Loạn Nhịp Vì Người


Một bản thân khác lạ.
Sau khi Giản Lộc Hòa hỏi xong, nhìn Thời Ý và Phó Tư Điềm ôm ôm ấp ấp nhịn cười, lại nhìn Doãn Phồn Lộ và Trần Hi Trúc tay trong tay vai kề vai trước khách sạn, đột nhiên tỉnh ngộ.
Không thể nào?! Vụ gì vậy?
Doãn Phồn Lộ hắng giọng, tỏ ra tự nhiên trả lời: "Có hả? Chắc là bị cảm rồi.

Cậu tìm mình à?"
Giản Lộc Hòa hoang mang, im lặng một giây, tìm cớ: "Cậu có ở ký túc xá không? Mình quên đồ ở ký túc xá định về lấy, nhưng mà quên chìa khóa ở nhà Thời Ý rồi."
Quả nhiên, Doãn Phồn Lộ nói: "Giờ mình đang đi ra ngoài rồi, chắc phải hai mươi phút nữa mới đến.

Cậu ở đâu? Có gấp không?"
Giản Lộc Hòa vội vàng chữa cháy: "Mình đến cổng trường rồi, không có gì đâu, mình đi tìm dì quản lý mượn chìa khóa vậy."
Điện thoại vừa cúp cô ấy đã bùng nổ, chứng thực lại với Phó Tư Điềm và Thời Ý: "Này! Là cái mình đang nghĩ đến á?"
Phó Tư Điềm cười đỏ cả mặt, Thời Ý nhướng mày, hiểu rõ còn cố tình hỏi: "Cái gì cơ?"
Giản Lộc Hòa sáng tỏ.

Cô ấy đỡ trán, vừa buồn cười vừa xấu hổ, vỗ "bộp" một cái lên cánh tay Thời Ý, cáu kỉnh nói: "Chuyện khi nào?! Tại sao các cậu đều biết! Các cậu cũng không nói cho mình biết."
Thời Ý xuýt xoa một hơi, ngay lập tức Phó Tư Điềm đau lòng đưa tay lên xoa cho cô ấy.
Giản Lộc Hòa nhìn từng đôi từng cặp bọn họ, ngọt ngào phát ngấy, bỗng cảm thấy bản thân mình lạc loài.

Sắc mặt cô ấy sa sầm, ưu thương nói: "Một hai ba người các cậu đều cong cả, có phải không xem đứa thẳng mình đây là bạn, không cho mình chơi chung không."
Thời Ý thấy Giản Lộc Hòa có vẻ nghiêm túc, kiềm lại sắc mặt, nghiêm giọng giải thích: "Tụi mình cũng mới biết đây thôi, cũng đâu có ngờ."
Giản Lộc Hòa cụp mắt, không lên tiếng.
Phó Tư Điềm kéo tay cô ấy: "Thật mà.

Chắc là tối qua bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.

Trước đó thật sự chỉ là bạn bè.

Huống hồ," Phó Tư Điềm dỗ cô ấy: "Tụi mình đều cong nên cậu sẽ càng quan trọng hơn.

Chúng ta càng cần phải làm bạn của nhau."
Giản Lộc Hòa nhìn cô: "?"
Phó Tư Điềm: "Cậu là bến bờ của gái cong, có cậu tụi mình mới có thể cập bến cùng nhau được."
"..." Giản Lộc Hòa ngẩn người giây lát, xẵng giọng: "Không có mắc cười."
Vừa nói không mắc cười xong, một giây sau, cô ấy quay đầu đi, cười cong môi.
Phó Tư Điềm và Thời Ý nhìn nhau, thở phào một hơi, giương môi theo.
Giản Lộc Hòa bày ra bộ dạng kiêu ngạo ta đây cho mấy người thể diện đó: "Vậy mình cho các cậu cơ hội lấy công chuộc tội, học kỳ sau nấu món gì ngon thì tự biết nên làm gì ha? Đặc biệt là lúc ăn lẩu."
Phó Tư Điềm và Thời Ý cười thành tiếng, không phản bác, thuận theo bậc thang leo xuống.
"Nhưng mà, không phải chị Lộ sắp đi nước ngoài à?" Nói đùa xong, Giản Lộc Hòa quay lại vấn đề chính, lo lắng thay cho bạn mình.
Phó Tư Điềm cũng lo lắng cho Trần Hi Trúc.
Nhưng suy nghĩ của người trong cuộc Trần Hi Trúc dường như cởi mở hơn bọn họ rất nhiều.
Buổi chiều một giờ hơn, sau khi Giản Lộc Hòa về nhà, Phó Tư Điềm và Thời Ý đang xem video học cách làm trà chiều và bánh ngọt trong quầy bar ở phòng khách thì Trần Hi Trúc gọi điện thoại đến.
Trên tay Phó Tư Điềm toàn là bột mì, Thời Ý giúp cô bật loa ngoài.
"Cuối cùng cũng chịu quay lại trái đất từ vũ trụ ngọt ngào rồi à?" Phó Tư Điềm trêu ghẹo.
Trần Hi Trúc có vẻ hơi ngượng ngùng, cười hì hì hai tiếng, mắng cô: "Cậu ở với Thời Ý lâu, miệng mồm cũng xấu đi rồi."
Thời Ý trả đũa lại: "Cậu ở với Phồn Lộ lâu, sao miệng mồm không tốt hơn được miếng nào."
Trần Hi Trúc hoảng hồn: "Ơ! Sao cậu cũng ở đây!"
Phó Tư Điềm buồn cười, vừa lau tay vừa giải thích: "Tụi mình đang làm bánh ngọt, tay mình dính bột mì nên bật loa ngoài.

Cậu chờ chút, mình rửa tay cái."
Trần Hi Trúc "Ò" một tiếng, lại thấy cũng không việc gì, "Không sao đâu, vậy cứ mở loa ngoài đi.

Mình gọi để báo với cậu một tiếng, hôm qua sạc điện thoại xong mình quên mở máy, cho nên buổi sáng không nhìn thấy tin nhắn của cậu, để cậu khỏi lo."
Phó Tư Điềm vờ như chưa từng nhìn thấy bọn họ xuất hiện trước khách sạn, cẩn thận hỏi: "Vậy...!tối qua cậu với chị Lộ...?"
Trần Hi Trúc trả lời thẳng thắn: "Mình với cậu ấy ra ngoài ở.

Giống như cậu nghĩ."
Phó Tư Điềm nhếch miệng, "Wow" một tiếng.
Trần Hi Trúc nói tiếp: "Sáng tỉnh dậy, mình hỏi cậu ấy, hẹn hò thử được không."
Phó Tư Điềm hồi hộp, Thời Ý cũng vô thức nín thở theo.

"Cậu ấy nói sao?" Phó Tư Điềm hỏi.
Trần Hi Trúc nói: "Cậu ấy bảo, chỉ cần mình nghĩ kỹ là được.

Mình biết ý của cậu ấy, mình cũng biết, hẹn hò được cũng chưa chắc sẽ có tương lai.

Có điều, còn ít nhất một tháng cho đến lúc cậu ấy ra nước ngoài, còn mấy tháng, thậm chí một năm, hay mấy năm cho đến khi chia tay? Mình nghĩ nếu không thử, mình sẽ hối hận."
"Kết quả không hẳn là điều quan trọng nhất.

Tận hưởng khoảnh khắc, tận hưởng quá trình, không để lại tiếc nuối, có lẽ cũng xem như là một kết quả tốt.

Cậu thấy mình nghĩ vậy có đúng không?"
Phó Tư Điềm không biết làm thế nào để đánh giá cái gọi là đúng hay sai.

Nếu đây là nhận thức cởi mở chung mà hai bên đều đã đạt được đồng thuận, vậy điều này hẳn là đúng, nếu đây là tự an ủi vì không còn sự lựa chọn nào khác, vậy thì cô quá xót xa cho Trần Hi Trúc.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn nghe ra được Trần Hi Trúc muốn ở bên cạnh Doãn Phồn Lộ, dù cho biết rõ có thể sẽ tổn thương, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh người kia.
Vì vậy cô cũng chỉ có thể nói: "Không có đúng sai.

Cậu đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần đây là sự lựa chọn cậu muốn làm nhất, sau này không hối hận là được." Không thử thì không có kết quả.

Thử, biết đâu chừng cứ đi mãi đi mãi, không cẩn thận một cái lại đi đến bạc đầu.
Trần Hi Trúc cười: "Mình cũng nghĩ vậy đó.

Cho nên cậu ấy đồng ý rồi." Cô ấy đắc chí nói: "Mình, Trần Hi Trúc, sau này cũng là người có người yêu! Lì xì lì xì, cậu với Thời Ý mau gửi lì xì cho mình."
Phó Tư Điềm bị cô ấy chọc cười: "Chúc mừng chúc mừng.

Nhưng mà chẳng phải cậu mới là người nên gửi lì xì cho mình hả? Lì xì cho bà mối."
Trong loa im lặng hai giây, âm thanh của Trần Hi Trúc bỗng trở nên xa dần nhỏ dần: "Ah...!Cậu nói gì cơ? Mình nghe không rõ lắm, hình như tín hiệu không tốt..."
Điện thoại bị ngắt đột ngột.
"..." Cái tên này, quá giả trân! Phó Tư Điềm bật cười khanh khách.
Thời Ý cắt chanh, lơ đãng nói: "Hi Trúc vậy mà lại rất thoáng trong chuyện tình cảm."
Nói một cách tương đối thì xem như là vậy? Phó Tư Điềm "Ừ" một tiếng.
Thời Ý dừng động tác cắt chanh, nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu cũng nghĩ như vậy à?" Đôi mắt cô ấy lặng lẽ, có chút nghiêm túc.
Phó Tư Điềm ngẩn người, nói: "Mình không phải."
"Mình tham lam hơn cậu ấy."
Sắc mặt Thời Ý nhu hòa lại, Phó Tư Điềm lờ mờ hiểu ra được Thời Ý đang để tâm cái gì.

"Hiện tại, mình muốn tận hưởng, tương lai, mình cũng muốn có." Cô nhẹ giọng hỏi: "Có được không?"
Bên môi Thời Ý rốt cuộc cũng hé ra ý cười.

Cô ấy không nói được, cũng không nói không được, chỉ rũ mắt rót soda vào trong cốc, không đầu không đuôi hỏi: "Cậu biết cung Bò Cạp có một đặc tính rất nổi tiếng không?"
"Là gì?"
"Thù dai."
"Hả?" Phó Tư Điềm thắc mắc.
Thời Ý cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Phó Tư Điềm bị gợi lên lòng hiếu kỳ, ôm eo cô ấy từ sau lưng, dịu dàng làm nũng: "Là sao vậy? Nói đi nói đi, ai lại đi nói có một nửa rồi thôi."
Thời Ý không nói, còn nhắc nhở cô: "Trên tay toàn là bột mì, dính hết lên quần áo mình rồi."
"Mình giặt cho cậu." Phó Tư Điềm gác cằm lên vai Thời Ý cọ lung tung.
Thời Ý không nhịn được cười, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trên vai mình, đầu hàng: "Cho nên phải nói được làm được.

Đừng gạt mình."
Đường nét trên gương mặt Thời Ý thanh lãnh, khi nói lời này ra, ánh mắt lại nhu hòa đến không thể nào nhu hòa hơn được.

Trong nháy mắt tim Phó Tư Điềm đã mềm nhũn, "Không gạt cậu."
"Chúng ta cùng nhau cố gắng."
Thời Ý đáp lại cô: "Được."
Trên giá áo ngoài ban công đối diện, quần áo đã được giặt sạch của cô và Thời Ý nằm dưới ánh mặt trời, phất phơ theo gió, như đang vẫy tay chào đón cuộc sống mới của cả hai.
Dần dần, trên bàn học trong phòng sách, sách của cô và Thời Ý chất đống cùng nhau, trong tủ quần áo ở phòng thay đồ, quần áo của cô và Thời Ý được móc xen kẽ, trên bồn rửa mặt, bàn chải điện của cô và Thời Ý giống nhau như đúc, thi thoảng sẽ lấy nhầm của nhau.

Chuyện ở chung đã dần trở nên có cảm giác chân thực.
Phó Tư Điềm cảm thấy cuộc sống tựa hồ đã thực sự bước vào giai đoạn mới, tương lai nhìn thấy được và hằng hà sa số thời gian tươi đẹp dường như đều gần ngay trước mắt, nằm trong tầm tay.
Ngày 15 tháng 7, kết quả xét tuyển đại học đợt thứ nhất công bố kết quả, Phó Tư Du trúng tuyển vào trường đại học và chuyên ngành mà mình yêu thích, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cả nhà bấy lâu nay cuối cùng cũng được đặt xuống.
Vì lần này Phó Tư Điềm rút ra được bài học từ năm ngoái, bất chấp tính khí xấu và miệng mồm không tốt của Phó Tư Du, mặc kệ có hữu dụng hay không, Phó Tư Du có muốn nghe hay không, cô đều rất nghiêm túc, tỉ mỉ giúp cô bé hỏi thăm rất nhiều tin tức liên quan đến trường cô bé muốn ghi danh và chuyên ngành muốn học, cho cô bé không ít tài liệu tham khảo và gợi ý.

Vì vậy kết quả lần này hài lòng như vậy, không biết là do đặt tấm lòng của Phó Tư Điềm vào trong mắt, hay là do tâm trạng tốt nên yêu thương cô hơn, hiếm khi Vương Mai Phân tự mình gọi điện thoại cho cô, bảo cô dành ra chút thời giờ về nghỉ ngơi vài ngày, cả nhà tụ họp, cùng nhau ăn mừng.
Phó Tư Điềm được yêu thương mà lo sợ.
Nói một cách công bằng, chú vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, thím tuy đối xử với cô không tính là tốt, nhưng chưa từng đánh cô, chưa từng ngược đãi cô, trong lòng Phó Tư Điềm vẫn biết ơn bọn họ, xem bọn họ như người một nhà.

Cô không thể không cho Vương Mai Phân mặt mũi, cũng không muốn để Phó Kiến Đào thất vọng, khó xử, sau khi nói với Thời Ý xong thì đồng ý.
Không ngờ lần này về, Vương Mai Phân bù lại dép đi trong nhà đã thiếu hơn hai năm cho cô, thái độ của Phó Tư Du với cô cũng không quắc mắt dựng mày buông lời xỉa xói nữa, bầu không khí thoải mái hơn nhiều, nhưng trái lại Phó Tư Điềm lại sâu sắc cảm nhận được cảm giác ăn nhờ ở đậu đã lâu không thấy.
Trên bàn ăn bốn người ngồi ăn cơm cùng nhau, trong phòng khách xem TV, trên con đường khi ra ngoài đi dạo, cô bị nhét giữa bọn họ, nhìn gia đình ba người bọn họ thân mật thoải mái nói cười chí chóe với nhau, cảm giác không được tự nhiên bám lấy cô như hình với bóng.
Cô vô cùng nhớ nhung bàn ăn hai người có Thời Ý và cái ôm đầy an tâm của Thời Ý.
Sự nhẫn nại kết thúc vào trưa ngày thứ tư, Phó Tư Điềm nghỉ trưa tỉnh lại định đi vệ sinh, vừa nắm chốt chuẩn bị mở cửa ra, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện thì thầm của Vương Mai Phân và Phó Tư Du.
"Giờ con không muốn ăn, để vào tủ lạnh trước đi." Âm thanh của Phó Tư Du.
"Cái con bé chết tiệt này, không phải con cứ nói mãi là muốn ăn một lần hay sao? Cố tình mua cho con con lại kêu không muốn ăn? Cái này sao để tủ lạnh được? Mẹ chỉ mua có một hộp, nhỡ đâu ba con hoặc chị con mở tủ lạnh nhìn thấy."
"Thấy thì thấy thôi, nhà của mình mắc gì cứ phải lén lén lút lút."
"Nhìn thấy thể nào ba con cũng không vui cho xem."
Câu tiếp theo, Phó Tư Điềm không nghe.

Cô lui về giường, che lỗ tai lại.

Ở nhà của mình mà cứ phải lén lén lút lút như vậy, quả thật rất khổ cực cho bọn họ.
Thật ra đây là chuyện thường hằng ngày cô sớm đã quen trong bao năm nay, nhưng giờ khắc này, cô lại có cảm giác xấu hổ và khó chịu quá mức.
Cô không biết như thế này là tốt hay không tốt.

Dường như Thời Ý đã từng bước khiến cô tìm lại được rất nhiều giác quan vốn đã chết lặng, nhưng cũng làm cho cô trở nên nhạy cảm, không biết kiềm nén một lần nữa.
Cô không kháng cự, nhưng cũng có chút thấp thỏm đối với một bản thân khác lạ, không chịu cố gắng khắc chế này.
Cô gửi tin nhắn cho Thời Ý: "Ngày mai mình về sớm hơn dự định được không?"
Dường như Thời Ý rất vui, trả lời cô ngay tức thì: "Mình đi đón cậu."
Phó Tư Điềm nhìn cuộc trò chuyện này, lúm đồng tiền chậm rãi nở rộ.
Tốt quá, cô cũng có nhà để về, có người chờ mong cô về.
Chẳng qua không ngờ được rằng, người ở nhà chờ cô về, không chỉ có Thời Ý, mà còn có mẹ của Thời Ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui