mặt với Thời Ý, hồ nước trong lòng cũng bềnh bồng theo sóng mắt cô ấy.

Cô không trả lời, chỉ nhìn mặt đường phía trước, khóe môi vểnh cao hơn.
Thời Ý cũng không lên tiếng, bật ra một tiếng cười từ xoang mũi, tựa lưng vào ghế.
Cô ấy biết, Phó Tư Điềm đoán được.
Cô ấy không sợ.
"Gạch xanh, nhà ngói, ngọn đèn mờ.

Sương mù, sương lạnh...!Chỉ là bài thơ về những năm tháng bình thường, bài thơ viết cho quãng đời còn lại..." Tiếng ca chậm rãi trôi trong xe, ánh vàng rực rỡ buổi chiều xuyên qua tầng mây, rơi khắp mặt biển.
Thời Ý nhìn cây cầu lớn vượt biển xe đang chạy lên, một đường hướng nam, nhìn dây văng hai bên lui về sau nhanh như gió, cột đèn đường màu trắng biến mất rồi lại xuất hiện tuần hoàn lặp đi lặp lại, như thể không có điểm kết thúc, cất chứa nụ cười, khẽ nhắm mắt, vừa thả lỏng vừa thanh thản.
Cô ấy thật sự không sợ, hay nói cách khác, cô ấy chưa từng ngồi xe bất kỳ ai mà yên tâm được giống như vậy.

Tựa như không quan trọng Phó Tư Điềm muốn đưa cô ấy đi đâu, phía trước có điểm kết thúc hay không, hoặc là, có phải giây tiếp theo chính là điểm kết thúc hay không, cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần Phó Tư Điềm còn bên cạnh cô ấy, bọn họ ở bên cạnh nhau là được.
*
Ba giờ hơn, xe chạy vào ngã tư nơi Thời Ý từng dừng xe trước kia, bình ổn về đến thôn làng quê Phó Tư Điềm.

Đỗ xe ở bãi đất trống nhà thờ tổ cách nhà không xa, Phó Tư Điềm cùng Thời Ý mang theo túi lớn túi nhỏ đi bộ vào.
Con đường chưa đến trăm mét, Thời Ý liếc mắt là có thể nhìn thấy nhà nội Phó Tư Điềm – Bởi vì ngay cửa sân đã dựng một cổng vòm bơm hơi màu đỏ vô cùng có không khí, còn trải thêm một đoạn thảm đỏ ngắn.
Đó là một ngôi nhà ba tầng mái bằng bằng xi măng có diện tích không lớn.
Nằm giữa những ngôi nhà chung quanh với tường ngoài hoặc được tô sơn hoặc được lát gạch men, lộ ra vài phần lẻ loi trơ trọi.
Cửa chính rộng mở, đã bày sẵn một chiếc bàn gỗ lớn màu đỏ và mấy cái ghế nhựa.

Cách mấy mét, Thời Ý đã có thể nghe được tiếng cười nói của các bác gái bên trong.
Đây gần như là lần đầu tiên Thời Ý đến nông thôn tham gia tiệc cưới thế này, có phần mới lạ.
Cô ấy hỏi Phó Tư Điềm: "Bên trong đã có rất nhiều người rồi à?"
Không phải tối mai mới là tiệc cưới hay sao?
Phó Tư Điềm gật đầu: "Chắc là mấy người chị em của thím mình qua phụ." Cô dừng một chút, mặt mày bỗng cong cong trấn an Thời Ý: "Cậu đừng căng thẳng." Cô dám đồng ý để Thời Ý đến đây cùng mình, nghĩa là đã xác nhận rằng chú thím đều chấp nhận cả rồi, sẽ không làm khó dễ Thời Ý.
Thời Ý ngẩn người, không hề cảm kích: "Mình không có căng thẳng."
Phó Tư Điềm cười khẽ, cũng không vạch trần cô ấy: "Vậy là mình suy nghĩ nhiều rồi."
Đang khi nói chuyện, hai người đã tới cửa.

Thời Ý còn chưa kịp thu lại vẻ mặt lạnh lùng đạm nhạt của mình, một gương mặt phụ nữ trung niên đột nhiên ló ra từ cổng sân.
"Điềm Điềm! Thím đã bảo hình như nghe thấy tiếng con rồi mà."
Thời Ý ngay lập tức đổi sắc mặt, cấp tốc thay bằng nụ cười mỉm thân thiết ôn hòa.
Phó Tư Điềm vừa thương vừa buồn cười, mặt không đổi sắc sờ nhẹ mu bàn tay Thời Ý, trả lời Vương Mai Phân: "Tai của thím nhạy thật, con cũng không có nói lớn."
Vương Mai Phân cười: "Nào có, già rồi, đợt trước thím còn tưởng bị lãng tai rồi đấy chứ." Bà trả lời Phó Tư Điềm, nhưng tầm mắt vẫn luôn dán chặt trên người Thời Ý, "Đây là..."
Vương Mai Phân ngập ngừng, dáng vẻ rõ ràng là biết rõ tình hình bên trong.
Thời Ý chủ động tiếp lời, thoải mái phóng khoáng tự giới thiệu: "Chào thím, con tên Thời Ý, thím gọi con Tiểu Thời là được rồi ạ." Hai tay Thời Ý đưa hộp quà tổ yến, trà, rượu đang cầm trong tay cho Vương Mai Phân, giọng điệu hòa nhã: "Lần đầu tiên đến nhà, cũng không biết thím với chú thích cái gì, con chỉ tùy tiện mang vài món quà biếu nho nhỏ, hi vọng chú thím đừng chê trách."
Vốn Vương Mai Phân nghe nói Phó Tư Điềm thích nữ, đã bắt đầu yêu nhau từ thời đại học, bèn bảo Phó Kiến Đào đừng quá can thiệp vào.

Cô gái này phỏng chừng chính là đối tượng mà lúc trước Phó Tư Điềm thà bị đánh cũng nhất định phải đi ra ngoài để hẹn hò.

Nhiều năm như vậy, nếu có thể cắt đứt thì đã sớm cắt đứt rồi.
Trước đây Vương Mai Phân chỉ nghĩ đối phương hẳn là điều kiện không tồi, hôm nay nhìn thấy người, mới phát hiện đâu chỉ có điều kiện không tồi, dáng dấp, khí chất, cách ăn nói làm việc rõ ràng đều là số một.
Trong lòng ngay lập tức một trăm cái hài lòng.
Dù sao không thích nam, nữ mà có thể tìm được một người xứng đôi vừa lứa như vậy, cũng là hiếm có khó tìm rồi.
Bà cười tươi như hoa ngay tức thì, vừa khách sáo nói "Không có không có, ôi chao, khách sáo như vậy làm gì", vừa đưa tay nhận lấy mấy hộp quà Thời Ý đưa cho.
"Ở xa như vậy mà còn sẵn lòng đến uống chén rượu mừng, thím với chú con bé đã vui lắm rồi." Bà tiếp đón: "Đi vào đi vào, mau đi vào."
Thời Ý nhìn Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm cười gật đầu, Thời Ý khẽ thở phào một hơi, bước vào cổng theo Vương Mai Phân.
Quả nhiên bên phải sát bức tường rào trong sân đã có vài bác gái trung niên tầm 50 60 tuổi đang ngồi, hình như đang rán gì đó, trông thấy Phó Tư Điềm và Thời Ý đi vào đều nhìn sang.
Phó Tư Điềm cũng không quen thuộc với bọn họ lắm, nhưng nhiều năm như vậy nói cho cùng cũng từng gặp mấy lần, bèn cười ngọt ngào gật đầu với bọn họ, xem như chào hỏi.
"Đây là con gái của anh hai phải không, ôi chao, cũng phải mười năm không gặp rồi, lớn lên trông xinh đẹp thế này cơ đấy." Có một bác gái lớn tuổi cảm thán.
Vương Mai Phân lập tức tiếp lời: "Chị hai bỏ ý định đi, người ta có người yêu rồi, thịt đầu heo mai mối của chị không ăn được đâu."
Dưới tường rào lập tức vang lên một tràng cười vang.
Có vẻ như Phó Kiến Đào bị mấy tiếng cười nói này thu hút, xuất hiện ở cổng lớn.
Phó Tư Điềm nhìn thấy trước tiên, nở nụ cười gọi: "Chú, con về rồi."
Lúc bấy giờ Thời Ý theo âm thanh nhìn sang, chạm ngay vào ánh mắt ngưng đọng của Phó Kiến Đào.
Phó Kiến Đào đang đánh giá cô ấy.
Trong lòng Thời Ý lại thấp thỏm không yên, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

Cô ấy duy trì nụ cười nhẹ, đối diện với ánh mắt của Phó Kiến Đào, gật đầu, học theo cách gọi của Phó Tư Điềm, lễ phép chào hỏi: "Con chào chú."
Còn cao hơn cả Điềm Điềm, nhã nhặn lịch sự, trắng trẻo chỉn chu, chỉ nhìn vẻ ngoài, quả thật khiến người ta không chê vào đâu được.
Phó Kiến Đào miễn cưỡng đóng một chữ "Qua" cho vẻ ngoài của Thời Ý.

Ông gật đầu lại với Thời Ý, không tính là lạnh nhạt, nhưng cũng không tính là nhiệt tình, chào mời: "Vào trong ngồi đi, ở ngoài nóng."
Thời Ý liền cười đáp: "Vâng."
Phó Tư Điềm nhìn bóng lưng ông ấy, đôi mắt xao động, nói với Thời Ý: "Cái nhìn đầu tiên của chú mình hẳn là rất hài lòng về cậu."
Thời Ý nhướng mày tỏ vẻ hoài nghi.
Phó Tư Điềm cười nhưng không nói, mạnh dạn nắm cổ tay Thời Ý đi vào bên trong.
Trong sảnh không có ai, yên tĩnh.

Sảnh bên phải đã được dọn trống để tiện bày tiệc ngày mai, chỉ còn lại ba khung ảnh trắng đen treo cao trên tường là không gỡ xuống.
Hai người già và một người đàn ông trung niên.
Hẳn là ông bà nội và ba của Phó Tư Điềm.

Thời Ý bình tĩnh nhìn di ảnh của Phó Kiến Trạch thêm mấy lần.
Tóc húi cua, rất gầy, hai bên má hơi hóp, mày rậm mắt to, đeo mắt kính, không nói được là giống với Phó Tư Điềm bao nhiêu, nhưng cũng không hề có bộ dạng hung thần ác sát như trong tưởng tượng của mọi người năm đó.
Phó Kiến Đào ngồi trên sofa bên trái sảnh, đang nấu nước chờ bọn họ.
Phó Tư Điềm và Thời Ý đang chuẩn bị đi qua ngồi xuống cùng nhau, đột nhiên chỗ rẽ cầu thang cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thắm thiết của Phó Tư Du: "Chị, chị, chị về rồi!"
Hai người quay người lại, liền thấy Phó Tư Du thò nửa đầu ra từ tay vịn cầu thang, cười với bọn họ: "Cuối cùng chị Thời cũng tới rồi, nhiệt liệt chào mừng."
Phó Tư Điềm quở trách Phó Tư Du: "Em đứng đàng hoàng, cẩn thận kẻo ngã."
Phó Tư Du nói: "Không ngã đâu.

Em đang thử váy cưới, không biết bị kẹt cái gì mà khóa kéo tự nhiên kéo không lên nữa.

Chị lên gỡ giúp em với được không?"
Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý một cái, có chút khó xử, Phó Tư Du làm nũng: "Chị ~"
Phó Tư Điềm bèn nhìn về phía Phó Kiến Đào, định nói "Dạ chú, bằng không thì con với Thời Ý lên lầu trước một chút", nào ngờ Phó Kiến Đào mở miệng trước cô một bước: "Con đi xem giúp nó đi, nó cứ hấp ta hấp tấp, kéo hư rồi xem ngày mai nó mặc cái gì.

Tiểu Thời, con ngồi đi, uống Thiết Quan Âm không?"
Lời của Phó Tư Điềm bị chặn lại trong cổ họng.
Thời Ý bị chỉ đích danh thong dong đáp: "Con uống cái nào cũng được ạ."
Cô ấy cho Phó Tư Điềm một cái nhìn để cô yên tâm, Phó Tư Điềm chần chừ không nhúc nhích, Thời Ý dùng môi nói thầm không ra tiếng: "Tin tưởng mình."
Phó Tư Điềm cắn môi, vẫn còn do dự, bỗng nhiên Phó Kiến Đào lại cất lời: "Yên tâm, chú không có ăn thịt người."
Lúc bấy giờ Phó Tư Điềm mới đỏ mặt, nói với Thời Ý một tiếng "Mình sẽ xuống ngay", vội vã chạy lên lầu.
Phòng khách thoáng cái trở nên yên tĩnh hơn, tiếng nước sôi trong ấm cũng trở nên rõ rệt có thể nghe thấy được.
Thời Ý đến gần Phó Kiến Đào, thoải mái ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh ông ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui