Thời Ý kề vai sát cánh chiến đấu cùng cô.
Tới khi nhận ra mình viết cái gì, Phó Tư Điềm hít sâu một hơi, vội vàng nhấn dấu "X" để xóa.
Cô phân vân một chút, đổi thành: "Mình muốn bầu cho cậu."
Vì mình thích cậu nhất, nên muốn bầu cho cậu nhất.
Rõ ràng biết nếu biểu đạt như vậy cũng không tính là kỳ quặc, nhưng thổ lộ kiểu này vẫn khiến hai bên má Phó Tư Điềm nóng bừng lên.
Thời Ý lại khách sáo cảm ơn: "Vậy cảm ơn cậu trước."
Một lần nữa sự tẻ nhạt lại xuất hiện giữa hai người, Thời Ý không chủ động nói thêm gì nữa, Phó Tư Điềm biết chừng mực, đợi một phút.
Nếu Thời Ý có hứng thú với cô, hoặc có hứng thú với việc tán gẫu thì chỉ cần thuận theo hỏi thêm một câu "Còn cậu?", cuộc trò chuyện sẽ vẫn có thể tiếp tục.
Phó Tư Điềm cười cười, đặt điện thoại xuống, nằm thẳng người nhìn lên trần nhà.
Một lúc sau, cô mở khóa điện thoại nhìn thoáng qua, khóa màn hình lại, trở mình vùi mặt vào gối.
Ngày thứ hai sau tết trung thu, buổi chiều tiết bảy tám của lớp 6 không có lớp.
Cao Nhất Bồi, người phụ trách bên nam sinh trước tiên là xin mượn phòng học của tiết năm sáu, học xong cả lớp đều ở lại, chờ chủ nhiệm lớp đến để tiến hành hoạt động tranh cử ban cán sự.
Tranh cử sẽ tiến hành từng bước dựa theo chức vụ, nếu cạnh tranh cùng một vị trí thì phát biểu trước, sau đó bỏ phiếu, nếu số phiếu bằng nhau, những người nào có cùng số phiếu sẽ tiếp tục bỏ phiếu thêm một vòng nữa, sau khi quyết định được thì sẽ tiếp tục đến chức vụ tiếp theo.
Vị trí tranh cử đầu tiên là lớp trưởng.
Chức vụ này quả nhiên là hạng mục hot, tổng cộng có năm người, Cao Nhất Bồi phụ trách nam sinh dựa vào biểu hiện rất có trách nhiệm khi còn học quân sự, không lạ gì khi giành được chức vụ này thông qua số phiếu cao nhất.
Vị trí tranh cử thứ hai là bí thư chi bộ đoàn.
Đúng như Trình Giai Lạc dự đoán, chức vụ này cạnh tranh kịch liệt, thậm chí số người ứng cử còn nhiều hơn vị trí lớp trưởng một người.
Vì Trình Giai Lạc cảm thấy người phát biểu đầu tiên thường sẽ có nhiều ưu thế hơn, vì vậy khi chủ nhiệm lớp tuyên bố bắt đầu tranh cử bí thư chi bộ đoàn, cậu ta xung phong đứng lên đẩu tiên.
Cậu ta như thường lệ giới thiệu bản thân, giới thiệu lý lịch chói chang - từng làm cán sự lớp hồi trung học, sau đó trình bày lí do vì sao mình muốn tranh cử chức vụ này.
Cậu ta nói bí thư chi bộ đoàn là chức vụ gần với đảng và đoàn, cả nhà cậu ta đều là đảng viên, vì chịu sự ảnh hưởng của gia đình nên cậu ta vẫn luôn hướng tới phương diện này, nỗ lực để tiến bộ.
rất mong có cơ hội để tôi luyện bản thân, đương nhiên cũng rất hi vọng có thể làm tròn trách nhiệm với mọi người khi nắm giữ chức vụ này, dẫn dắt lớp Công Quản 6 cùng nhau tạo nên một tập thể đoàn kết, ưu tú và tiến bộ.
Câu chữ lưu loát, trật tự rõ ràng, phản ứng của mọi người bên dưới cũng rất nhiệt tình.
Sau khi về chỗ, La Thiến và Trương Lộ Lộ đều giơ ngón tay cái cho cậu ta, tỏ ra vô cùng tin tưởng.
Những người tranh cử tiếp theo lên phát biểu cũng đều rất quy củ, không có chỗ nào gây ấn tượng, Trình Giai Lạc tự cảm thấy dù cho chỉ dựa vào điểm chuyên cần hồi quân sự thôi thì cậu ta cũng ăn chắc.
Thời Ý là người cuối cùng vào sân.
"Cậu ấy cũng hứng thú với chức vụ kiểu này à." Phó Tư Điềm thấp thoáng nghe được giọng nói kinh ngạc của bạn học ngồi phía sau.
"Thoạt nhìn không giống tí xíu nào."
"Vậy chứ cậu ấy giống cái gì?" Một bạn học khác đáp lời.
"Ừm, giống ủy viên văn nghệ này nọ, đúng không?"
"Hahahahaha, có mà do cậu thấy ủy viên văn nghệ nghe có vẻ xinh đẹp thì có." Trương Lộ Lộ quay đầu lại nhiệt tình tham gia cùng hội bà tám.
"Hahahahaha..." Mọi người thấp giọng cười lên.
Phó Tư Điềm khó chịu khi nghe thấy bọn họ đùa cợt.
Khen Thời Ý đẹp thì cô đồng ý, nhưng Thời Ý còn rất nhiều điểm tốt khác ngoài việc xinh đẹp, xứng đáng nhận được sự chú ý và coi trọng của mọi người.
Cô nhìn Thời Ý thong thả bước đi, thấy được sự bình tĩnh khi cô ấy khoát tay lên bục diễn thuyết nhìn xuống bên dưới, không biết vì sao trong lòng cô không hề thấy căng thẳng cho cô ấy chút nào.
Cô tin tưởng Thời Ý.
Thời Ý đợi cho tiếng xì xào bên dưới dừng lại mới lên tiếng chào hỏi mọi người.
Từng câu từng chữ của cô ấy nhấn nhá rõ ràng, giọng nói có lên có xuống, phong thái thẳng tay nghiền ép tất cả những người dưới sân khấu.
Bài phát biểu lại rất độc đáo.
Tất cả những người ứng cử đều biểu đạt ý của mình là hi vọng mọi người cho bọn họ cơ hội rèn luyện bản thân, bọn họ muốn đạt được gì đối với chức vụ này, đồng thời, bọn họ sẵn lòng trả giá cái gì.
Chỉ duy nhất Thời Ý nói, cô ấy muốn mang lại gì cho mọi người.
Cô ấy nói mọi người đến từ khắp mọi nơi, duyên phận hiếm hoi gặp được nhau ở đoạn kết tuổi trẻ này, cô ấy hi vọng có thể có cơ hội tô điểm thêm một chút màu sắc cho đoạn thanh xuân này, vì cô ấy, cũng là vì mọi người.
Để nhiều năm sau, khi mọi người nhớ lại khoảng thời gian ở lớp 6 năm nhất này sẽ cảm thấy ý nghĩa và nhiều kỷ niệm.
Học hết mình, chơi càng phải hết mình, đây chính là mục tiêu cố gắng của cô ấy dành cho lớp 6.
Khi cô ấy nói chuyện, ngữ điệu cùng nét mặt cũng không có lực tương tác như các bạn học trước, khí chất trên mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc, không vì nói đến lý tưởng lãng mạn mà dịu dàng hơn, nhưng lại khiến người khác có cảm giác tin tưởng.
Cô ấy rất tự tin, cũng rất chân thành, dõng dạc mà nói, liệt kê rành mạch kế hoạch sơ bộ tiếp theo đây mà cô ấy dự định sẽ triển khai cho lớp nếu như được chọn, dùng sự chuẩn bị chu đáo để chứng minh cho mọi người thấy cô ấy không chỉ nói cho có.
Cô ấy như vật chiếu sáng, mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Có thể cô ấy không phải là người khiến người khác yêu thích nhất, nhưng Phó Tư Điềm tin rằng Thời Ý chắc chắn là người có sức hấp dẫn đối với người khác nhất.
Thời Ý phát biểu xong, đến cả chủ nhiệm lớp còn nhận xét, nói trước mắt trong số những người đã lên sân khấu thì Thời Ý là người phát biểu khéo léo nhất, phong thái chín chắn nhất, rất có tác phong của người dẫn đầu.
Phó Tư Điềm cùng mọi người nhìn cô ấy, giống như đang trông thấy ngôi sao duy nhất trên vùng trời trống vắng của mình.
Vòng bỏ phiếu kín bắt đầu, quy tắc giống như trước, mỗi người viết tên của sáu người ứng cử lên tờ giấy được phát, đánh dấu tích phía sau tên người mà mình muốn bầu, được bầu tối đa hai người, tối thiểu một người, người nào nhiều phiếu hơn thì được chọn.
Phó Tư Điềm ngồi kẹp giữa La Thiến và Trương Lộ Lộ, Trương Lộ Lộ chăm chú chép tên người ứng cử, sau khi Phó Tư Điềm chép tên xong, mặt không biến sắc nhích lại gần Trương Lộ Lộ, nhanh tay đánh dấu tích phía sau tên Thời Ý, gấp làm hai nắm trong lòng bàn tay.
Cô len lén muốn xác nhận La Thiến sẽ không nhìn thấy , lại trùng hợp chạm vào ánh mắt của La Thiến.
"Cậu viết nhanh vậy." La Thiến nhìn chỗ khác, tiếp tục viết.
Phó Tư Điềm "ừm" một tiếng, tim đập thình thịch.
Phiếu được gom lại bắt đầu công bố.
Mọi người nhìn chăm chú vào chữ "Đang" trên bảng, chờ đợi công bố kết quả.
Ngoại trừ số phiếu rải rác của bốn người khác, đa số phiếu đều là của Trình Giai Lạc và Thời Ý.
Số phiếu của hai người suýt soát nhau, lúc thì Thời Ý hơn một phiếu, lúc thì Trình Giai Lạc nhiều hơn một phiếu.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhận ra sắc mặt của Trình Giai Lạc càng ngày càng tệ.
Cuối cùng, Thời Ý nhiều hơn Trình Giai Lạc ba phiếu, chiến thắng trong gang tấc.
Phó Tư Điềm thở phào nhẹ nhõm.
Bầu xong hai chức vụ hot nhất, cuộc cạnh tranh sau đó cũng thoải mái hơn nhiều.
Ủy viên học tập ba người ứng cử, ủy viên văn nghệ hai người, ủy viên tâm lý cũng chỉ có hai người – là Phó Tư Điềm và một nam sinh nho nhã khác.
Sau khi công bố người tranh cử, nam sinh bước lên phát biểu trước.
Phó Tư Điềm ngồi bên dưới lặng lẽ hít thở sâu, bỗng nhiên điện thoại trong ngăn bàn rung lên một cái.
Cô cúi đầu lướt sơ qua, không ngờ là tin nhắn của Thời Ý.
Thời Ý không nói gì, chỉ gửi biểu cảm [dấu tick] qua.
Phó Tư Điềm quay đầu nhìn về nơi Thời Ý ngồi.
Thời Ý không để tâm vào bài phát biểu trên sân khấu, cô ấy đang nhìn cô chăm chú, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô ấy nghiêng đầu sang phía cô, nhoẻn miệng cười nhẹ.
Phó Tư Điềm cảm nhận được trái tim và máu trong người cuồn cuộn, âm thanh rung động dồn dập.
Cô quay đầu lại, cố gắng kiềm chế nhưng khóe miệng lại nhếch lên không có cách nào đè nén được.
Lỗ tai nóng bỏng, cảm giác căng thẳng bị quét sạch.
Cô có cảm giác Thời Ý đang kề vai sát cánh chiến đấu cùng mình.
Cuối cùng, với số phiếu gần như tuyệt đối, Phó Tư Điềm trúng cử ủy viên tâm lý.
Cuộc họp tranh cử của lớp diễn ra liên tục đến gần hết tiết tám mới kết thúc.
Cả đường đi sắc mặt Trình Giai Lạc đều rất tệ, có thể thấy tâm trạng rất không tốt.
La Thiến và Trương Lộ Lộ thỉnh thoảng an ủi cậu ta vài câu, Phó Tư Điềm đi bên cạnh Trương Lộ Lộ vẫn luôn giữ im lặng.
Cô cảm thấy bản thân mình không đủ lập trường.
Tuy không ai biết nhưng nếu cô mở miệng an ủi, cô cũng sẽ tự thấy mình quá là đạo đức giả.
Mặc dù cảm thấy có lỗi, nhưng cô không hối hận.
Dọc đường đều là sinh viên tan học, Trình Giai Lạc cảm thấy đang trong giờ ăn cơm, không muốn đến căn tin để chen chúc, hỏi La Thiến và Trương Lộ Lộ có muốn quay về ký túc xá gọi đồ ăn giao qua không, La Thiến và Trương Lộ Lộ đều đồng ý, Phó Tư Điềm thấy vậy tự giác nói: "Vậy mình đi căn tin nha, các cậu có cần mình lấy giúp cái gì không?"
Trình Giai Lạc lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Phó Tư Điềm: "Lấy bưu phẩm dùm mình được không? Đợt này chắc là hơi khó cầm đó."
Phó Tư Điềm đồng ý không chút chần chừ: "Không sao."
Trương Lộ Lộ nói: "Mua dùm mình 5 đồng trái cây nha, cậu biết mình thích ăn gì nhất rồi đó."
Phó Tư Điềm trả lời: "Thanh long và dưa hấu."
"BINGO!"
La Thiến muốn nói lại thôi, Phó Tư Điềm nghi hoặc, cậu ta lại lắc đầu, bảo không có gì.
Phó Tư Điềm không nghĩ nhiều.
Cô đến căn tin gọi hai món chay, sau khi nhanh chóng giải quyết xong cơm chiều liền đi tới siêu thị nằm ở lầu một trung tâm hoạt động mua năm đồng trái cây cho Trương Lộ Lộ, sau đó đến khu chuyển phát ở lầu hai lấy bưu phẩm.
Đến khi nhìn thấy bưu phẩm, Phó Tư Điềm mới hiểu vì sao Trình Giai Lạc nói hơi khó cầm – không biết cậu ta mua cái gì, một cái túi dệt vừa to vừa dày.
Rất nặng, túi dệt vừa trơn lại vừa lấm tấm vết bẩn, ôm không được mà xách cũng không xong.
Phó Tư Điềm không còn cách nào, chỉ có thể cột miệng túi nilon đựng trái cây của Trương Lộ Lộ lại bỏ vào túi xách, sau đó hai tay luân phiên nhau xách túi dệt lên.
Đi một chút dừng một chút, mồ hôi đổ khắp người, dùng hết sức của ba bò chín trâu mới vác được gói hàng này về ký túc xá.
Cô bước vào ký túc xá, thấy Trình Giai Lạc và La Thiến đều đang ngồi, dáng vẻ như đang nói chuyện, cô cười hỏi: "Giai Lạc, để gói hàng ở chỗ nào đây?"
La Thiến nhìn cô, dùng tiếng địa phương nói gì đó với Trình Giai Lạc.
Trình Giai Lạc giọng không nghe ra cảm xúc cũng trả lời lại bằng tiếng địa phương.
Sau đó cậu ta rất khách sáo chỉ huy Phó Tư Điềm: "Để xuống trước gương được rồi, nhích qua bên cạnh một chút, đừng để bên chỗ có nước, gập lại để đó đi."
Phó Tư Điềm làm theo.
Cô vừa đứng thẳng lưng lên thì thấy Trình Giai Lạc cầm một đồng tiền xu đặt trên mặt bàn, búng tay một cái.
Tiền xu xoay tròn trên mặt bàn, Trình Giai Lạc hỏi cô: "Cám ơn nha Tư Điềm.
Chuyến này bao nhiêu tiền? Hơi nặng đó, một đồng đủ không? Không đủ tôi có thể trả thêm năm hào."
Nụ cười trên mặt Phó Tư Điềm cứng lại.