Loan Phượng Minh

Về chuyện Phượng Vũ không thể đứng thẳng, Tĩnh vương sau đó giải thích thế này: nhiều năm trước trời hàn đất rét*, thân thể Phượng Vũ vốn yếu nhược, sau khi bất cẩn nhiễm bệnh lại trượt băng ngã, té gãy xương đùi, vì thế mà rơi vào cảnh tàn tật, cũng không tài nào đứng dậy được nữa.

(*Nguyên văn: thiên hàn địa đông [天寒地冻] là thành ngữ Trung Quốc chỉ thời tiết giá rét.)

“Chuyện lớn như vậy sao các ngươi lại giấu tới tận bây giờ?!” Da Luật Trăn lập tức đổi thái độ trước đó, tức giận trừng mắt.

Tĩnh vương cong lưng vái sâu, một lần nữa xin lỗi: “Khi ấy hai nước đang lúc ác chiến, đao kiếm giao tranh lẫn nhau, tiên hoàng vậy nên mới không kịp thời báo cho quý quốc. Chúng ta cũng để ngự y trong cung chẩn trị cho Phượng Vũ, có điều ngã quá nặng, cuối cùng không thể trị khỏi.”

“Phượng Vũ, lời hắn nói có phải thật không?” Da Luật Trăn vén giữ mành xe, chất vấn Phượng Vũ vẫn luôn yên lặng. Phượng Vũ nhìn anh, dời tầm mắt, thấp giọng nói: “Còn có thể là thế nào?”

“… Được, chờ sau khi hồi triều gặp phụ hoàng ta, lại nói kỹ chuyện này!” Da Luật Trăn đối với thái độ lãnh đạm này của Phượng Vũ cũng có chút không vui, sau khi buông mành liền dẫn người trực tiếp đi kiểm kê tài vật Tĩnh vương mang đến.

Diệp Tư ở một bên nhìn, trong lòng thoáng bất an. Đợi kiểm kê hoàn tất, Da Luật Trăn lập tức hạ lệnh quay về thượng kinh, Diệp Tư đang che khăn lụa định về lại xe ngựa, lại nghe Tĩnh vương ở phía sau nói: “Thái tử điện hạ, Phượng Vũ có việc muốn nhờ.”

“Sao cơ?” Da Luật Trăn cau mày quay đầu.

Tĩnh vương bình tĩnh nói: “Y muốn mời quận chúa ngồi cùng một xe với y.”

Diệp Tư cả kinh, theo tiềm thức nói: “Tôi sao có thể cùng một chỗ với cậu ta…”

“Ngài là tỷ tỷ của y, sao lại không thể ngồi cùng một xe?” Tĩnh vương nho nhã lễ độ đứng bên kia xe ngựa, “Người Bắc Liêu trước nay không câu nệ tiểu tiết, hẳn sẽ không để ý chút chuyện này.”

Diệp Tư vừa nghĩ đến người thiếu niên kia là đã phát sợ, cô như cầu cứu nhìn sang Da Luật Trăn, nhưng anh lại đi đến cạnh cô, đè thấp thanh âm nói: “Đi đi, hỏi rõ lời Tĩnh vương nói lúc nãy có phải thật hay không, việc này vô cùng hệ trọng.”

“Nhưng tôi với cậu ta không quen…” Cô rất kháng cự, Da Luật Trăn lại không cho cô cơ hội, trực tiếp đẩy cô lên xe ngựa.

***

Về lại toa xe rộng rãi, nếu đối diện có một người mặt không biểu cảm ngồi đó, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy không gian đặc biệt chật chội. Xe ngựa xóc nảy tiếp tục khởi hành, cửa xe đóng chặt, mành song cũng kéo xuống, bên trong u ám không ánh sáng. Diệp Tư co người ngồi trong một góc, vậy thì có thể không cần phải đối mặt trực tiếp với Tiêu Phượng Vũ, trong lòng cũng yên hơn một chút. Nhưng không được bao lâu, y bỗng nhiên mở miệng: “Tỷ vì sao không muốn nhìn ta?”

“Đâu, đâu có đâu!” Cô đành phải ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên nơi bóng râm, ngắc ngứ ra một câu, “Tỷ với đệ, có hơi xa lạ…”


“Là vì ta đã thay đổi sao?” Khi y nói lời này, âm điệu có chút kỳ lạ, hơi cao giọng.

Diệp Tư lúng túng đáp: “Không phải, thật ra có chuyện tỷ chưa nói với đệ… Tỷ mất trí nhớ rồi.”

Giữa tiếng bánh xe lộc cộc, thiếu niên yên lặng chốc lát, tựa như đang suy xét điều gì, chợt hỏi: “Mất trí nhớ?”

Diệp Tư nhận ra mình lại vừa dùng một từ lạ, chỉ đành nói: “Ý là, tỷ đã quên hết những chuyện quá khứ rồi, kể cả người thân lẫn bạn bè.”

Cậu thiếu niên vẫn luôn lãnh tĩnh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Sao lại như vậy?”

Cô khổ não đáp: “Lúc trước Sóc Phương với Bắc Liêu xảy ra chiến tranh. Tỷ gặp phải bão tuyết, hơn nữa còn lạc khỏi đại ca, ngất giữa trời tuyết, sau khi tỉnh lại thì đã không nhớ được gì nữa.”

“… Vậy đại ca đâu?” Sắc mặt Phượng Vũ càng thêm tái nhợt.

“Đại ca huynh ấy… Lúc phá vây đã bị thương, sau lại vì tìm tỷ, đã mất giữa gió tuyết…”

Tiêu Phượng Vũ dường như hít sâu một hơi, không nói gì nữa. Diệp Tư lén nhìn y qua khóe mắt, đang nghĩ xem làm sao để nhắc đến vấn đề Da Luật Trăn dặn dò ban nãy, y lại thấp giọng nói: “Vậy là tỷ ngay cả ta cũng không nhớ rõ?”

Diệp Tư ngẩn người, lập tức nói: “Đúng vậy.” Cô dừng một chút, thử hỏi, “Cái kia… Phượng Vũ, chân đệ ngã bị thương lúc nào thế?”

Y ngậm miệng không lên tiếng. Diệp Tư lại hỏi lần nữa, thiếu niên vẫn dùng trầm mặc đáp lại. Cô nhích người một chút, ngồi đối diện y, hai tay chống lên đầu gối, hơi cong lưng nhìn y, đè thấp giọng nói: “Đệ chắc không phải là bị Tĩnh vương kia uy hiếp, nên mới không dám nói thật chứ?”

Y nâng mắt nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ lạ, như đang nghiên cứu gì đó. Diệp Tư sợ bị y nhìn ra điều gì không thích hợp, vội vàng dựa lưng lên thành xe, đeo lại lụa che mặt: “Đệ sao không trả lời tỷ?”

“Cô thật sự là tỷ tỷ sao?” Y đột nhiên hỏi, chăm chú nhìn cô, ánh mắt phức tạp.

Diệp Tư trong lòng cả kinh, vội vờ cười che đậy: “Sao đệ lại hỏi vậy?”

“Bởi vì cảm giác không giống.” Y ngắn gọn dứt khoát, thần tình lặng lẽ.

Cô đanh mặt lại, nghiêm nghị nói: “Phượng Vũ, đệ rời khỏi Bắc Liêu cũng gần mười năm hơn rồi, tỷ của hiện tại, làm sao có thể vẫn giống y như đúc năm đó được?”


Y nhanh chóng hỏi vặn lại: “Vậy sao cô luôn miệng gọi ta là Phượng Vũ, trước kia cô chỉ dùng tiểu đệ để gọi ta.”

Diệp Tư mặt nóng ran, cố bày vẻ tức giận: “Không phải đã nói tỷ quên hết mọi chuyện rồi sao? Đệ đây là có ý gì, vừa gặp mặt đã hoài nghi thân phận của tỷ?”

Phượng Vũ mím chặt môi, nhìn cô hồi lâu, cuối cùng quay mặt đi, không nói nữa.

***

Nhân sắc trời đã muộn, sau khi đoàn xe về đến nội thành Yên châu, sớm đã có quan viên an bài tốt hết thảy, chỉ còn đợi Da Luật Trăn giá lâm hành cung. Hành cung nằm tại thành nam Yên châu, tuy không như hoàng cung Thượng kinh nguy nga rộng lớn, nhưng vào ban đêm trông ra xa, sẽ thấy từng ngọn từng ngọn minh đăng cháy sáng rực rỡ, cùng với trời sao lấp lánh soi rọi lẫn nhau trong màn đêm mênh mông, giống như trân châu rải rác giữa đại mạc, có một vẻ đẹp kỳ huyễn.

Trước hành cung có một hồ nước tự nhiên, dập dìu sóng vỗ theo gió mà gợn lên, tinh quang nguyệt ảnh* lay động không ngừng, ánh bạc lấp lánh, khiến người đắm say. Xe ngựa chậm rãi băng qua cầu đá trên hồ, Diệp Tư cố ý ngoảnh mặt nhìn ra song cửa, để mình không cần phải đối diện trực tiếp với Tiêu Phượng Vũ.

(*Tinh quang nguyệt ảnh [星光月影]: ánh sao và bóng trăng.)

Tường thành đằng xa trải dài miên man, hướng ra bên ngoài lại là sa mạc bát ngát, Diệp Tư đang xuất thần, phảng phất lại cảm thấy dưới bóng đêm hình như có ánh sáng đỏ chợt lóe rồi tắt. Cô ngẩn ra, tưởng rằng mình hoa mắt, chồm người nhìn ra xa, chỉ thấy thành lâu nhấp nhô tối đen, mà không có thứ gì khác thường.

Tuy là vậy, nhưng cô vẫn nắm lấy song cửa xe, thừ người ra một lúc.

“Tỷ đang nhìn gì vậy?” Trong toa xe tĩnh mịch chợt có âm thanh vang lên, làm cô giật mình. Quay đầu lại, thấy Tiêu Phượng Vũ đang nhìn mình, ánh đèn minh đăng trên cầu rọi vào mắt y, trong sáng ngời lộ ra ba phần rét lạnh, bảy phần cô tịch.

Diệp Tư buông mành, nghiêm mặt nói: “Chỉ là ngắm chút phong cảnh thôi.” Cô nói xong, thấy cậu thiếu niên này từ đầu tới cuối đều là thái độ lãnh đạm, không khỏi nói, “Đệ đã không còn là con tin, vì sao vẫn buồn bực không vui?”

Y rũ mắt, nói: “Không cảm thấy có chỗ nào cao hứng.”

“Về đến cố hương lẽ nào không đáng để cao hứng sao?” Cô hơi cau mày.

Y dời ánh mắt đến trên mặt cô, bất động thanh sắc nói: “Ta không biết cái gì là cố hương.”

Diệp Tư ngẩn người, thiếu niên này nhìn như văn nhược chưa trải, nhưng trong lời nói đặc biệt lạnh nhạt, khiến cô khó mà tiếp tục trò chuyện.


“Phượng Doanh, đêm nay chúng ta ở lại hành cung.” Trong tĩnh lặng, Da Luật Trăn bên ngoài gõ gõ vách xe. Diệp Tư mở cửa xe, thấy xe ngựa đã dừng trước cửa cung đỏ sẫm, có người nâng kiệu chờ một bên. Giữa nhóm cung nữ vây quanh, Diệp Tư ngồi lên kiệu, nghiêng người nhìn sang, thì thấy chúng vệ binh đang đỡ lưng Phượng Vũ ra khỏi xe ngựa, Tĩnh vương trước sau vẫn luôn đi theo bên cạnh, trông dáng vẻ rất quan tâm Phượng Vũ.

Da Luật Trăn giục ngựa đến gần cô, thấp giọng hỏi: “Có hỏi được gì không?”

“… Không có, cậu ta gần như không muốn mở miệng.” Diệp Tư mất mát nói.

Da Luật Trăn cau mày, thấy Phượng Vũ đã ngồi trên kiệu, Tĩnh vương lên ngựa đi theo, đang cùng y thấp giọng trò chuyện. Da Luật Trăn liền giả vờ thân cận với Diệp Tư, sán lại gần người cô, nhỏ giọng dặn dò: “Trước khi chúng ta về đến thượng kinh, nhất định phải để Phượng Vũ nói ra sự thật chuyện mình bị thương, bằng không một khi phụ hoàng cùng Sóc Phương ký minh ước, muốn khai chiến lại sẽ càng phiền toái.”

“Nhưng cậu ta…” Diệp Tư còn chưa nói xong, Da Luật Trăn đã giục ngựa đi lên phía trước. Chúng thị vệ khiêng kiệu lên, Diệp Tư vội vịn hai bên tay cầm, lúc quay đầu, đã thấy Phượng Vũ ở cách đó không xa đang nhìn cô.

Cô nghiêm mặt ngồi thẳng người lại, không nhìn ra sau nữa.

***

Dưới ánh đèn của cung nữ dẫn đường, Diệp Tư được đưa đến một cung uyển u nhã yên tĩnh. Da Luật Trăn an bài cung nữ dẫn Tĩnh vương với Phượng Vũ đi nghỉ ngơi, Phượng Vũ lại nói: “Ta vẫn còn vài lời muốn nói với tỷ tỷ.”

“Hôm nay đã mệt vậy rồi, ngày mai lại nói được không?” Diệp Tư không biết y vì sao bỗng nhiên muốn ở lại, chỉ đành mỉm cười với y.

“Đã lâu không gặp tỷ tỷ, tỷ tỷ chẳng lẽ không muốn cùng ta ôn chuyện sao?” Thiếu niên ngồi trên kiệu, như cũ rũ mi, ngữ điệu không cao, âm cuối lại lên giọng, hơi thoáng lộ ra ý hỏi vặn.

“Nhưng tỷ giờ đang đau đầu.” Trên mặt cô vẫn mang theo ý cười ôn hòa, trong lòng lại phát điên.

Da Luật Trăn thấy thế, chỉ đành nói: “Nếu Phượng Doanh đã không khoẻ, vậy nghỉ ngơi sớm chút, Phượng Vũ ngươi cũng một đường vất vả, việc ôn chuyện cũ sau này vẫn còn cơ hội.”

Tĩnh vương vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Phượng Vũ, lúc này nghiêng người cùng Phượng Vũ nói nhỏ vài câu, nói cũng toàn là thứ tiếng nghe không hiểu. Phượng Vũ nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, Da Luật Trăn nhướng mày nói: “Tĩnh vương có lời gì muốn nói riêng với Phượng Vũ sao?”

Tĩnh vương cười, chắp tay thi lễ nói: “Thật có lỗi, bỉ nhân chỉ là khuyên Phượng Vũ không cần tùy hứng. Bởi vì Phượng Vũ ở Sóc Phương cũng đã mười năm có dư, thành ra ta nhất thời không để ý, cùng y nói tiếng Sóc Phương, không phải cố ý khiến điện hạ nghe không rõ.”

Da Luật Trăn đang định mở miệng, Phượng Vũ đã nâng tay nói: “Tỷ tỷ đau đầu, vậy ta cáo từ trước, không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi.”

Diệp Tư thở phào, đưa mắt nhìn thị vệ dẫn bọn họ từ từ rời đi, quay đầu thấy Da Luật Trăn đôi mày khẽ nhíu, dường như vẫn còn tâm sự. “Anh vẫn còn đang nghĩ chuyện Phượng Vũ bị thương sao?” Cô không khỏi hỏi.

Anh lắc đầu, không trả lời vấn đề này, chỉ cho cung nữ hai bên lui xuống, lại chắp tay sau lưng bước đến trước hòn giả sơn trong góc đình viện.

Đình đài lầu các nơi này có chút hơi thở Trung Nguyên, nhưng chữ viết nguệch ngoạc khắc trên bức hoành dưới hiên, lại hoàn toàn khác với hán tự, cũng không biết có nghĩa là gì. Diệp Tư đang đánh giá xung quanh, Da Luật Trăn chợt quay đầu nói: “Phượng Doanh, trước kia muội cũng từng theo phụ thân muội đến đây, nói là yêu thích bố cục độc đáo nơi này, bây giờ có còn ấn tượng không?”

Diệp Tư chuyển mắt nhìn ra phía cỏ cây trong viện, chỉ phải nói: “Nhìn có vài phần quen thuộc.”


Da Luật Trăn đi về đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Ta đã sai người suốt đêm đuổi đến biên cương, đem chuyện Phượng Vũ tàn tật báo cho Bắc Dận vương.”

Diệp Tư lắp bắp cả kinh: “Nhưng anh vẫn chưa xác định được việc cậu ta biến thành như vậy là do…”

“Mặc kệ có phải đúng như lời Lý Diễn nói hay không, Phượng Vũ chung quy vẫn đã phế bỏ hai chân, Sóc Phương khó mà chối được trách nhiệm.” Da Luật Trăn lời chứa ý giận, nhìn cô nói, “Huynh trưởng muội đã chết trận sa trường, mà nay Bắc Dận vương chỉ còn đứa con trai Phượng Vũ này, lại bị Sóc Phương làm cho thành tàn phế, chuyện này đối với Bắc Dận vương phủ các muội mà nói, chẳng phải là tin tức tệ nhất sao?”

“… Chuyện đó, phụ vương tôi có phải sẽ lập tức từ biên cảnh chạy về hay không?” Diệp Tư bất an đứng dậy.

Da Luật Trăn gật đầu, nhìn về phía chân trời nói: “Chuyện này thì không biết được. Thế nhưng lúc trước tin huynh trưởng muội chết truyền đến trong quân, ông ấy vốn đã cố nén bi thống, vì đánh bại đại quân Sóc Phương nên mới không trở về. Nhưng ta nghĩ, khi ông ấy biết thế tử đã chết, hy vọng của ông ấy hẳn đều đã đặt trên người Phượng Vũ…”

Diệp Tư nghe xong lời này, tuy biết mình chỉ là tạm giả mạo thân phận quận chúa, nhưng nghĩ đến Bắc Dận vương trong ba đứa con kỳ thực chỉ còn lại một mình Tiêu Phượng Vũ, hơn nữa lại không cách nào kế thừa sự nghiệp rong ruổi chiến trường của cha mình, tâm tình không khỏi cũng trở nên nặng nề.

Gió đêm lượn vòng, thổi lên lớp hoa điền* thếp vàng trước trán cô, càng thổi lay trụy sức ngọc thạch bên hông, đinh đang ngân vọng. Trong một thoáng xuất thần, chợt thấy đầu vai trở nặng, Da Luật Trăn đã vòng tay khoát trên vai cô. Diệp Tư cả kinh, anh lại rất tự nhiên tỏ ý bảo cô nhìn ra đằng xa: “Ta biết muội trước kia vẫn luôn hận không thể là thân nam nhi vì nước giết địch, nhưng muội dẫu sao cũng là nữ tử, đã gần tròn hai mươi. Muội nếu thật sự muốn thay phụ thân mình phân ưu, thì hẳn nên sớm ngày chọn người mà gả, con cái đầy đàn, phụ vương muội nhất định cũng hy vọng như vậy.”

(*Hoa điền [花钿]: một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên mặt của phụ nữ thời xưa. Vẽ Hoa Điền thường dùng 3 màu sắc chủ yếu là: đỏ, xanh và vàng, trong đó màu đỏ là màu được dùng phổ biến nhất. Tìm hiểu thêm về hoa điền tại đây)

Tư duy Diệp Tư chết máy một lúc, lúc anh nói lời này dào dạt mong mỏi, thái độ thành khẩn, cứ như tính toán vì cô là đại sự quan trọng nhất, nhưng lời như vậy để cô nghe đến lại hết sức kinh ngạc. “… Điện hạ lo lắng quả thật chu toàn, thế nhưng tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ tới việc này, hơn nữa gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ phụ vương cũng không có tâm tình để tôi xuất giá…” Cô rối rắm nửa buổi, mới nghĩ ra câu trả lời để không đắc tội người ta.

Da Luật Trăn cười rộ lên: “Chuyện đó trái lại chưa hẳn, đợi sau khi ông ấy trở về, ta có thể thay muội hỏi thăm ý kiến ông ấy.”

Diệp Tư vội nói: “Nhưng không phải huynh trưởng tôi vừa qua đời sao? Chẳng lẽ tôi không cần phải thủ hiếu?”

“… Huynh trưởng qua đời, muội là muội muội chỉ cần mặc tố y đầy ba tháng là được. Sao muội cứ không muốn xuất giá như vậy?” Da Luật Trăn kinh ngạc nhìn cô, cánh tay trượt xuống, tựa như muốn ôm lấy eo cô.

“Điện hạ tôi muốn nghỉ ngơi rồi!” Diệp Tư gần như muốn nhảy dựng lên, bỗng chốc đẩy anh ta ra, bản thân dứt ra lui về sau. Da Luật Trăn nhíu mày, cầm ống bào của cô nói: “Phượng Doanh, sao giờ muội lại kháng cự ta như vậy?”

“Không có, tôi chỉ là không quá quen…” Cô vội vàng giải thích, nhưng Da Luật Trăn lại tiến lên một bước, tỉ mỉ nhìn cô nói: “Tại sao muội bây giờ ngay cả tính tình cũng thay đổi nhiều như vậy? Trước kia muội cũng sẽ không kháng cự thế này, chẳng lẽ ta có chỗ nào khiến muội cảm thấy khó chịu?”

“Tôi…” Diệp Tư bị anh ta nắm chặt cổ tay, ngẩng đầu liền đón ngay ánh mắt của anh ta, không khỏi nhất thời hoảng hốt. Lại vào lúc này, từ ngoài đình viện truyền đến tiếng bước chân, Da Luật Trăn nghiêng người nhìn sang, chính là bốn tên thị vệ nâng kiệu bước nhanh mà đến, Tiêu Phượng Vũ khoác hồ cừu trắng tuyết, thần tình lạnh nhạt ngồi tựa trên đó.

“Tỷ tỷ, hóa ra tỷ vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi.” Y hơi nhướng mày, trong mắt mang theo vài phần hiểu rõ.

__________

Editor: Lại phải đổi ngôi xưng hô của Da Luật Trăn với Diệp Tư rồi =)) À còn chuyện ngôi xưng hô của Diệp Tư là “tôi” mà không phải “ta”, thứ nhất mình nghĩ Diệp Tư là người hiện đại xuyên không đến, tư tưởng vẫn là tư tưởng hiện đại, hơn nữa đã từng chối bản thân không phải quận chúa Phượng Doanh và luôn tìm cách trở về, nên xét ra Diệp Tư vẫn chưa hòa nhập được với xã hội cổ đại và thân phận quận chúa này, đến khi thích hợp có lẽ mình sẽ chỉnh lại, còn giờ cứ giữ ngôi xưng hô “tôi” đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận