Loạn Nhịp Vì Người


Dỗ cậu.
Đầu hạ tháng năm, màn đêm tĩnh mịch, bóng cây lay động, thấp thoáng tiếng ve kêu, tòa nhà giảng dạy của khoa Quản trị kinh doanh đèn đuốc sáng trưng.

Trong một phòng họp đa phương tiện rộng rãi sáng sủa, năm thanh niên nam nữ ngồi vòng quanh bàn, mở cuộc họp nhóm lần cuối để chốt phương án chi tiết cho cuộc thi đấu cấp trường.
Thật ra những gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, còn lại phụ thuộc vào khả năng ứng biến tại chỗ của người thuyết trình.

Vì rất có lòng tin đối với việc đột phá được cuộc thi cấp trường, cũng như muốn cho đàn em có cơ hội rèn luyện, Phó Tư Điềm, Trần Hi Trúc và một nam sinh năm hai khác bên khoa Luật đều đề cử một đàn chị năm hai khoa Công nghệ thông tin phụ trách khâu kỹ thuật và một đàn em năm nhất khoa Luật làm người thuyết trình.
Sau khi hai người thuyết trình mô phỏng buổi diễn thuyết xong, năm người tiến hành thảo luận và bổ sung những chỗ còn thiếu sót, thấm thoát kim đồng hồ đã chuyển sang chín giờ.
Đèn phòng học trong học viện từng ngọn từng ngọn tối lại, tiếng gõ cửa "cốc cốc" đột nhiên vang lên, năm người trong phòng học giật nảy mình quay đầu nhìn ra cửa.
Bóng dáng mảnh mai thanh tú của Thời Ý đứng trước cửa, cũng hơi kinh ngạc: "Mình quấy rầy mọi người rồi hả?"
Phó Tư Điềm ngay lập tức nở nụ cười: "Không có, tại tụi mình tưởng dì quản lý toà nhà đến đuổi đi." Cô kéo chiếc ghế bên cạnh ra đón Thời Ý.
Trần Hi Trúc hùa theo: "Đúng vậy, haiz, cậu không biết đâu, tụi này sắp bị bà dì quản lý mập kia hù dọa đến độ bị PTSD (*) đến nơi rồi, lần nào bà ấy trực cũng đuổi người ta ra sớm hết, mặt còn chù ụ một đống, giống như tụi này nợ tiền tăng ca của bả vậy."
Thời Ý vừa đi vào vừa cười nhạo: "Cậu mà cũng biết sợ à."
Trần Hi Trúc bất mãn: "Lời này của cậu cũng không giống như đang khen mình."
Ba thành viên còn lại trong nhóm cười theo.

Mấy người bọn họ không cùng khoa, thời gian quen biết nhau cũng chưa được bao lâu, nhưng gần đây nhờ thường xuyên họp nhóm, cùng nhau nỗ lực thực hiện chung một dự án, bọn họ nhanh chóng trở nên ăn ý.

Thời Ý là bạn rất tốt của Phó Tư Điềm, những lúc họp buổi tối thường sẽ qua đón Phó Tư Điềm cùng về ký túc xá, thỉnh thoảng còn mang theo đồ ăn khuya, đồ ăn nhẹ lót dạ vân vân, ban đầu bọn họ còn cho rằng cô ấy lạnh lùng khó gần, nhưng sau vài lần đã không còn xa lạ mà xem cô ấy như một thành viên ngoài biên chế.
"Đàn chị lại mang đồ ăn ngon gì đó đến cho chúng ta rồi!" Đàn em khoa Luật thấy Thời Ý đặt một túi to lên bàn họp, hai con mắt sáng lên.
Thời Ý còn chưa trả lời, nữ sinh khoa Công nghệ thông tin đã tinh mắt giải đáp thắc mắc: "Häagen-Dazs! Phải không?!"
Phó Tư Điềm ngẩng đầu nhìn Thời Ý, Thời Ý cười nhạt gật gật đầu, mở túi to ra đẩy qua cho bọn họ: "Mình đi bộ sang nên chắc là có bị chảy một chút."
Đàn em vui vẻ nói: "Không sao không sao, có đồ tiếp tế là vui gần chết rồi." Cô bé đẩy Häagen-Dazs qua cho mấy đàn anh đàn chị, để bọn họ lựa trước.
Nữ sinh khoa Công nghệ thông tin chọn vị vani, nam sinh khoa Luật chọn vị chocolate, Trần Hi Trúc lấy đại một hộp, trêu chọc: "Thời Ý, cậu tới đây thêm mấy lần nữa đi, tốt nhất là lần nào tụi này họp cậu cũng tới là được."
Thời Ý nhướng mày: "Vụ gì?"
Trần Hi Trúc cười hì hì: "Như vậy thì lần nào tụi này cũng sẽ có đồ tiếp tế hết."
Thời Ý nhếch môi, "Mình tới cũng vô ích, là Tư Điềm mời." Nói rồi, cô ấy đưa biên lai cho Phó Tư Điềm, chọc cô: "Bà chủ, thanh toán dùm đi."
Mấy thành viên trong nhóm tưởng rằng Thời Ý muốn gài hàng Phó Tư Điềm, hóng hớt không ngại lớn chuyện, cười haha.
Không ngờ Phó Tư Điềm ngẩn người nhìn chằm chằm Thời Ý, ý cười dần tràn ra trên đôi mắt.

Cô cầm lấy biên lai, đỏ mặt trả lời Thời Ý: "Ừa, lát nữa chuyển cho cậu."
Độ cong trên khóe môi Thời Ý càng sâu hơn.
Cô ấy để đàn em lựa trước, sau đó mở hai hộp còn lại ra, đưa hết sang trước mặt Phó Tư Điềm, dặn cô: "Ăn hai miếng cho đỡ thèm được rồi, đừng ăn nhiều." Mấy ngày nay Phó Tư Điềm đến kỳ, Thời Ý sợ cô ăn lạnh quá bị đau bụng.
Phó Tư Điềm rất nghe lời đáp lại: "Ừa."
Hai người ngồi ngay ngắn chỉnh tề, tay chân cũng không quá thân mật, nhưng sự gần gũi bộc lộ một cách tự nhiên từ trong lời nói vẫn khiến ba người không biết tình hình bên trong nhìn đến ngẩn ngơ.
Mười giờ về đến ký túc xá, Giản Lộc Hòa về nhà, Doãn Phồn Lộ vẫn chưa trở lại.

Hai người không tắm vội, tận dụng lúc mạng chưa bị ngắt ngồi trước bàn học bận rộn với công việc của riêng mình.
Trần Hi Trúc gọi điện thoại sang, Phó Tư Điềm bắt máy, nghe thấy cô ấy nói một cách đầy hào hứng: "Cậu đoán xem lúc cậu với Thời Ý đi rửa tay, mấy người Đồng Tịnh bọn họ hỏi mình cái gì?"
"Hỏi gì?"
"Bọn họ hỏi mình, cậu với Thời Ý là bạn bè lâu năm à? Quan hệ trông có vẻ tốt.

Rõ ràng là muốn nghe ngóng gì đó nhưng không dám nói thẳng."
Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý một cái, nhíu mày hỏi: "Vậy cậu trả lời sao?"
Thời Ý chú ý tới, dừng động tác gõ bàn phím, dùng ánh mắt hỏi Phó Tư Điềm: Sao thế?
Phó Tư Điềm chần chừ một chút, bật loa ngoài.
Thế là Thời Ý nghe thấy giọng nói ân cần của Trần Hi Trúc truyền ra từ trong loa: "Mình nói hai cậu không chỉ là bạn bè mà còn là bạn cùng ký túc xá sớm chiều ở chung với nhau, đương nhiên quan hệ phải tốt rồi.

Có điều, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, sau này còn thi cấp tỉnh nữa, nếu hai cậu không tém lại chút, mình đoán bọn họ sớm muộn gì cũng nhìn ra được."
Thời Ý là người nhạy bén, ngay lập tức hiểu được hai người kia đang nói về chuyện gì.
Phó Tư Điềm tắt loa ngoài, quay lại chế độ nghe loa thường, dùng ánh mắt đợi chờ câu trả lời của Thời Ý.
Trong mắt Thời Ý chứa đựng ý cười nhàn nhạt, bình thản nói: "Không sao hết, bọn họ muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế ấy đi, không ảnh hưởng gì tới chúng ta."
Thời Ý ung dung làm cô cũng trở nên ung dung theo, Phó Tư Điềm yên tâm, trả lời như thế với Trần Hi Trúc.
Trần Hi Trúc không yên tâm: "Thời Ý cũng nghĩ như vậy?"
Phó Tư Điềm nhìn Thời Ý, mỉm cười trả lời: "Là Thời Ý nói như vậy đó."
Đầu bên kia im lặng hai giây, tiếp sau đó mới truyền đến tiếng nhõng nhẽo "huhuhu" của Trần Hi Trúc: "Điềm Điềm, mình chua quá."
Phó Tư Điềm buồn cười: "Cậu lại làm sao?"
"Gái thẳng sắt thép Thời Ý này sao lại tốt như vậy.

Sao cậu lại đỉnh như vậy, gái thẳng sắt thép cũng làm cho cong thành kẹp giấy được.

Huhuhu, tình yêu ngọt ngào chừng nào mới đến lượt mình."
"Tình yêu của Điềm Điềm?"
(Chữ Điềm Điềm đồng âm với ngọt ngào, đều đọc là /tián tián/ nhưng cách viết khác nhau.)
Trần Hi Trúc bị chọc cười: "Không phải chữ Điềm Điềm của cậu nhe."
Phó Tư Điềm cũng cười: "Nếu cậu sốt ruột thì cậu chủ động đi."
Trần Hi Trúc mặc kệ: "Rõ ràng là cậu ấy thích mình trước, trêu ghẹo mình trước, mắc gì mình phải chủ động.

Không được, mình không thể thua, mình nhất định phải bắt cậu ấy chủ động."
"Ai chủ động trước bộ quan trọng đến vậy hả?"
"Quan trọng!" Trần Hi Trúc chắc như đinh đóng cột: "Đây là chuyện hệ trọng có liên quan đến thể diện nửa đời sau! Có khi còn bị nói cả đời đó."
Phó Tư Điềm nghẹn lời, mắng cô ấy: "Trẻ con."
Có thể là do giọng điệu khi mắng thân thiết quá mức, Thời Ý đột nhiên liếc sang, hơi nhíu mày lại.
Phó Tư Điềm nhận ra, phản ứng lại, khóe môi cong lên.

Cô ngừng lại: "Hi Trúc, mình có việc gấp, cúp trước nha."
Trần Hi Trúc sảng khoái cúp điện thoại.
Thời Ý thu hồi ánh mắt, cúi đầu gõ mấy cái lên bàn phím, ra vẻ bình thản hỏi: "Có việc gấp gì?"
Phó Tư Điềm kéo ghế, nghiêng người về trước ôm cổ cô ấy, nhẹ giọng nói bên tai cô ấy: "Dỗ cậu."
Thời Ý không ngờ được là câu trả lời này, trong nháy mắt bị vuốt lông thành công, khóe môi cong nhẹ lên, nhưng nhanh chóng ém xuống.

"Cậu làm ảnh hưởng mình gõ chữ."
Phó Tư Điềm đã thả lỏng hơn trước rất nhiều, cũng tự tin hơn rất nhiều, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt lạnh lùng giả vờ của Thời Ý.

Cô tiếp tục mạnh dạn ôm lấy Thời Ý, thì thầm: "Thời Ý, người cậu thơm quá đi."
Thời Ý hờ hững: "Người mình có lúc nào không thơm?"
Phó Tư Điềm nói: "Mùi hương hôm nay rất khác biệt."
"Hửm?" Thời Ý cho cô chút thể diện.
Phó Tư Điềm cười nói: "Có hơi chua, là mùi chanh thoang thoảng." Nói xong dường như cô biết Thời Ý sẽ không vừa lòng với câu trả lời này, dùng mũi cọ nhẹ lên vai cô ấy làm nũng.
Cuối cùng Thời Ý chịu không nổi sức công phá, từ xoang mũi phát ra tiếng cười khẽ.

Cô ấy đe dọa: "Cho cậu thêm một cơ hội.

Mùi gì?"
Phó Tư Điềm cười không trả lời.
Thời Ý không chịu, "Hửm?"
Phó Tư Điềm không còn cách nào, nhỏ giọng trả lời: "Mùi của sự rung động."
Thời Ý nhận xét: "Không chân thành."
Phó Tư Điềm ấm ức: "Không chân thành chỗ nào." Cô cắn môi, lấy can đảm kéo tay Thời Ý đặt lên ngực, muốn cho cô ấy cảm nhận nhịp tim đập của mình.
Nhưng mà, tay Thời Ý vừa đặt lên, cửa bỗng "két" một tiếng bị mở ra, Doãn Phồn Lộ đứng ở cửa, nhìn bọn họ.
Sáu mắt nhìn nhau trăn trối, bầu không khí thinh lặng hai giây, Doãn Phồn Lộ theo bản năng khép cửa lại từ từ.
Thời Ý và Phó Tư Điềm: "???"
"...."
Có phải cậu ấy hiểu lầm cái gì rồi không?
Phó Tư Điềm buông Thời Ý ra, bật người về, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Thời Ý mím môi, sắc mặt bình tĩnh nhưng thật ra hai bên tai cũng đã nóng âm ỉ.

Cô ấy đứng lên nói: "Mình đi mở cửa."
Phó Tư Điềm lí nhí như muỗi kêu: "Ừm."
Mở cửa ra, gió đêm ập đến, Doãn Phồn Lộ đang tựa vào lan can hành lang quay lưng với tường hóng gió.

Thời Ý gọi cô ấy: "Phồn Lộ."
Doãn Phồn Lộ quay đầu lại, vừa nhìn thấy Thời Ý, nhịn không được cười tươi như một đóa hoa.
Thời Ý vừa thẹn vừa buồn cười, nhưng cô ấy không thể hiện ra ngoài.

Giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Cậu lui ra ngoài làm gì?"
Doãn Phồn Lộ khó khăn lắm mới ngừng cười được: "Mình không biết, là hành động theo bản năng."
"Không phải như cậu nghĩ đâu." Thời Ý giải thích, nhưng không biết sao nói ra khỏi miệng lại có cảm giác như đang lạy ông tôi ở bụi này.
Doãn Phồn Lộ lại mắc cười.

Nhưng cô ấy là người có chừng mực, sợ Thời Ý với Phó Tư Điềm ngại thật, nén cười, nghiêm túc tỏ vẻ: "Mình biết mà, mình tin các cậu."
Dừng một chốc, cô ấy vẫn nở một nụ cười như mẹ hiền.

Vừa cười vừa giải thích: "Mình không nhịn được, mình không có ý gì khác, chỉ là thấy các cậu rất ổn, mình cũng mừng cho các cậu."
Thời Ý hiếm khi lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng.

Cô ấy lảng sang chuyện khác: "Dạo này bận lắm à? Thấy cậu ngày nào cũng đi sớm về muộn."
Nụ cười của Doãn Phồn Lộ nhạt bớt, thở dài nói: "Gần đây có chút chuyện phiền lòng." Ngừng một chút, cô ấy đột nhiên gọi: "Thời Ý..."
Cô ấy ngập ngừng hỏi ra miệng: "Nếu là cậu, cậu có lựa chọn bắt đầu với một đoạn tình cảm có thể sẽ không có kết quả hay không?"
Thời Ý sửng sốt khi bị hỏi.
Chưa đợi Thời Ý trả lời, Doãn Phồn Lộ đã vừa cười vừa nói: "Mình đang lo lắng cho bạn mình.

Không có gì đâu, đừng để ý." Nói rồi, cô ấy xoay người muốn đi vào phòng.
Thời Ý đối diện với bóng lưng Doãn Phồn Lộ, vẫn trả lời cô ấy: "Đừng hỏi mình."
"Thật ra, tự nhiên sẽ có câu trả lời thôi."
"Nếu có thể nhịn không để nó bắt đầu, vậy có lẽ cũng không thích đến mức đó, không bắt đầu cũng tốt, sớm muộn gì cũng sẽ buông tay.

Nếu không nhịn được, vậy cũng không cần phải thấy áp lực.

Đi tiếp mới biết được là có kết quả hay không."
Doãn Phồn Lộ quay người lại nhìn cô ấy.
Vẻ mặt Thời Ý ôn hòa, mang theo sự quan tâm đã hiểu rõ nhưng không vạch trần.
Doãn Phồn Lộ cười thành tiếng, cảm thán: "Thời Ý, cậu trở nên cảm tính hơn rồi, quả nhiên là yêu vào có khác à?"
Thời Ý cười không nói.
Có lẽ thế.

Nếu thật sự có chỗ nào khác, vậy chắc hẳn đó là diện mạo mới mà Phó Tư Điềm đã điêu khắc ra cho cô ấy.
Cô ấy thích một bản thân như vậy.
Doãn Phồn Lộ không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào ký túc xá, chào hỏi Phó Tư Điềm như chưa có chuyện gì xảy ra, Thời Ý biết cô ấy không muốn nói nhiều, vì vậy cũng không hỏi tiếp.
Buổi tối tắt đèn, Thời Ý và Phó Tư Điềm nằm sấp dưới ánh sáng của đèn chiếu sao, đầu đối đầu gõ chữ trò chuyện.
Thời Ý thương lượng với cô: "Tư Điềm, học kỳ sau chúng ta dọn ra ngoài ở được không?" Tuy mối quan hệ của mọi người rất tốt, thi thoảng chạm trán như tối nay cũng không can gì, nhưng nhiều lần như vậy sẽ rất xấu hổ.
Phó Tư Điềm bình tĩnh nhìn cô ấy, lúm đồng tiền xoáy thật sâu, cúi đầu đáp: "Được chứ."
Lần này, Thời Ý thoải mái hỏi, Phó Tư Điềm cũng thoải mái trả lời.
Giống như đây chẳng qua là một chuyện rất hiển nhiên vậy.
---------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ con chút chít: Ai chủ động trước bộ quan trọng đến vậy hả?
Tiểu Trúc Tử: Quan trọng! Mình nhất định phải bắt cậu ấy chủ động! Đây là chuyện hệ trọng có liên quan đến thể diện nửa đời sau đó.
Thỏ con chút chít hoang mang nhưng không dám nói: Bị "động" thì có thể diện hơn hay sao?
Cái đầu nho nhỏ, dấu chấm hỏi to to.
Tiểu Trúc Tử: ???!
---------------------------------------------------
(*) PTSD: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn/ Hậu chấn tâm lý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui