Loạn thần mỹ nhân

Thiệu Trần kiểm tra xung quanh, sau khi chắc chắn Thẩm Tẫn Hoan không bị thương mới buông nàng ra, “Bớt khoe công phu mèo cào của ngươi nữa đi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cười tủm tỉm, nói: 
 
“Ngài lo cho ta à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bớt tự luyến đi.” 
 
Thiệu Trần nói một cách lạnh nhạt, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
 
Thẩm Tẫn Hoan vội chạy tới, “Cửa ra đã bị chặn rồi, A Túc và Trạch Vũ phải làm sao đây?”
 
“Trên đầu có một cái động lớn như vậy, không cần lo.” 
 
Thiệu Trần nói một cách vân đạm phong khinh.
 
Thẩm Tẫn Hoan nghẹn lời, bày tỏ sự khâm phục với Thiệu Trần khi có thể tin tưởng tới mức lạnh nhạt như vậy.
 
“Vậy chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tẫn Hoan nhanh chân đuổi theo.
 
Thiệu Trần cố ý bước chậm lại để nàng đi trước. Ánh mắt rơi vào vết máu trên quần Thẩm Tẫn Hoan, trong lòng sinh ra một cảm giác khó tả.
 
“Thái tử điện hạ đại giá đến chơi, đừng vội rời đi.”
 
Giọng nam vang vọng trong khoảng sân vắng vẻ, khiến hai người đều sững sốt.
 
“Kẻ nào giả thần giả quỷ!” 
 
Thẩm Tẫn Hoan cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
 
“Tam cô nương vẫn khỏe chứ.” 
 
Giọng nói kia tiếp tục nói.
 
Biết được thân phận của họ, Thẩm Tẫn Hoan đã đoán ra người này là ai.
 
“Triệu Dực, cháu rùa ngươi cút ra đây cho ta!” 
 
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan vô cùng hận.
 
Hai người mặc đồ đen đội nón rộng vành đi từ trên góc tường xuống, Thẩm Tẫn Hoan thấy Triệu Dực đang tiến về phía trước.
 
“Tính khí của Tam cô nương đúng là tệ.” 
 
Triệu Dực cởi mũ xuống cười nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan chắn trước mặt Thiệu Trần tức giận nói: 
 
“Ngươi có bản lĩnh lớn đó, cấu kết với địch bán nước còn dám lộ diện.”
 
Bao năm không gặp, Triệu Dực đã già dặn hơn rất nhiều, đứng trước mặt Thẩm Tẫn Hoan trạc tuổi mà lại trông như một người trung niên, bộ râu rậm rạp dưới cằm, tóc trên đầu cũng cứng.
 
Triệu Dực nhìn Thiệu Trần, cười nói: 
 
“Thái tử điện hạ.”
 
Thẩm Tẫn Hoan bảo vệ hắn đằng sau theo bản năng. Triệu Dực quan sát nàng rồi nói: 
 
“Tam cô nương đúng là luôn thủ đoạn, chán làm quan lại muốn làm Thái tử phi à?”
 
“Ta có chán cũng không cần phải nói với ngươi.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan lạnh lùng nói:
 
 “Ta lại quên mất bộ dạng mặt chó của ngươi, không sợ cay miệng cầu hôn năm đó.”
 
Dường như đã vạch trần vết sẹo của Triệu Dực, hắn hung tợn nhìn Thẩm Tẫn Hoan.
 
Cảnh tượng năm đó hiện rõ mồn một trước mắt, Thiệu Trần chắp tay đứng ở đó cúi đầu cười khẽ.
 
Triệu Dực lập tức rút kiếm đâm tới, Thẩm Tẫn Hoan rút đoản đao ra đỡ, vụt lướt qua cánh tay bị tê dại không chịu nổi.
 
*Nguyên văn “Điện quang hỏa thạch”: ánh chớp; tia đá lửa, vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua. Ý chỉ hành động cấp tốc, bỗng nhiên phát động.
 
Thẩm Tẫn Hoan hỏi: 
 
“Có phải ngươi đã tráo lương thực của Tạ gia đích không!”
 
“Ở ngay dưới chân ngươi thôi, tiếc là các ngươi không có mạng để lấy, “ Triệu Dực cười, quay đầu nhìn một người khác, “Lão Hạc, cho kiếm mới của ông khai phong* đi xem sao?”
 
*Khai phong: quá trình đánh bóng, mài giũa binh khí trở nên sắc bén
 
Thẩm Tẫn Hoan không biết Lão Hạc là người phương nào, thấy vạt áo lộ ra ngoài của hắn có màu giống dải vải, chỉ có thể đoán được hắn có liên quan tới Thiên Lâu Các bên trong, có lẽ là thủ lĩnh của cái động này.
 
Xem tình hình này, chắc chắn hai người họ sẽ ở thế hạ phong, Triệu Dực và Lão Hạc có vũ khí sắc bén, công phu của họ có khá hơn nữa thì vẫn sẽ chật vật.
 
Lão Hạc đã biết thân phận của Thiệu Trần, mà họ lại không nắm nhiều thông tin bên địch, nên Thẩm Tẫn Hoan rất sốt ruột, sợ mình không đủ sức bảo vệ Thiệu Trần.
 
“Ngài đi trước đi.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói với Thiệu Trần.
 
Triệu Dực bật cười: 
 
“Ngươi tưởng là các ngươi còn đi được ạ? Cửa hang đã bị chặn lại từ lâu rồi!”
 
“Súc sinh.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan mắng.
 
Triệu Dực ép sát từng bước một, “Năm đó Tam cô nương đã nhường để Triệu mỗ giữ thể diện, rốt cuộc hôm nay cũng có thể tính cho xong món nợ cũ rồi.”
 
Thanh kiếm lia tới, Thiệu Trần chặn ngang ôm nàng nhảy ra xa, hắn vẫn luôn im lặng lại trầm giọng nói: 
 
“Giết nàng ấy cũng vô ích thôi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan ngẩng đầu nhìn hắn: 
 
“Điện hạ.”
 
Lão Hạc yên lặng rút thanh kiếm mới tinh còn khí lạnh ra, khom lưng đi lên trước đẩy Triệu Dực ra, “Không cần tới ngươi, ta và Thái tử tỷ thí.”
 
Triệu Dực không hiểu: 
 
“Lão Hạc?”
 
Lão Hạc cũng không giải thích với hắn, ném vỏ kiếm xuống liền phi thân qua.
 
Thiệu Trần xoay người tránh rồi tung người ra sau lưng hắn, thân hình của Lão Hạc dưới vành nón rộng trông như một lão già lớn tuổi, nhưng mỗi chiêu lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, là một cao thủ dùng kiếm.
 
Lão Hạc đang thử thăm dò công lực của Thiệu Trần, cho nên tiếp chiêu sẽ hơi chậm, Thiệu Trần cũng không ngu, nhân cơ hội tiến lại gần đánh nhau với hắn.
 
“Trường kiếm đánh gần người, ngươi có thể nghĩ xong.” 
 
Lão Hạc nói.
 
Thiệu Trần kẹp chặt tay phải cầm kiếm của hắn, tung một chưởng ném sang bên cạnh, lần này hai người đều tay không.
 
Triệu Dực và Thẩm Tẫn Hoan đang đọ sức. Thấy Thiệu Trần đoạt kiếm của Lão Hạc, lúc hắn còn đang ngẩn ra thì Thẩm Tẫn Hoan đã tận dụng cơ hội, đá một cước vào hạ thân của hắn, khiến hắn lập tức kêu thảm một tiếng, khom người rất lâu mà vẫn không đỡ đau.
 
Những lúc như này thì thật sự không cần quan tâm tới quy tắc quân tử gì đó, với cả nàng còn là nữ nhi, trước một nam nhân cầm vũ khí như Triệu Dực thì chắc chắn sẽ bị thiệt hơn.
 
Thẩm Tẫn Hoan đạp lên chân hắn, Triệu Dực bị đau chân khuỵu xuống đất, kiếm trong tay cũng bị đoạt mất.
 
“Cửa ra ở đâu? !” 
 
Sắc mặt Thẩm Tẫn Hoan lạnh lùng nói.
 
Triệu Dực che hạ thân, đau tới mức cắn răng nghiến lợi: 
 
“Không có cửa ra.”
 
Thẩm Tẫn Hoan hừ lạnh, đâm một nhát vào đầu vai hắn: 
 
“Có nói không? !”
 
Triệu Dực chợt ngẩng đầu quát lên: 
 
“Ngươi giết ta thì sẽ không có ai nói cho ngươi biết.”
 
Thiệu Trần và Lão Hạc đánh nhau, mà còn đánh tay ngang, không ai chiếm thế thượng phong. Trong lúc Thẩm Tẫn Hoan tự hỏi công phu của Thiệu Trần tốt lên từ khi nào vậy, Triệu Dực nằm sấp dưới đất, đánh một chưởng vào ngực nàng.
 
Sau khi trên ngực bị đánh bất chợt, Thẩm Tẫn Hoan gần như không thở ra hơi, lui về sau mấy bước theo quán tính. Thiệu Trần thấy vậy, nhanh chóng đánh Lão Hạc lùi hai bước, xông tới từ sau ngăn Thẩm Tẫn Hoan lại.
 
“Ngươi dám đánh lén ta?”
 
Thẩm Tẫn Hoan tức giận nói.
 
Vẻ mặt Triệu Dực đắc thắng: 
 
“Binh bất yếm trá.”
 
Chưởng này của hắn rất mạnh, Thẩm Tẫn Hoan thầm khựng lại một lúc lâu cũng không thấy đỡ. Triệu Dực nhân cơ hội lấy cái gì đó ra ném qua, Thiệu Trần cầm lấy kiếm trong tay Thẩm Tẫn Hoan, cúi người đánh rơi ám khí bay tới, động tác của hắn rất nhanh, bước ba bước tới trước mặt Triệu Dực chém đứt tay phải của hắn.
 
Thẩm Tẫn Hoan và Lão Hạc ở bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
 
Triệu Dực co quắp dưới đất há hốc mồm không kêu ra tiếng, Thiệu Trần quay lại nhìn về phía Lão Hạc nói: 
 
“Ngươi không tấc sắc, ta sẽ không tổn thương ngươi.”
 
“Triệu Dực là tiểu nhân.” 
 
Giọng Lão Hạc khàn khàn, nghe rất kỳ lạ, không giống rung dây thanh bình thường tạo ra.
 
Thẩm Tẫn Hoan không khỏi quan sát hắn thêm vài lần.
 
Từ lúc bắt đầu, Lão Hạc đã mặc đồ đen đeo nón rộng vành, lúc đánh nhau cũng không tháo nón xuống, cho dù là đấu kiếm hay là đánh quyền, vẫn luôn cứ khom người.
 
Thẩm Tẫn Hoan tò mò không biết hắn có phải là người sống không —— người dân miền núi phía Nam thích múa rồi, không ít đại sư điều khiển con rối đến xuất quỷ nhập thần.
 
Người chiếm giữ Thiên Lâu Các không giống phản tặc đã gặp mấy năm trước, kiếm pháp của họ, hoàn cảnh sinh hoạt và phong tục giống với dân tộc thiểu số ở Cửu Châu mà đã được ghi chép trong sách.
 
Lão Hạc vừa mới nói một câu, Thiệu Trần liền kết luận được rằng Triệu Dực và hắn không chung chí hướng.
 
“Lương thực ở đâu?” 
 
Thiệu Trần hỏi.
 
Lão Hạc lặp lại lời Triệu Dực: 
 
“Ngay tại dưới chân ngươi.”
 
“Cửa vào ở đâu?” 
 
Thiệu Trần hỏi.
 
“Phải xem bản lĩnh của ngươi.”
 
Lão Hạc vẫn đứng khom lưng ở đó.
 
Thiệu Trần không nói gì.
 
Lão Hạc lại nói: 
 
“Ngay cả ra ngoài các ngươi cũng không làm được, cho dù tìm thấy lương thực cũng có ích gì chứ, chỉ cần ta mở cửa đá ra thì tộc nhân của ta sẽ giết các ngươi.”
 
“Sao ngươi biết rằng bọn ta không ra được.” 
 
Thiệu Trần quay lại bên cạnh Thẩm Tẫn Hoan.
 
Lão Hạc che đầu dưới nón cuối cùng cũng ngẩng lên, đón lấy ánh sáng nhẹ, hắn, đó là một tấm da gì đó!
 
Lão Hạc biết Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấy hắn, không tán thành cúi đầu xuống, đi lên núi đá dọc theo hướng lúc tới.
 
“Để ta xem bản lĩnh của ngươi.” 
 
Giọng của Lão Hạc vẫn không thay đổi. Sau khi  nói xong câu này, hắn liền ẩn mình ra sau phiến đá.
 
“Chỗ hắn vào...” 
 
Thẩm Tẫn Hoan định đuổi theo, bị Thiệu Trần kéo lại, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt quan tâm của hắn.
 
“Giữ sức để ra ngoài đi, chuyện còn lại giao cho ta.” 
 
Thiệu Trần chậm rãi nói một cách mạch lạc, khiến Thẩm Tẫn Hoan bình tĩnh lại.
 
Triệu Dực mềm nhũn dưới đất không động đậy, đôi mắt mơ màng nhìn về phía trước. Máu phun ra từ cổ tay bị chặt đứt của hắn nhanh chóng ngưng tụ thành một vũng dưới đất. Lồng ngực Thẩm Tẫn Hoan ngột ngạt, chắc là bị nội thương, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
 
Vào lúc Thiệu Trần muốn bước tới núi đá nơi Lão Hạc rời đi, lòng bàn chân bắt đầu rung chuyển dữ dội, biên độ này không giống động đất, nhưng họ lại đang đứng chung trên một phiến đá có thể khống chế, mặt đất rung chuyển theo quy luật từ đông đến tây, hai bên tường cũng lần lượt dồn vào giữa.
 
Thẩm Tẫn Hoan kinh hãi, đây là ép họ nhảy xuống hố à!
 
Hai bên tường hợp lại, dù người ngoài cho nổ tung cửa hang đi vào tìm họ cũng sẽ bị chặn đường, ai mà biết được hoá ra dưới đáy lại là chỗ trũng!
 
Thiệu Trần nhảy xuống, đá Triệu Dực ra, thuận thế ôm lấy Thẩm Tẫn Hoan cùng nhảy xuống cái hố mà đưa tay vào không nhìn thấy đủ năm ngón tay.
 
“Ngươi ăn ít đi, nặng hơn lần trước nhiều đó.” 
 
Thiệu Trần thờ ơ nói.
 
“Ngài nói bậy, ta có ăn gì đâu.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nắm chặt hắn theo bản năng.
 
Gò má Thẩm Tẫn Hoan nóng bừng, trong khung cảnh tối đen không nhìn thấy gì, trước khi rơi xuống đất chỉ nghe thấy tiếng Triệu Dực ngã xuống đất.
 
Dựa vào tiếng vọng, chắc là mật thất mà họ đang đứng rất lớn. Vừa rồi bọn họ đều nói lương thực ở dưới chân, đây nhất định là kho cất giữ lương thực. Nếu là để lương thảo, chắc chắn cần thoáng gió khô ráo, cho nên Thẩm Tẫn Hoan cũng không lo ở đây sẽ bị nghẹt thở mà chết. Nhưng mà sau khi xuống đây thì không nhìn thấy gì cả, Thẩm Tẫn Hoan đành phải mò lấy hộp quẹt bên hông.
 
Trong bóng tối bùng lên một ngọn lửa, chiếu sáng khuôn mặt hai người.
 
“Triệu Dực đâu?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan vội quay lại tìm, thấy hắn nằm một chỗ dưới thì thở phào nhẹ nhõm.
 
Hắn thế này thì không thể làm tổn thương họ được. 
 
Thiệu Trần nói:
 
“Nhìn xem có nơi đốt đèn không.”
 
“Dạ.”
 
Họ chia ra, Thẩm Tẫn Hoan đi dọc theo vách tường tìm được hai cây đuốc ở phía đối diện đằng sau, không gian phía sau cũng được thắp sáng lên.
 
Đúng như dự đoán, kho chứa có kích thước khoảng hơn hai gian kho thóc mà đầy từ đầu đến cuối, chiều rộng bằng ba gian, đi qua bên trái là lương thực mà Hoắc gia bị đánh tráo, không ít không nhiều vừa đủ để lấp đầy hai gian.
 
“Bọn chúng tráo lương thực lâu vậy rồi mà không ăn à?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
 
“Cái này phải hỏi mới biết.” 
 
Thiệu Trần quay lại nhìn về phía Triệu Dực.
 
Thẩm Tẫn Hoan hiểu ý, đi tới lật người Triệu Dực lại, lúc này Triệu Dực vẫn còn tỉnh táo, liền hỏi: 
 
“Rốt cuộc các ngươi có mưu đồ gì, nếu chỉ muốn báo thù Hoắc gia thì ngươi đã không làm đến mức này.”
 
Nàng thực sự không hiểu tại sao Triệu Dực phải giúp Tạ gia trị Hoắc gia. Trước đây có thể nói rằng có thể lấy được lô lương thực này, nhưng bây giờ lại phát hiện ra lương thực không hề suy chuyển, trông vẫn như lúc mới được thu hoạch. Để ý thì thấy xung quanh đã bám bụi, không khó để biết được rằng đã lâu không có ai quét dọn, với cả nếu tộc nhân trong động chuyên dùng để tích trữ thì phải có cả trái cây khô tự cấp tự túc chứ không chỉ có mỗi quan lương.
 
“Ngươi đoán xem.” 
 
Triệu Dực suy yếu nói.
 
“Bổn cô nương rất dễ nói chuyện, ngươi thật sự nên khoan dung!” 
 
Thẩm Tẫn Hoan bẻ gãy cánh tay bị chặt đứt của hắn, tư thế của hắn vốn đã không yên rồi, nên bẻ gãy thẳng luôn không thành vấn đề.
 
Triệu Dực bị đau, mong muốn sống mãnh liệt khiến cuối cùng hắn cũng kêu tha mạng, “Ừm... Là tộc nhân bảo ta làm vậy... Nói thật, ta cũng không biết tại sao bọn họ lấy lương thực mà không ăn.”
 
“Sau khi ta chạy khỏi kinh thành đã bị bọn họ đưa về... Triệu thị bị giết cả họ*... Ta muốn sống thì phải thay bọn họ làm việc...”
 
*Nguyên bản “diệt tộc”: tru di tam tộc, giết cả họ
 
“Bọn họ là tộc ở đâu?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
 
“Núi Chung... Nam...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui