Đông Sơn Quan chập chùng những núi than, vùng mỏ, lại còn là hoạt động khai thác than lộ thiên. Sườn núi có núi, nối tiếp sau đó là vực sâu không đáy.
Bởi vì do địa chất nên nơi này cỏ không mọc được, quanh năm suốt tháng cát bay đá chạy, cho dù nắng đẹp đến đâu thì sương mù vẫn cứ phủ lên Đông Sơn Quan như một lớp lụa mỏng.
Lúc đám người Thẩm Tẫn Hoan chạy đến, trời vừa tờ mờ sáng, có thể thấp thoáng thấy đang khai thác than ở giữa hai ngọn núi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cấm quân và quân thủ vệ đã bao vây núi than kể cả mỏ đồng tiếp giáp, sáng sớm mờ mịt hạ không có đuốc, chỉ nhìn thấy đầu người đen kịt và khôi giáp.
Thẩm Tẫn Hoan và Thiệu Trần bước nhanh tới, Trạch Vũ cất bước tới nói:
“Đại nhân, mấy người kia đang vào hai ngọn núi này, nói ra cũng lạ, lúc chúng tại hạ tới có châm đuốc, nhưng sau đó tất cả đều bị tắt ngủm.”
“Dưới núi than có khí độc, hầm mỏ quy mô lớn nên có rất nhiều khí tràn ra ngoài, bảo bọn họ che hết miệng mũi lại.”
Thiệu Trần không ngừng bước, nói tiếp.
Sau khi đào khoảng năm trượng xuống dưới núi than, mới có thể nhìn thấy hình thành khối than đá, sau đó sẽ có độc khí bay ra, công nhân đào than đá sẽ cầm đục lõi thân trúc lớn, sau khi gọt nhọn đoạn cuối sẽ cắm vào than, để cho khói độc bay ra từ trong thân trúc.
Nói đơn giản là thải khí độc vào trong không khí bằng ống trúc để nó tự tiêu tán, từ xa xưa mỏ đã là vùng đất cằn cỗi, không có một thực vật có thể hấp thụ những thứ này, trải uqa thời gian dài sẽ tụ lại trên không trung.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Kỷ ôm kiếm đứng trước một cái giếng, “Rất có thể bọn chúng đã nhảy vào miệng giếng.”
“Nhìn rõ không?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
Bạch Kỷ lắc đầu đáp:
“Bọn chúng thông thuộc với địa thế của nơi này hơn chúng ta, nhưng trước khi ngài tới tại hạ đã kiểm tra xung quanh, không có chỗ nào có thể trốn được.”
Thẩm Tẫn Hoan bước lên nhìn xuống giếng, bên miệng giếng được sơn đen có kích thước chỉ bằng một người lớn. Nếu là nhớ không lầm thì cái giếng có kích thước như này cũng sâu hơn bốn mươi thước, sau đó dựa theo địa thế tự nhiên bên dưới để đào hầm, chiều cao cỡ một thước, hẹp trên rộng dưới tạo thành lối đi tam giác.
Trên núi than có mấy chục cái giếng nhỏ hơn cái này, Bạch Kỷ nghi ngờ cái này là lối vào hang ổ cũng có lý, nhưng sao mấy người này lại chui vào hết được chỉ trong một thời gian ngắn ngủi?
Động tác của Bạch Kỷ và Trạch Vũ không hề chậm, không thể nào đi sát theo sau mà không thấy bọn chúng trốn ở đâu.
Tên thích khách mà Tào Bàng bắt được cũng uống độc, muốn bắt một tên tới hỏi cũng không được.
Chân trời lộ ra màu trắng bạc, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên rõ ràng.
Cơ Khôn dẫn ba người vào đường hầm điều tra, những người còn lại canh giữ ở tất cả các cửa của Đông Sơn Quan.
Thẩm Tẫn Hoan đi lên đỉnh núi, nhìn xuống một sơn cốc, “Có phải là nhảy xuống không.”
“Nếu nhảy xuống như vậy, thể nào cũng bị tan xương nát thịt.”
Trạch Vũ kinh ngạc nghiêng người nhìn xuống, lại bị Thẩm Tẫn Hoan kéo về.
“Ngài thấy thế nào?”
Thẩm Tẫn Hoan nhìn Thiệu Trần hỏi.
Thiệu Trần nói:
“Bàn về địa hình thì chắc chắc chúng ta không thông thuộc bằng công nhân hầm mỏ.”
Giờ còn sớm, công nhân trên hiện trường vẫn chưa làm việc.
“Tạ Bỉnh Yến xảy ra chuyện, chắc là Tạ Bỉnh Thời sẽ không giúp chúng ta ngay được.”
Thẩm Tẫn Hoan rầu rĩ nói.
Tạ Bỉnh Thời có tiếc rèn sắt không thành thép* đi nữa thì vẫn sẽ giúp người nhà, thái độ với Tạ Bỉnh Yến không tốt nhưng vẫn sẽ sắp xếp để ông ta tĩnh tâm điều dưỡng. Nàng giam Vương Mạn lại dụ Tạ Bỉnh Yến đến quan dịch, rồi khiến ông ta bị kẻ gian diệt khẩu, Tạ Bỉnh Thời muốn trách nàng cũng là chuyện đương nhiên.
*Tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn nhưng không thành.
Đám người Cơ Khôn leo lên, cả người dính đầy tro than.
“Bên trong không có gì.”
Cơ Khôn khát nước, thở hổn hển nói.
Lúc trước Cấm quân điều tra mấy cái giếng khác rồi cũng đi ra luôn, không phát hiện tình huống đặc biệt.
Thẩm Tẫn Hoan cau mày, nếu cái giếng có thể giấu được người thì cũng quá phô trương, trong đường hầm căn bản không giấu được mười mấy người.
Bây giờ nơi duy nhất chưa kiểm tra chính là sơn cốc, nơi duy nhất có thể chỉ có sơn cốc trước mắt mọi người.
“Đại nhân, cái này thì thuộc hạ sẽ phái người xuống kiểm tra!”
Cơ Khôn nói.
Thiệu Trần không từ chối, Cơ Khôn thấy vậy, chỉ vào hướng cửa sơn cốc rồi nói với Cấm quân:
“Lấy dây chão xuống núi, mau!”
Cấm quân lập tức thả mười mấy dây chão nhảy lần lượt xuống vách núi.
Trời đã sáng choang, bầu trời trên hầm mỏ vẫn xám xịt. Thẩm Tẫn Hoan cầm chai thuốc đưa cho Thiệu Trần, “Đợi lâu không tốt, đây là viên tiêu độc.”
“Còn ngươi?”
Thiệu Trần nhìn nàng rồi nói.
Thẩm Tẫn Hoan ngẩn ra, “Ta uống rồi.”
Thẩm Tẫn Hoan đổ một viên vào lòng bàn tay hắn, phần còn lại đưa cho Chi Đồng phân phát cho Trạch Vũ và Bạch Kỷ.
Một người vội vàng leo lên nói:
“Đại nhân, phát hiện lối vào!”
Thiệu Trần bước nhanh tới, không nói hai lời cầm dây trói ngang hông dùng nội lực nhảy xuống. Thẩm Tẫn Hoan trố mắt nghẹn lời, vội vàng để Bạch Kỷ đưa nàng nhảy xuống.
Nhìn từ trên xuống dưới đều là cây cối rậm rạp, ai mà ngờ được dưới tán cây xanh lại có một bệ đá, tạc trên lưng núi tạo thành cửa hang bằng một người lớn.
Che giấu như vậy lại khiến Thẩm Tẫn Hoan mừng rỡ.
Sau khi đi xuống, trước tiên là để ý xung quanh, sau đó mới cùng Thiệu Trần đi vào trong.
Trong động không rộng lắm, mỗi lần chỉ một người đi qua được, khúc khuỷu còn phải nghiêng người mới đi được. Trạch Vũ đánh hộp quẹt đi phía trước dẫn đường cùng một Cấm quân, gió lạnh từ bên trong thổi tới suýt nữa đã làm tắt lửa mấy lần liền.
Nhìn theo phương hướng, cửa hang đặt ở giữa sườn núi, đường rất dài, đường quanh co chắc rằng đi được một phần tư núi.
Càng đi vào trong thì càng ẩm ướt, nhưng lại rộng hơn, lúc đi đến trong cùng thì thấy một cánh cửa sắt cũ kĩ.
“Không phải là ổ tặc thật chứ ?”
Trạch Vũ tiến lên mò mẫm trên cánh cửa rỉ sét, nói.
“Cẩn thận vẫn hơn.”
Bạch Kỷ nhắc nhở.
Chỉ có mỗi Cấm quân phát hiện lối vào đi xuống cùng họ, vì không có nhiều người nên càng phải cẩn thận.
Trạch Vũ dùng sức đẩy, phát hiện cửa sắt khép hờ, khóa bên trong đã sớm mục nát.
Đằng sau cửa là một khoảng sân lớn, đối diện với họ là một đền thờ vô cùng rộng lớn. Trên đền thờ không có chữ cũng không có hoa văn, có vẻ như các góc của tượng vẫn chưa hoàn thành, mà dưới đất lại không có vật liệu thừa mà thợ để lại, khiến người không nghĩ ta ý đồ của người tạo đền thờ là gì.
Thẩm Tẫn Hoan cúi người nhìn kỹ dấu vết dưới đất, dưới đất có cát đá, chứng tỏ nơi này là do con người tạo ra, rất có thể bên trong cất giấu một công trình. Dấu vết dưới đất rõ ràng—— đều là dấu chân của nam nhân.
Triệu Dực tìm một chỗ trốn như vậy mới hợp lý.
Sau đền thờ có một động thiên khác, Thẩm Tẫn Hoan đoán không sai, hơn nửa ngọn núi đã bị đục bên trong, ở trên xây dựng toà Thiên Các Lâu.
Ánh sáng từ đỉnh sơn động chiếu xuống, sáng trưng.
Hoa văn trang trí trên xà treo là đặc trưng của một tông tộc nào đó, rường cột chạm trổ trên vách đá màu sắc rực rỡ tươi đẹp, giá trị thưởng thức của nó không cao đến vậy.
Lầu gỗ cao lớn, từ trên xuống dưới có tám tầng, bên ngoài mỗi tầng đều có mái hiên, phía trên treo vô số cái chuông, gió thổi qua là vang lên tiếng đinh đong truyền khắp sơn động, âm thanh có nhịp điệu rất hay, giật mình như đang đi vào trong giấc mộng.
Không khí ở đây không ẩm ướt như bên ngoài mà lại trong lành lạ thường, vừa bước vào đã cảm nhận được gió phả vào mặt. Trên Thiên Các Lâu có dòng nước ngầm chảy quanh co, nước trong thấy cả đáy, trên dòng nước ngầm có năm cây cầu nhỏ.
Thiệu Trần vẫn ngắm nhìn chung quanh, ngoài trừ tiếng nước chảy và tiếng gió ra thì Thiên Các Lâu không có động tĩnh gì khác, giống như một tòa nhà trống.
Thẩm Tẫn Hoan nắm chặt đoản đao trong tay áo.
Trạch Vũ cất hộp quẹt đi, nói với Thiệu Trần:
“Để thuộc hạ lên trên xem.”
“Cẩn thận đó.”
Thiệu Trần gật đầu nói.
Xung quanh càng an tĩnh, Thẩm Tẫn Hoan lại càng lo lắng, hơi ảo não vì không dẫn thêm nhiều Cấm quân xuống.
Nàng đứng bên cạnh Thiệu Trần, âm thầm trao đổi ánh mắt với Bạch Kỷ, để hắn bảo vệ Thiệu Trần lúc cần thiết. Bạch Kỷ khó chịu trong lòng, nhưng cũng không thể không tuân lệnh, ôm kiếm dời một bước lại gần che chở Thiệu Trần.
Trạch Vũ nhảy ba bước một lên Thiên Các Lâu, chân còn chưa đứng vững, dưới lầu gỗ bay ra loạt ám tiễn, Trạch Vũ nhảy mấy bước xuống mái hiên. Lúc này có không ít người nhảy từ trên vách núi xuống, ồ ạt lao xuống đất.
Đa phần ánh sáng đều chiếu lên lầu gỗ, cho nên khối núi không có ánh sáng chiếu vào, tinh lực của tất cả mọi người đều ở Thiên Các Lâu này và cảnh vật xung quanh, hoàn toàn không chú ý tới kẻ gian cũng trốn ở trên vách núi!
Tên đầu tiên đáp xuống đất cầm loan đao đánh về phía Thẩm Tẫn Hoan, bị Cấm quân bắn một mũi tên trúng mi tâm mất mạng, không ngờ động tác của bọn chúng nhanh chóng, bên này vừa mới hạ được một tên, bên kia đã lao tới.
Thẩm Tẫn Hoan tóm lấy một tên tập kích Thiệu Trần từ phía sau, vặn tay bẻ gãy tay phải của đối phương, đoản đao trong tay áo thuận thế cắt đứt cổ họng, máu bắn vào người nàng như nở hoa, cùng màu với quần áo.
Bên kia Trạch Vũ bay lên lầu gỗ thượng, kẻ gian theo sát phía sau không hề bỏ qua cho hắn để chuyển sang ý tấn công người khác. Đến bước cuối cùng Trạch Vũ nhảy lên không trung, quăng móc dài trong tay áo ra mắc lên xà vung về đằng sau, mấy tên kia chưa kịp định thần, bị lưỡi kiếm trong tay hắn gây thương tích. Trạch Vũ lập tức đứng dậy muốn xuống tiếp viện dưới lầu, lại thấy tối om, bọn họ bị vây ở giữa không phản kháng được.
Trạch Vũ nhìn thấy chuông và vải tây trên mái hiên, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Chuông làm bằng đồng trước mặt cho dù là chế tác hay là quả lắc, hắn đều đã thấy hết rồi!
Trong hoàng cung từng có vị nương nương thích yêu chuông đồng có quả lắc dài hơn thân chuông nửa tấc, chính là Văn hoàng hậu đã về cõi tiên của Bắc Yến!
Lúc Văn hoàng hậu còn sống, cung Trường Thu được trang trí bằng chuông đồng, mỗi khi có gió thổi cũng là lúc tiếng chuông ngân lên, cả cung điện rất giống một tòa tiên đài ca nhạc như mộng như ảo.
Từ nhỏ hắn đã được đào tạo ở cung Trường Thu, từng nghe Văn hoàng hậu nói về của ngụ ý chuông đồng —— chuông kêu, ắt yên lòng.
Không có nhiều tông tộc có thói quen treo chuông, Văn thị là một trong số đó, treo chuông là chuyện lớn nhất trong lòng họ.
Kẻ gian ùa về hướng bọn họ, chắc chắn là không trốn thoát.
Trạch Vũ đã làm thì làm cho xong, đốt hộp quẹt rồi đốt vải tây. Gió thổi qua lửa lập tức bùng lên, các mái hiên đều sáng lên.
Người dưới lầu quả nhiên dừng chân nhìn lên, vẻ mặt đầy hoảng sợ, sao đó hét lên người trước ngã xuống người sau tiến lên chạy về hướng Trạch Vũ.
Hàng vạn mũi tên xuyên qua ngọn lửa bắn tới, cánh cửa tầng năm lập tức ghim đầy mũi tên, Trạch Vũ tung người nhảy lên tầng sáu tìm chỗ núp.
“Các ngài đi trước đi, tại hạ tới giúp Trạch Vũ.”
Bạch Kỷ nói với Thẩm Tẫn Hoan.
“Nhất định phải dùng trí, không được cứng đối cứng!”
Nói rồi, Thẩm Tẫn Hoan kéo Thiệu Trần chạy ngược về.
“Có người chạy!”
Không biết ai kêu lên, mấy tên kia liền quay lại đuổi theo.
Cấm quân vung dây xích, tạo thành vòng tròn lớn uy hiếp đám người để tranh thủ thời gian cho họ rời đi, một giây sau liền bị bắn trúng huyết mạch. Kẻ gian giẫm lên hắn rồi đuổi theo hai người.
Chắc chắn có người đã động vào cơ quan, một phiến đá lớn phía trên đền thờ từ từ hạ xuống.
Thẩm Tẫn Hoan quay đầu nhìn lại theo bản năng, thấy tên đối diện đang bắn tên về phía họ, không chút nghĩ ngợi liền đẩy Thiệu Trần, để hắn qua bên kia phiến đá.
Tên kia bắn trượt nên vô cùng tức giận, hét lớn ra lệnh chô mấy tên khác cùng bắn tên.
Đúng lúc ấy thì phiến đá lớn đã hạ xuống ba phần hai, mà Thẩm Tẫn Hoan còn cách một đoạn, sắc mặt Thiệu Trần thay đổi:
“Thẩm Tẫn Hoan!”
Thẩm Tẫn Hoan rút mũi tên bị bắn lệch ra, xoay tay ném về phía tên cầm đầu, sau khi trúng đích thì chống tay chui qua phiến đá, bên tai truyền tới âm thanh nặng nề của phiến đá rơi xuống đất, nàng ngồi xổm dưới đất, âm thầm lau mồ hôi.
Thiệu Trần kéo mạnh nàng qua, nhíu chặt mày.