Loan Phượng Thác: Tụ Thủ Thiên Hạ

Mặt trời nhô lên đã cao, Cung thân vương phủ tắm dưới ánh mặt trời, đâu đâu cũng vang lên tiếng hân hoan vui mừng, vô cùng náo nhiết
Quản gia Trương Nghị và quan viên Lễ bộ bận rộn ra ra vào vào. Đợi đến đúng giờ, hắn chạy tới Chuyết viên, vào tận phòng ngủ của chủ nhân.
Lúc ấy, Diệp Tích Linh vẫn còn đang ngủ. Trở về vào canh ba, để không khiến hạ nhân chú ý, y bỏ luôn cả tắm rửa, cộng thêm giằng co đến nửa đêm, y cũng rất mệt mỏi, vừa về là cởi bỏ y phục đi ngủ.
"Vương gia, đã đến giờ đón tân nương!" Trương Nghị cẩn thận thông báo.
Diệp Tích Linh mệt mỏi mở mắt, giọng trầm trầm, "Khách khứa cũng đến rồi à? Còn Hoàng thượng và Thái hậu?
"Bẩm Vương gia, đại thần trong triều mới mấy người. Vừa nãy người từ trong cung đến báo, Hoàng thượng và Thái hậu xuất cung vào giờ tỵ, nửa canh giờ sau sẽ đến Vương phủ rồi!" Trương Nghị cúi đầu trả lời.
"Ừ. Mau chuẩn bị nước, bổn vương muốn tắm rửa."
"Vâng!"
Lúc Diệp Tích Linh tắm rửa luôn để Trì Thu hoặc Trì Băng hầu hạ. Xuống giường,đột nhiên y nhớ tới con mèo hoang ngược đãi bả vai mình, mới cho tất cả hạ nhân lui xuống.
Cởi áo ngoài, y nghiêng thân soi mình trong chiếc gương, không khỏi nhíu mày. Trên người y đầy vết cào, vết ngắt, chi chít dấu xanh xanh đỏ đỏ, nghiêm trọng hơn nữa là vết cắn to đùng ở vai, máu đã khô, cơ hồ nhìn thấy cả phần thịt, thê thảm không thể tả!
"Chết tiệt, tính tình như vậy thì đã điểm huyệt luôn cho rồi!" Gương mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh khẽ nguyền rủa một tiếng, nhảy vào thùng tắm.
Nửa canh giờ sau, Thái hậu và Hoàng thượng, Hoàng hậu giá lâm đến Cung thân vương phủ. Diệp Tích Linh đã chuẩn bị sẵn sàng, bộ hỉ phục đỏ chít trên người càng tôn thêm phong thái của y. Khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ, quả nhiên là thần tiên hạ phàm mà!
Nghênh đón ở đại sảnh, Diệp Tích Linh tiến lên cúi đầu, "Cung thỉnh Hoàng thượng thánh an! Cung thỉnh hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương kim an!"
"Bình thân!"
"Tạ ơn hoàng thượng!"
Diệp Tích Linh đứng dậy, để Trương Nghị ở một bên dìu lấy, chân trái ra vẻ khập khiễng. Thấy thế, Diệp Tích Thuấn bèn ân cần thăm hỏi: "Hoàng đệ, có thể bước đi bình thường được không? Rước tân nương không khó khăn gì chứ?"
"Hồi Hoàng thượng, thật là hổ thẹn, thần đệ không sao!" Diệp Tích Linh khẽ mỉm cười, chắp tay nói.
Thái hậu tự thân đi xuống, nhìn Diệp Tích Linh, mặt đầy vẻ lo lắng, "Có thể được không? Chỉ rước dâu mà thôi, trên đường cũng nên cưỡi ngựa đi. Nhưng buổi tối động phòng hoa chúc, có phải sẽ ủy khuất Đại Chu công chúa không?"
"Thái hậu. . . . . ." Lời này làm cho gương mặt ai kia ửng đỏ, lúng túng ho nhẹ hai tiếng, thấp giọng nói: "Đa tạ Thái hậu quan tâm. Nhi thần sẽ tận lực để không ủy khuất công chúa. Nếu vết thương ở chân ảnh hưởng thì chỉ có thể chờ động phòng thêm lần nữa!"
"Thái hậu, hôm qua người vừa mới nhiễm phong hàn mà còn kiên quyết tới Cung thân vương phủ. Nên bảo trọng phượng thể ạ!"
Bên cạnh Hoàng đế Diệp Tích Thuấn là một cô gái đoa trang, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng khóc bộ y phục màu vàng sáng bằng gấm thêu bức phượng hoàng, tóc búi cao, cây trâm phượng ngọc bích cài nghiêng nghiêng, phong thái cao quý khiến người khác không dám nhìn. Giọng nói nàng mềm mại, mang thêm hương vị ngọt ngào, nàng bước đi nhẹ nhàng đến bên cạnh Thái hậu, cúi đầu, sau đó nở nụ cười nhìn Diệp Tích Linh, rồi lại nghiêng đầu về phía Thái hậu, cười mỉm: "Chuyện động phòng hoa chúc Cung thân vương chắc sẽ có cân nhắc. Để thần thiếp dìu Thái hậu ngồi xuống!"
Cô gái này chính là đương kim Hoàng hậu nương nương, khuê danh là Bạch Thù Ngọc, từng là Thái tử phi ở Đông cung. Sau khi tiên đế băng hà, thái tử đăng cơ làm hoàng đế, nàng vinh dự trở thành người đứng đầu lục cung, có duy nhất một nữ nhi.
Thái hậu cười hiền, "Được, ai gia trở về chỗ ngồi, chờ Cung thân vương đón tân nương trở lại!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui