Sáng sớm hôm sau A Huy đã chuẩn bị xe ngựa xong, tổng cộng bốn chiếc xe ngựa tới quận Trần phía Tây, hai xe tiền tu sửa.
Xe đi đầu có treo một chiếc tuệ tử là của Thẩm Tẫn Hoan, còn có một chiếc đi sát theo sau, trông tinh xảo hơn cái của Thiếu phủ, đó là của đại thần giám sát.
Hai tốp Cấm quân đi xung quanh, Cơ Khôn đang đứng bên cạnh sờ bờm ngựa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Sinh Lương đã nói với nàng là có Nội các Phụ thần Nguyên đại nhân đi cùng. Mà Thẩm Tẫn Hoan không hề biết vị Nguyên đại nhân này là người thế nào, nghĩ mãi cũng không ra.
Nếu là Phụ thần thì phẩm cấp phải ở dưới nàng, nhưng lúc nàng để hành lý lên xe ngựa, đối phương cũng không hề lộ mặt.
Thẩm Tẫn Hoan tưởng là ông ấy lớn tuổi lên làm giá, không muốn cúi đầu xưng thần với nàng, nên không để bụng. Trước khi lên đường còn đi tới bên cạnh xe ngựa cung kính nói:
“Lần này tới quận Trần phía Tây, đường xá xa xôi, gập ghềnh, Nguyên đại nhân thấy có gì khó chịu thì nhất định phải nói với tập quan.”
Cửa xe mở ra, một bàn tay trắng nõn vén rèm lộ ra nửa gương mặt.
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy rất quen mắt, sau khi nhìn rõ thì sững sốt.
Bảo là Phụ thần Nội các cơ mà? Sao lại biến thành Thái tử rồi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin Thiếu lệnh chiếu cố nhiều hơn.”
Thiệu Trần cười nói, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thẩm Tẫn Hoan thì hài lòng buông rèm xuống.
Nội các lấy đâu ra Nguyên đại nhân chứ! Cái gọi là Nguyên đại nhân, chẳng qua là thế thân được Yến Đế tạo ra để Thái tử cải trang vi hành mà thôi.
Thẩm Tẫn Hoan bừng tỉnh hiểu ra, sau mắng thầm Lục Sinh Lương té tát* vì biết mà không nói, lại thở dài về xe ngựa của mình.
*Nguyên bản “Cẩu huyết lâm đầu”: mắng chửi xối xả, mắng té tát
Sau hai ngày lắc lư thì cũng đến nơi, Thẩm Tẫn Hoan lâu rồi không đi đường xa nên khó chịu, dựa vào người Chi Đồng. Đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí, thân xe cũng lắc lư theo, suýt chút nữa đã khiến nàng nôn hết cả dạ dày ra.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chi Đồng xốc màn xe lên nói.
“Khởi bẩm đại nhân, hình như trước mặt có nạn dân cản đường, ngài có muốn xuống xem không ạ?”
Phu xe nói.
Cơ Khôn từ sau chạy tới mắng:
“Ngu rồi sao? Lại để đại nhân xuống xe, không sợ là bẫy chắc.”
Vừa dứt lời liền dẫn tiểu đội ngựa chiến năm người vọt tới đám người bên kia.
Từ lần đối đầu trước, Cơ Khôn đã biết mình bị Thẩm Tẫn Hoan được nắm đuôi, nên không hề bất kính với nàng nữa.
Thẩm Tẫn Hoan còn chưa uống được hớp nước thì tiếng vó ngựa đã lại gần.
“Đại nhân, đúng là nạn dân thật, bọn họ biết triều đình có người tới, cho nên tụ tập lại dây đòi lương thực.”
Cơ Khôn nói.
Thẩm Tẫn Hoan nuốt một hớp nước, ngồi trong xe nói:
“Đòi lương thực? Quận trưởng quận Trần không mở kho lương sao?”
“Chuyện này ... Vậy để ty chức tới phủ Quận trưởng bảo họ mở đường.”
Cơ Khôn ở bên ngoài lớn tiếng nói.
Chưa tới nửa nén hương, Quận trưởng Tào Bàng đã dẫn theo quân thủ vệ tới.
Đoàn người đi theo quân thủ vệ vào quan dịch trong thành.
Phía Tây đa phần là núi cao, địa thế quận Trần cũng ở chỗ cao, Thẩm Tẫn Hoan thấy khó chịu, xuống xe ngựa mặt tái nhợt còn phải nghe Tào Bàng thuật lại tình hình thiên tai.
Thiên tai là do một trận mưa lớn vào tháng Năm đã làm vỡ đê, dẫn đến núi bị sạt lở sụt lún. Sắp đến tiết Mang Chủng* ruộng đồng bị lại phá hủy, hàng năm dân chúng quận Trần cũng không sản xuất được bao nhiêu, thuế thu được ít đến nỗi Thiếu phủ cũng không hài lòng, cho nên Yến Đế mới cố ý chi tiền cứu nạn.
*Tiết Mang Chủng: Ngày 5/6 là ngày tiết Mang Chủng trong 24 tiết khí, đối với phần lớn khu vực ở Trung Quốc mà nói, đến tiết Mang Chủng, vừa phải bận thu hoạch vụ hè, vừa phải bận làm đất, gieo cấy vụ thu, chăm sóc cây trồng vụ xuân, là mùa bận rộn nhất trong năm.
“Tiền tu sửa này chi cho cẩn thận, xử lý đường núi trơn trượt trước, rồi dọn dẹp cánh đồng phì nhiêu, quân canh giữ còn phải lên núi xem có ai bị trượt chân kẹt lại không.”
Thẩm Tẫn Hoan ngồi ngay ngắn ở bên trên nói.
“Dạ, hạ quan đã rõ.”
Tào Bàng liếc nhìn Thiệu Trần ngồi bên cạnh, cười hỏi:
“Xin hỏi vị đại nhân này là?”
Thẩm Tẫn Hoan giương mắt nhìn, nói thay hắn:
“Vị này là Nội các Phụ thần Nguyên đại nhân, lần này phụng mệnh tới giám sát.”
Tào Bàng vội vàng chắp tay với Thiệu Trần:
“Hoá ra là Nguyên đại nhân, hạ quan mắt mờ*.”
*Nguyên văn “nhãn chuyết”: trí nhớ tồi (lời nói khách sáo, biểu thị là không nhớ rõ đã gặp đối phương hay chưa)
“Lúc bổn quan tới, có gặp nạn dân cản đường đòi lương thực, Tào đại nhân có thể nói cho bổn quan biết lý do tại sao không?”
Thẩm Tẫn Hoan bực mình, cau mày hỏi.
Tào Bàng vội vàng quỳ xuống nói:
“Đại nhân minh giám, hạ quan đã mở kho lương của phủ Quận trưởng, nhưng có quá nhiều nạn dân, không chỉ có nạn dân quận Trần, mà thôn dân xung quanh bị liên lụy cũng tới, thật sự là cung không đủ cầu.”
Thẩm Tẫn Hoan vỗ bàn:
“Ngươi thấy Thiếu phủ lười quản thuế của quận Trần, nên tưởng rằng bổn quan không biết kho lương của ngươi có bao nhiêu lương thực sao!”
“Thẩm thiếu lệnh, lời hạ quan nói là thật, thật sự đã mở tất cả kho lương ra cứu tế nạn dân rồi mà, may mà ngài đã tới, không thì kho thóc trong nhà hạ quan cũng cạn luôn.”
Tào Bàng nói.
Thẩm Tẫn Hoan nói:
“Tuy quận Trần không có thủy sản, nhưng sản xuất được nhiều thuốc bắc và cao lương, kiều mạch, dược liệu có thể thông thương, lưu thông hàng hoá, cao lương, kiều mạch có thể nuôi dân, tích trữ. Bổn quan nhớ rằng năm ngoái quận Trần có hơn mười ngàn thạch* cao lương, cũng có không ít thảo dược, sao năm nay gặp thiên tai, kho lương mở được chưa đến năm ngày đã hết?”
*Thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 lít.)
Tào Bàng cứng họng, tưởng rằng có thể gạt được tiểu nha đầu này chỉ với vài ba câu, không ngờ người này lại có bản lĩnh hơn mình nghĩ.
“Không nói được à?”
Ánh mắt Thẩm Tẫn Hoan sắc bén, “Cơ thống lĩnh, dẫn Tào Bàng tra hỏi thật kĩ.”
“Ôi, đại nhân, để hạ quan nói... Ngài đừng lôi hạ quan đi!”
Tào Bàng sốt ruột, dập đầu ba cái.
“Dạ, đại nhân nói không sai, năm ngoái được mùa, hạ quan còn tự dùng tiền túi sửa ba kho lương để chuyên tích trữ, kết quả là vào tháng Ba năm nay, Tạ gia đã mua hai kho, hạ quan điều tra thấy tiền của bọn họ không có vấn đề gì, nên đã bán hai kho lương thực cho Tạ gia.”
“Tạ gia?”
Thẩm Tẫn Hoan nghi ngờ, ngẫm nghĩ rồi dò hỏi:
“Có phải Tạ gia mở hầm mỏ không?”
“Dạ, đại nhân đúng là cái gì cũng biết.”
Tào Bàng lau mồ hôi trên trán, nịnh hót, rất giả tạo.
“Hai kho lương phải có hơn ngàn thạch, Tạ gia có bao nhiêu người mà muốn ăn nhiều đến vậy, ngươi là Quận trưởng mà không thương lượng trước với họ để cứu tế nạn dân.”
Thẩm Tẫn Hoan nói.
Nhắc mới nhớ, đường cô cô Vương Mạn của Thẩm Tẫn Hoan chính là đương gia chủ mẫu Tạ gia ở quận Trần, trước khi tới đã xem xét tài liệu, vậy mà lúc đến đây lại có ích.
“Tạ gia có cho, nhưng là để đẹp mặt Hoắc gia...”
Tào Bàng ấp úng, khiến cho Thẩm Tẫn Hoan rất khó chịu.
Thiệu Trần thấy sắc mặt tái nhợt của Thẩm Tẫn Hoan, vung tay đứng lên nói:
“Còn có gì mà không thể nói trước mặt Thiếu lệnh và tập quan, nếu dám giấu giếm, chức Quận trưởng của ngươi cũng mất luôn.”
“Dạ, dạ, để hạ quan nói... Sau khi Hoắc gia mở hai kho lương, vốn cũng rất vui, ai ngờ hôm đó mở hòm ra, phát hiện tất cả lương thực đều... Đều biến thành... Cám.”
Tào Bàng biết rằng không thể lừa gạt được, nhắm mắt dứt khoát nói ra.
“Cám? !”
Thẩm Tẫn Hoan kinh ngạc nói, “Lương thực là thứ nặng, chẳng lẽ người vận chuyển cầm mà không phát hiện ra sao?”
“Chuyện này ... Bên dưới cám còn đá vụn mà, chắc là người vận chuyển cũng không để ý.”
Tào Bàng liếc mắt nhìn Thẩm Tẫn Hoan, sợ hãi nhìn chằm chằm hai tấm lệnh bài bên hông nàng, “Hạ quan vốn dịnh kiểm tra, nhưng Tạ gia một mực khẳng định là Hoắc gia gài vào hãm hại, hỏi Hoắc gia thì Hoắc lão đại lại nói là không biết gì hết, chuyện này... .”
“Tạ gia và Hoắc gia, có căn nguyên gì sao?”
Thiệu Trần hỏi.
“Hạ quan vẫn đang điều tra, sẽ sớm kết quả thôi ạ.”
Thiệu Trần đưa tay vỗ vai Tào Bàng rồi nói:
“Ta biết rồi, chuyện này bổn quan và Thiếu lệnh đại nhân sẽ tiếp quản điều tra, Tào đại nhân cứ về hỗ trợ điều tra đi.”
“Ai ui, không được đâu Nguyên đại nhân...”
Vẻ mặt Tào Bàng đầy hốt hoảng.
“Đi xử lý tiền tu sửa đi, đến lúc đó văn thư sẽ được dâng lên đó.”
Thẩm Tẫn Hoan đỡ trán dựa vào ghế nói, nghe nhiều như vậy, đầu óc cũng xoay mòng mòng.
Tào Bàng dập đầu, đứng dậy rồi nói:
“Sợ là Thẩm đại nhân vừa mới đến nên chưa thích ứng được, hạ quan sẽ lập tức đi mời đại phu tới.”
Mặt Thẩm Tẫn Hoan không đổi sắc xua tay, Tào Bàng thu được thì dừng*, sau khi chắp tay với hai người thì khom người lui xuống.
*Nguyên văn “Kiến hảo tựu thu”: thấy được rồi thì thu tay, chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc (nghĩa tốt)
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy buồn nôn, Chi Đồng lấy bạc hà ra thì bị Thiệu Trần ngăn lại.
“Biết mình không chịu được, mà còn không mang theo thuốc.”
Thiệu Trần trách.
Thẩm Tẫn Hoan thấy hắn đưa cho Chi Đồng một lọ thuốc bằng ngọc bích, ngượng ngùng nói:
“Điện hạ cầm lấy đi, vi thần không cần.”
Chi Đồng đang đưa tay ra khựng lại, Thiệu Trần nhân cơ hội nhét vào tay nàng ấy thầm nghĩ:
“Nhớ đó, ở đây ta là Nguyên đại nhân.”
“Đa tạ Đại nhân.”
Thẩm Tẫn Hoan còn không kịp thích ứng với dáng vẻ này của Thiệu Trần, nghe hắn nói thì cả người đều mất tự nhiên.
Thiệu Trần nhìn nàng, rồi chắp tay lui xuống với Trạch Vũ.
Thẩm Tẫn Hoan để cho đại phu chẩn mạch, sau khi uống thuốc của Thiệu Trần thì ngủ một giấc đến gần tối mới tỉnh, quả nhiên là thoải mái* hơn nhiều.
*Nguyên văn “Thần thanh khí sảng”: tinh thần thoải mái dễ chịu.
Đi tới trung đường, thấy Thiệu Trần ngồi ở đó nhìn hai quyển văn sách*, xung quanh không có ai ngoài Trạch Vũ, nàng đi qua hành lễ rồi tiện tay cầm một quyển lên lật xem.
*Văn sách là một loại văn cử nghiệp thuộc thể nghị luận, chủ yếu dùng trong nhà trường, trong thi cử thời phong kiến, nhằm trình bày, biện luận, thuyết giải những câu hỏi trong đề ra.
“Đây là thủ tục thu xếp tiền tu sửa của Tào Bàng à?”
Thẩm Tẫn Hoan kiên nhẫn đọc xong rồi nói, “Làm nhanh đó.”
Thiệu Trần “ừ” một tiếng, nhìn tinh thần nàng đã khá hơn nhiều, liền hỏi:
“Chuyện của Tạ gia, ngươi biết được bao nhiêu?”
Thẩm Tẫn Hoan suy nghĩ một lát rồi nói:
“Đương gia của Tạ gia tên là Tạ Bỉnh Thời, năm xưa đã mở một hàng đào than ở Dự Châu, sau đó đã tới quận Trần, lại có duyên tình cờ* mua được mỏ của Hoắc gia nên chuyện làm ăn mới khởi sắc? Đương gia chủ mẫu của Tạ gia là đường cô cô của ta - Vương Mạn, có một nhi tử, tên làTạ Giang.”
*Nguyên bản “Cơ duyên xảo hợp”: “Cơ duyên” là “cơ hội và duyên phận”, “xảo hợp” là “vừa khớp; thật khéo; trùng hợp”.
“Tạ gia là chi duy nhất à?”
Thiệu Trần hỏi.
“Có một Nhị đương gia tên là Tạ Bỉnh Yến, nghe nói tính tình không tốt, đã có mâu thuẫn với Tạ Bỉnh Thời từ lâu, cũng lâu rồi không về quận Trần.”
Thẩm Tẫn Hoan trả lời.
“Hoắc gia thì sao?”
“Hoắc gia chỉ có một chi, đương gia có chút tên tuổi, được gọi là Hoắc lão đại, dưới gối* có một trưởng nữ tên là Hoắc Yến Yến, mấy năm trước có được một nhi tử, nghe nói học hành rất giỏi.”
*Dưới gối: Chỉ con cháu
“Lúc trước Hoắc gia và vương phủ Bắc Yến hợp tác mở hầm mỏ này của Tạ gia, sau đó bệ hạ lên ngôi, một mình Hoắc gia không đủ sức để làm nên đã bán cho Tạ gia.”
Lúc Thẩm Ký Nho cưới thê, người làm mai còn nhắc tới trưởng nữ Hoắc Yến Yến của Hoắc gia, lúc ấy Khuất thị rất thích. Thẩm Tẫn Hoan đã biết được chuyện này từ nhà năm đó.
Hầm mỏ này của quận Trần là do Yến Đế lúc còn là Vương gia của vương phủ Bắc Yến hợp tác mở cùng Hoắc gia năm đó, khi đó Thiệu Trần còn chưa ra đời nên không biết nhiều, trước khi tới đây cũng chỉ nghe Yến Đế thuận miệng nhắc tới vài lời.
“Chuyến này đi trừ việc cứu tế thiên tai ra, còn phải tra rõ hơn ngàn thạch lương thực.”
Thiệu Trần nói.
“Tào Bàng nói rằng lương thảo được Tạ gia mua lại rồi tặng cho Hoắc gia nên mới xảy ra chuyện, ngày mai thần sẽ tới Hoắc gia xem xét.”
Thẩm Tẫn Hoan thử dò xét nói.
“Ừ.”
Thiệu Trần đồng ý, rồi cầm quyển sổ lên lên xem, ngoài cửa truyền tới tiếng của Tào Bàng.
Thẩm Tẫn Hoan chưa kịp quay đầu lại đã thấy Thiệu Trần đứng phắt dậy hành lễ với nàng, doạ nàng sợ tới mức đánh rơi quyển sổ lên đầu gối.
“Tất cả đều nghe theo sự an bài của đại nhân.”
Thiệu Trần đứng ở đó làm ra vẻ* hành lễ.
*Nguyên bản “Giống mô giống dạng”: bộ dạng cường điệu long trọng, ra dáng ra vẻ.
Tào Bàng vội xách áo choàng đi vào, sửng sốt một chút, rồi vội vàng khom lưng cúi thấp:
“Hạ quan đáng chết, quấy rầy hai vị đại nhân nghị sự!”
Thẩm Tẫn Hoan và Thiệu Trần lén nhìn nhau, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói:
“Bổn quan đang nói với Nguyên đại nhân rằng muốn tới viếng thăm Hoắc gia, mời Tào đại nhân sắp xếp cho tốt, sáng sớm mai tới dẫn đường.”
Tào Bàng gật đầu, ngay sau đó trình lên một bản đồ, “Đây là bản đồ quận Trần, xin Thiếu lệnh đại nhân xác định đường cứu nạn thiên tai.”
Thẩm Tẫn Hoan nhận lấy rồi mở ra, nhìn kĩ toàn bộ quận thành quận Trần một lần.
Trong thành là bằng phẳng nên chắc chắn không chịu ảnh hưởng, nhưng ngoài thành lại xuất hiện nhiều mức độ thiệt hại khác vậy. Có nhiều nơi dựa vào lượng nước của thác nước trên núi, không chừng sẽ xảy ra sạt lở lần hai, phải lập tức chọn đường cứu nạn thiên tai, đúng là hơi hao tâm tổn trí.
Chưa chắc về các phương diện của quyết sách nên Thẩm Tẫn Hoan nói với Tào Bàng:
“Ta và Nguyên đại nhân phải cân nhắc thật kĩ, ngươi cứ cầm chút lương thực xuống thu xếp ổn thỏa cho nạn dân trong thành đi.”
“Hạ quan đã rõ.”
Tào Bàng không dám ngẩng đầu lên, từ lâu đã nghe được rằng triều đình có một vị nữ sĩ, còn vào Thiếu phủ làm quan, chưa được thấy tận mắt, nhưng lại nghe được quá nhiều tin đồn, bây giờ mới tới chưa được mấy hôm mà dáng vẻ ra lệnh đã khiến Tào Bàng phải hít một hơi khí lạnh.
Sau khi Tào Bàng rời đi, Thiệu Trần mới ngồi đối diện Thẩm Tẫn Hoan, xem bản đồ như không có chuyện gì xảy ra.