Loạn Nhịp Vì Người


Thời Ý, cậu đang không vui sao?
Thời Ý cầm hoa trong lòng bàn tay, tim Phó Tư Điềm nhẹ nhõm, lúm đồng tiền lấp ló.

Cách nửa người, cô ngồi xuống cạnh Thời Ý.
"Hoa ở đâu ra vậy?" Thời Ý tùy tiện hỏi.
Lý trí Phó Tư Điềm quay về, hết sức tự nhiên trả lời: "À, là...!là đoàn thể mình tham gia phát đó." Con gái tặng hoa cho con gái vẫn là quá đột ngột đi?
Thời Ý nhướng mày: "Rồi cậu chuyển qua cho mình?"
Phó Tư Điềm chưa kịp phòng bị, trở nên khẩn trương: "Mình, mình tiện tay lấy, mình nghĩ cậu nhìn thấy sẽ vui hơn chút."
Ngữ khí của Thời Ý nhạt đi nhiều: "Thế cậu thấy mình có vui không?"
Mới nãy có? Bây giờ hình như không có? Phó Tư Điềm không biết làm sao, lúm đồng tiền biến mất, mắt ươn ướt, hai tay đặt trên đầu gối xoắn lấy ống quần trong vô thức.
Cực kỳ giống con thỏ con bị bắt nạt.

Rất đáng yêu.
Thời Ý hài lòng, tiếng cười rất nhẹ phát ra: "Hoa không có, biểu cảm của cậu thì có."
Phó Tư Điềm kinh ngạc.
Thời Ý rũ mắt, hơi nghiêng người, vươn tay, đầu ngón tay dừng trên nút áo khoác của cô, "Chạy xuống gấp lắm hay sao? Cài nhầm nút rồi."
Phó Tư Điềm nghe thấy trái tim vừa mới ổn định của mình lại bắt đầu đập loạn xạ.

Cô nhìn hàng lông mi của Thời Ý gần trong gang tấc, nhìn đầu ngón tay thon dài trắng trẻo của cô ấy chạm lên nút áo của mình, không kiềm chế được mà nín thở.
Thời Ý rút tay về, Phó Tư Điềm đưa tay đặt lên nút áo mà Thời Ý vừa chạm qua.
"Hù dọa mình vui lắm hay sao?" Giọng cô ấm áp mềm mại, nghe như nuông chiều, cũng nghe như đang làm nũng.
Thời Ý cong môi ngầm thừa nhận.
Phó Tư Điềm phát hiện cảm xúc của Thời Ý dành cho mình dường như thoải mái hơn một chút.

Hai người bọn họ đã thân thiết hơn rồi sao?
Cô thầm vui mừng, đưa tay cài lại nút áo mà Thời Ý chỉ.

Bỗng nhiên, cô nhớ ra chuyện gì đó, nhè nhẹ xoay lưng qua.

Bóng đêm mờ ảo, xung quanh không có ai khác, Phó Tư Điềm vẫn đỏ mặt.

May là áo khoác dày, Thời Ý không nhìn ra – cô quên mặc nội y rồi.
Thời Ý thu hết vào mắt hành động lén lút của cô, khóe môi càng cong lên.

Cô ấy nhìn bó hoa baby trong tay, bỗng nhiên nói: "Lộc Hòa bảo là, cậu ấy nghe thấy cậu cãi nhau với bạn cùng phòng."
Động tác cài nút của Phó Tư Điềm dừng lại, ân cần trả lời: "Thời Ý, cậu không cần để ý những điều người khác nói."
Thời Ý lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, thậm chí lộ ra chút đạm bạc, "Mình không để ý, mình không phải kiểu sẽ vì một người không quan trọng mà thiệt thòi chính mình." Dừng một chút, cô ấy lại ung dung nói tiếp: "Nhưng cậu chính là kiểu người như vậy."
Nụ cười của Phó Tư Điềm hơi nhạt dần, Thời Ý lại hỏi: "Cãi nhau không sợ ư?"
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, Phó Tư Điềm nghe ra được sự quan tâm bên trong.

"Sợ." Phó Tư Điềm thật thà.
Cô hiểu tính cách của bản thân – quá để ý cái nhìn của người khác đối với mình.

Nếu được, cô hi vọng tất cả mọi người có thể cảm thấy cô là người tốt, là một người dễ chung sống.
"Nhưng mà, cậu ta không được phép nói cậu." Âm thanh Phó Tư Điềm rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định.
"Nói mình thì sao?" Thời Ý hứng thú.
Phó Tư Điềm gục đầu che giấu gương mặt ửng hồng, ngập ngừng nửa ngày mới nói: "Chúng ta là bạn bè mà, không phải sao?"
Một câu nói nhẹ nhàng, như truyền đến từ quá khứ xa xăm, xuyên qua đường hầm thời gian dài đằng đẵng, lại trở về trong tai Thời Ý.
Rất nhiều năm trước, cô hỏi cô bé đang cởϊ áσ trước mặt mình, lộ ra cả người tím bầm: "Tại sao lại che cho mình?" Cô bé kia gục đầu xuống, giọng nói dịu dàng yếu ớt, cũng nói với cô ấy y như vậy: "Chúng ta là bạn bè mà, không phải sao?"
Tên đã không phải là cái tên kia nữa, nhưng đồ ngốc vẫn là đồ ngốc đó.
"Lần sau cậu không cần như vậy." Thời Ý đạm nhạt nói.
Môi Phó Tư Điềm mấp máy, nhìn cô ấy chăm chú, có chút không biết làm sao, lại có chút mất tự nhiên.
Thời Ý giải thích: "Hôm nay tâm trạng mình không tốt, nguyên nhân chủ yếu không phải tại bọn họ."
Chuyện này với nguyên nhân chủ yếu có liên quan gì hay sao? Phó Tư Điềm không rõ lắm, ý của Thời Ý là cô làm chuyện thừa thải hay sao?
Trời bắt đầu lất phất mưa, Thời Ý lấy dù ra, đứng lên, rất tự nhiên chặn lại mưa gió lạnh cho Phó Tư Điềm.

"Đi nào, về thôi."
Phó Tư Điềm đứng lên theo, đi bên cạnh Thời Ý.
Hai người không nói chuyện, Thời Ý dùng khóe mắt nhìn trộm Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm cúi đầu nhìn đường đi, dường như có hơi trầm lặng quá mức.
Thời Ý vuốt ve cán dù, đi ngang qua bồn hoa có nam sinh, bình tĩnh che Phó Tư Điềm lại.
Vào thang máy, hai người một trái một phải, Thời Ý không đầu không đuôi nói: "Mình sẽ không không vui."
"Cãi nhau, cậu sẽ không vui."
Phó Tư Điềm quay đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý mắt không chớp, giống như chưa hề nói gì.

Lông mi Phó Tư Điềm run run, khóe môi từ từ nhếch lên, nhìn bóng Thời Ý phản chiếu trên mặt kính thang máy nói, "Mình cũng sẽ không không vui."
Có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, là một chuyện rất vui vẻ.
Tốt nhất cậu nên như vậy.

Thời Ý nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô, đáy mắt cũng mang theo gợn sóng.
Sau khi cãi nhau thẳng mặt với Trình Giai Lạc và La Thiến, Phó Tư Điềm đã chuẩn bị tinh thần cho việc mối quan hệ trong ký túc xá sẽ càng khó khăn hơn lúc trước.

Nhưng không ngờ, La Thiến và Trình Giai Lạc đối xử với cô vẫn như cũ, quan hệ của cô và Trương Lộ Lộ trái lại lại có vẻ như thân thiết hơn.
Học kỳ này cô và Trương Lộ Lộ học cùng lớp môn tự chọn, mỗi tối thứ ba đều có lớp.

Hai tuần trước đó, Trương Lộ Lộ chưa từng có biểu hiện muốn đi học cùng cô.

Tối tuần thứ ba chuẩn bị lên lớp, lúc cô đang thay giày, hiếm khi, Trương Lộ Lộ hỏi cô: "Cậu đi học hả?"
Phó Tư Điềm gật đầu.
Trương Lộ Lộ liền vội vàng leo xuống giường, "Đợi mình với, mình với cậu đi chung."
Trong đầu Phó Tư Điềm khó hiểu, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, kiên nhẫn chờ đợi.

Bất luận thế nào, cho dù chỉ ra vẻ bạn tốt ngoài mặt thì cũng đỡ hơn là không cho nhau sắc mặt gì.
Hai tuần kế tiếp, Trương Lộ Lộ không chỉ cùng cô đi đến lớp tự chọn, vào thứ ba của tuần sáu, giờ làm thêm của Phó Tư Điềm có thay đổi, không đến lớp tự chọn được, sau khi tan học Trương Lộ Lộ còn đặc biệt giúp cô điểm danh bù.
Chiều thứ tư tuần bảy, Trương Lộ Lộ cúp học hai ngày tiếp theo để đi xem concert ở thành phố lân cận.

Hai ngày ba đêm, vấn đề kiểm tra ban đêm cô ấy đã nhờ được người ở ký túc xá khác, vấn đề điểm danh khi lên lớp, cô ấy chia ra nhờ mấy người cùng ký túc xá, nếu như bị gọi đến thì giúp mình ứng phó một chút.
Phó Tư Điềm chịu trách nhiệm hỗ trợ lớp lịch sử cận đại tối thứ tư.

Giảng viên lớp lịch sử cận đại này không thường xuyên điểm danh, nhưng rất thích gọi lên khảo bài những điểm quan trọng ở tiết học trước.
Mỗi lần đi học môn này, mọi người ai cũng nơm nớp lo sợ, năm phút trước khi vào tiết liền bắt đầu một bên lẩm nhẩm đề của tiết trước, một bên cầu nguyện trong lòng, làm ơn đừng gọi em!
Chuông reo vào học, kịch bản quen thuộc của giảng viên lịch sử cận đại lại đến rồi: "Được rồi, các em, chúng ta bắt đầu vào học.

Trước khi vào học, chúng ta gọi vài bạn ôn lại nội dung của tiết trước nhé."
Ngay lập tức phòng học vang lên tiếng "ào ào" lật sách nhẩm bài căng thẳng của mọi người.
Nội tâm Phó Tư Điềm cũng thắc thỏm không yên, không phải cô sợ không trả lời được, mà là cô sợ giảng viên gọi tên Trương Lộ Lộ.
Nhưng mà, bạn càng sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
Giảng viên dò danh sách, tùy thích đọc lên: "Tiết trước chúng ta đã gọi các bạn lớp 5, vậy tiết này, chúng ta gọi lớp 6 nha.

21...!6, bạn Trương Lộ Lộ."
Phó Tư Điềm hít sâu một hơi, cắn răng đứng lên.
Ánh mắt mọi người trong lớp nhìn sang, phát hiện không phải chính chủ, vẻ mặt đều là nhịn cười xem biểu diễn.
Giảng viên một mình dạy bốn lớp, hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn như bình thường đặt câu hỏi: "Được rồi, em Trương Lộ Lộ, em cho tôi biết, tiêu chí của phong trào Tân văn hóa là gì?"
Phó Tư Điềm nhanh như chớp trả lời được, giảng viên lại hỏi nội dung và tính chất, Phó Tư Điềm đều trả lời vanh vách.

Giảng viên hài lòng gật đầu, ghi điểm lên danh sách, cho cô ngồi xuống.
Mới vừa thở phào một hơi, giảng viên lại nói tiếp, "Chúng ta gọi thêm một bạn trả lời nữa, ý nghĩa lịch sử của phong trào Ngũ Tứ là gì.

Lúc nãy là 216, vậy giờ là 215, bạn Phó Tư Điềm."
Cả lớp học lặng ngắt hai giây, ngay sau đó là tiếng cười vang của mọi người.

"Ông thầy này có độc...", "Có phải ổng cố tình không vậy?", "Đợi xem tiếp theo có phải 214 không là biết."
Vẻ mặt Trình Giai Lạc và La Thiến như đang xem trò hay, Tống Sở Nguyên và Chu Na đổ mồ hôi dùm Phó Tư Điềm, nhưng không ai dám giúp cô, ai biết được ông thầy có đâm thêm một nhát bất ngờ hay không.
Đầu óc Phó Tư Điềm trống rỗng, lòng như tro tàn.

Lúc mới khai giảng giảng viên có nói qua, vắng một buổi thì bị trừ bao nhiêu điểm nhỉ?
Giảng viên không thấy ai trả lời, khó hiểu: "Không có mặt à? 215 Phó..." Ông ấy chưa kịp đọc lại lần nữa, một bóng dáng mảnh mai xinh đẹp ngồi hàng phía trước đột nhiên đứng dậy.
"Dạ thầy vừa nãy em bị mất tập trung." Giọng nói thanh lãnh của Thời Ý vang lên.
Âm thanh kinh ngạc liên tiếp vang lên trong phòng học rộng lớn, tầm mắt mọi người đảo qua đảo lại từ Thời Ý sang Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm đành phải coi như không nhìn thấy.

Tim cô như nóng lên, lại như đang phát điên, từ ánh mắt đến trong lòng, chỉ nhìn thấy bóng dáng của cô gái trước mặt.
Thời Ý giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào ánh mắt nghi ngờ của giảng viên, bình thản như trước giờ, vô cùng thuận lợi qua ải.
Tiếp theo, giảng viên lại gọi La Thiến, đúng thật là gọi ngược về trước.
La Thiến bắt đầu trả lời câu hỏi, tim Phó Tư Điềm vẫn chưa thể ổn định.

Cô gửi tin nhắn cho Thời Ý: "Cảm ơn cậu." Phía sau còn có thêm biểu cảm đáng yêu.
Rõ ràng Thời Ý có cúi đầu nhìn thoáng qua, nhưng không trả lời cô.
Phó Tư Điềm lo lắng.

Vất cả sống sót qua một tiết, nghỉ giữa giờ Phó Tư Điềm muốn đi tìm Thời Ý, Thời Ý lại đi ra ngoài cùng Lôi Y Lâm.

Chờ hai người bọn họ quay lại, chuông vào học đã reo.
Mòn mỏi trông chờ, 8 giờ 35 phút, tiếng chuông kết thúc tiết lịch sử cận đại cuối cùng cũng vang lên.

Lần này vừa hết giờ, Phó Tư Điềm ngay lập tức gom sách nhét vào balo, đeo balo len lỏi vào đám người chạy đến bàn của Thời Ý.
Thời Ý ngồi chính giữa hàng đầu tiên, đang xếp hàng đi ra ngoài, thấy Phó Tư Điềm, cô ấy gọi đám Doãn Phồn Lộ: "Mấy cậu đi trước đi."
Đám Doãn Phồn Lộ nghe vậy không chờ Thời Ý nữa, vẫy vẫy tay đi trước.
Thời Ý bước xuống bậc tam cấp ra khỏi phòng học, Phó Tư Điềm đi song song với cô ấy.

"Lúc nãy cảm ơn cậu." Cô lại cảm ơn lần nữa.
Thời Ý thờ ơ "Ừ" một tiếng.
Không khí có chút nặng nề.

Phó Tư Điềm đi theo cô ấy ra khỏi phòng học, đến đầu cầu thang, nhịn không được mở miệng: "Thời Ý, cậu...!đang không vui sao?" Mang theo chút bồn chồn.
Thời Ý liếc nhìn cô một cái, im lặng vài giây mới hỏi: "Tại sao phải giúp cậu ta?"
Phó Tư Điềm ngẩn người, nói: "Tuần trước cậu ấy có điểm danh giúp mình một lần."
Sắc mặt Thời Ý dịu xuống, nhưng lại hỏi tiếp: "Vậy nếu cậu ta chưa từng giúp cậu, cậu có giúp cậu ta không?"
Phó Tư Điềm nghiêm túc cân nhắc, thành thật nói: "Chắc là...!có." Nhận lời nhờ vả của người khác thì sẽ giúp hết mình.

Trừ khi cô không đồng ý ngay từ đầu.
Thời Ý lãnh đạm liếc nhìn cô, không nói nữa.
Cô ấy biết thừa Phó Tư Điềm sẽ trả lời như vậy.

Tốt quá đáng.

Lần trước lúc đi chơi, Trương Lộ Lộ đối xử với cậu ấy ra sao cậu ấy quên rồi à?
Thời Ý cũng không biết chuyện này có gì mà phải tức giận, hoàn toàn là chuyện riêng của Phó Tư Điềm, nhưng cô ấy lại thấy mất hứng hết hai tiết vậy đó.
Phó Tư Điềm lo lắng không thôi, cô dường như hiểu được vì sao Thời Ý lại không vui, nhưng cũng có chút không chắc chắn lắm.

Hai người ra khỏi cổng tòa nhà dạy học, Phó Tư Điềm định đi tiếp, Thời Ý lên tiếng, "Không phải cậu đạp xe đến sao?"
Phó Tư Điềm lưỡng lự, "Mình về với cậu." Cô tưởng Thời Ý muốn tách ra.
Thời Ý nhướng mày: "Không phải cậu bảo cậu biết chở hả?"
Phó Tư Điềm ngây người, nhận ra ngụ ý của Thời Ý, mặt mũi ngay lập tức hân hoan hẳn lên.
"Ah, mình biết! Cậu đợi mình chút, mình đi dắt xe!"
-----------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Ý: Lông của thỏ con chút chít hơi dày, có nên cắt bớt không ta?
Thỏ con chút chít lo lắng: Cắt rồi cậu sẽ không sờ mình nữa hả?
Thời Ý: Không đâu, cắt xong sờ càng đã hơn, có thể chạm vào thịt mềm mềm.
Thỏ con chút chít nghĩ đến chuyện khủng khiếp nào đó, dần dần bốc hơi biến thành màu đỏ.
Thời Ý: ??? Quả nhiên cần cắt bớt lông để tản nhiệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui