Loạn thần mỹ nhân

Thẩm Tẫn Hoan thấy Lý Trung Kiền và Hành thị đang đứng ở cửa, nhất thời nước mắt lưng tròng.
 
“Tẫn Hoan bái kiến ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan hành đại lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Trung Kiền đưa bàn tay già nua ra nắm chặt lấy cổ tay nàng, “Ngoại tôn nhi mệt rồi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan ngồi dậy, không nhìn rõ mặt ông, chỉ cảm thấy Lý Trung Kiền cũng đang cười, bộ râu màu trắng trên cằm, tiến lên nữa nhìn là khuôn mặt già nua đã trải qua bao cát vàng, bụi bay nơi biên ải, mấy điều này cũng không ảnh hưởng tới phong độ của Lý Trung Kiền—— ngoại tổ phụ của nàng, Định Viễn Đại tướng quân. Đã đi qua sa trường nhưng vẫn oai hùng.
 
“Có bị thương không?” 
 
Lý Trung Kiền trầm giọng hỏi.
 
“Không ạ, có Viêm quân sư và Cấm quân ở đó, không sao đâu ạ.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói.
 
“Tốt rồi!” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Trung Kiền gật đầu nói.
 
Lý Vân Uyên kéo nàng qua cười toe toét, “Nha đầu thối đã lớn thế này rồi, lần trước Thường An xuất giá huynh không thấy muội về.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cười toét miệng gọi, “Nhị ca.”
 
“Có!” 
 
Lý Vân Uyên lớn tiếng đáp, mang đầy khí chất thiếu niên.
 
Lý Vân Uyên đã lấy được đầu của Tây Sơn Vương trong cuộc chiến Xương Cát, hơn hai mươi tuổi đã được phong là Bình Tây Tướng quân, thế như nắng gắt, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt sáng như sao.
 
Một thiếu niên giỏi như vậy, Thẩm Tẫn Hoan như nhìn thấy bầu trời đầy sao trên núi Chung Nam, không có ánh sáng chói loá, không có ánh trăng lạnh lùng, những ngôi sao lặng lẽ, hoan hỉ được tô điểm trên bầu trời, những tinh thể ngưng tụ như mộng như ảo rải rác ở nhân gian.
 
“Nhị ca sẽ cho người điều tra thích khách cả đêm, nhất định cho muội một câu trả lời.” 
 
Lý Vân Uyên nói.
 
“Chẳng qua chỉ là thăm dò thôi, không bắt được đâu.” 
 
A Viêm tiến lên trước nói.
 
Lý Vân Uyên không thèm nhìn A Viêm, trong mắt chỉ có Thẩm Tẫn Hoan.
 
“Này.” 
 
Lý Vân Trử dựa vào trên cây cố ý khinh thường nhìn Lý Vân Uyên.
 
“Đại ca.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan cười gọi hắn.
 
“Ừ.” 
 
Lý Vân Trử dịu dàng đáp.
 
Lúc này Thiệu Trần cũng đã xuống xe, trong lòng người của Lý gia đã hiểu nhưng không nói ra, hành lễ với hắn.
 
Lý Trung Kiền nói: 
 
“Cung nghênh Nguyên đại nhân.”
 
Thiệu Trần đáp lễ: 
 
“Bái kiến Đại tướng quân, Tướng quân phu nhân.”
 
Thẩm Tẫn Hoan thấy hắn thay quan phục của phụ thần, giả trang thành đại thần trông cũng ra dáng ra vẻ.
 
Hành thị giục vào dùng bữa, cuối cùng mọi người cũng vào phủ trong khí trời sẩm tối.
 
Sau khi dùng bữa, Thẩm Tẫn Hoan và Lý gia ngồi ở chính đường trò chuyện, thân phận của Thiệu Trần đặc biệt nên sau khi ăn xong thì đã vào Tây Sương phòng nghỉ ngơi luôn.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhất thời bớt đi sự ràng buộc, ngồi ở đó trò chuyện nhiều hơn.
 
Nói đến chuyện làm quan, còn nói đến nhậm chức việc Thiếu phủ lệnh quản lý thuế vùng sông nước, Lý Trung Kiền và Hành thị đều nhìn nàng đầy hãnh diện.
 
“Ừ... Có tiền đồ hơn hai ca ca của cháu.” 
 
Lý Trung Kiền trầm ngâm, hài lòng cười nói.
 
“Đúng là lạ, bình thường ông nói Uyên Nhi thôi là nó đã muốn nhảy dựng lên rồi, hôm nay nói không bằng muội muội mà sao không thấy nó lên tiếng nhỉ?” 
 
Hành thị cười tủm tỉm, nói xong cười phá lên.
 
Nhìn Hành thị thôi thì không thể biết được bà bao nhiêu tuổi, Thẩm Tẫn Hoan chỉ cảm thấy bà cười rất đẹp, lại nghĩ tới nương cười cũng đẹp.
 
“Người khác là người khác, muội muội là muội muội, sao cháu lại so đo với muội muội được, chỉ mong muội ấy luôn nhận được những điều tốt đẹp.” 
 
Lý Vân Uyên vuốt chén trà cười nhìn Thẩm Tẫn Hoan.
 
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan ấm áp, “Miệng Nhị ca bị Đại ca bôi mật sao?”
 
“Đệ ấy gặp muội mới bôi mật, lúc đệ ấy dẫn binh, cái miệng đó đúng là bôi phân.” 
 
Lý Vân Trử không hề nể nang, vạch trần Lý Vân Uyên.
 
Tiền đường rộn ràng tiếng cười.
 
Lâu rồi Thẩm Tẫn Hoan chưa được không nghe nói đùa như gãi đúng chỗ ngứa như vậy, cũng không nhịn được mà bật cười.
 
Lý Vân Uyên sầm mặt nhìn Lý Vân Trử nửa khắc, âm thầm chờ mọi người cười xong.
 
“Đứa trẻ này đưa từ đâu về vậy?” 
 
Lý Vân Uyên hất cằm ra hiệu cho Hạ Hầu Khiêm lại gần.
 
“Cứu được từ tay thích khách, là đứa trẻ ở bãi ngựa.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan đẩy nhẹ, dẫn hắn đến bên cạnh Lý Vân Uyên, nói.
 
“Bãi ngựa?” 
 
Lý Vân Uyên ngồi thẳng người, bám vai Hạ Hầu Khiêm, quan sát hắn.
 
Hạ Hầu Khiêm bị hắn nhìn chằm chằm mà vẫn im lặng, cũng không sợ.
 
“Cha của ngươi là ai ?” 
 
Lý Vân Uyên hỏi thẳng.
 
“Hồi bẩm Thiếu tướng quân, cha thảo dân là Hạ Hầu Đỉnh.” 
 
Hạ Hầu Khiêm chỉ đứng đến ngực Lý Vân Uyên, nhưng nói ra những lời già dặn như vậy khiến cho Lý Vân Uyên nhíu mày.
 
“Là Tổng giáo đầu của bãi Bắc,” Lý Vân Trử ở bên cạnh nói với người đằng sau, “Đi mời Hạ Hầu giáo đầu tới đây.”
 
“Dạ.” 
 
Một tên lính đằng sau nhận lệnh.
 
Thẩm Tẫn Hoan đi lên trước kéo Hạ Hầu Khiêm qua, cười hỏi hắn: 
 
“Đệ mấy tuổi rồi?”
 
“Tám tuổi ạ.” 
 
Vừa rồi đối mặt Lý Vân Uyên, vẻ mặt Hạ Hầu Khiêm vẫn không để lộ cảm xúc gì, nhưng vừa thấy Thẩm Tẫn Hoan thì vẻ mặt lại hớn hở.
 
“Tám tuổi mà đã hiểu chuyện vậy à?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan khó nén được sự yêu quý, bảo Chi Đồng bưng một đĩa điểm tâm tới, cầm hai miếng to cho hắn.
 
“Ngoài việc xem cha làm việc ở bãi ngựa, còn được rất nhiều thúc bá dạy dỗ.” 
 
Hạ Hầu Khiêm nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan đứng dậy, chỉnh lại áo ngoài rồi  ngồi về chỗ, “Lúc tỷ tám tuổi vẫn leo cây đào tổ chim với Mộ Khinh Hàn đó.”
 
Lý Trung Kiền nhấp một ngụm trà, nhìn nàng đầy yêu thương: 
 
“Từ nhỏ cháu đã hoạt bát, đúng rồi, nha đầu Mộ gia cũng ở quân doanh này, nếu cháu muốn thì ngày mai đi cùng ca ca cháu đi.”
 
“Khinh Hàn tới phía Đông tuần phòng, e là chưa về sớm được.” 
 
Lý Vân Trử nói.
 
“Không phải đã thả tín hiệu rồi à?” 
 
Lý Vân Uyên hỏi.
 
“Phía Đông có kẻ gây chuyện, bắt được hai tên đang thẩm vấn.” 
 
Lý Vân Trử nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhân cơ hội hỏi: 
 
“Mấy năm nay Khinh Hàn vẫn ở biên ải ạ?”
 
Mấy lần nàng định hỏi Mộ Khinh Hàn nhưng lại bị mấy chuyện khác lấn trước, cuối cùng lại quên mất.
 
“Ừ, nha đầu đó dẫn binh đánh giặc rất tốt, để con bé hồi kinh ta cũng thật sự không nỡ.” 
 
Lý Trung Kiền gật đầu tán thưởng.
 
Chuyện này thì khỏi phải bàn, từ nhỏ đến lớn Mộ Khinh Hàn đánh khắp thiên hạ ở trong kinh thành, mấy đứa trẻ trong xóm từ Nam đến Bắc, từ Đông sang Tây đều nghe lời nàng ấy, ngay cả mấy huynh trưởng cũng không phải là đối thủ của nàng ấy.
 
Thẩm Tẫn Hoan cười khẽ.
 
Lúc nói mấy câu này, tên lính vừa mới đi ra đã dẫn theo một nam nhân trung niên đồ mặc giáo đi vào, đó là cha của Hạ Hầu Khiêm - Hạ Hầu Phong.
 
Ông ta hành đại lễ với Lý Trung Kiền, đứng dậy nhìn thấy nhi tử đứng bên cạnh Thẩm Tẫn Hoan thì lại hành lễ với Thẩm Tẫn Hoan.
 
“Giáo đầu làm gì vậy.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan vội vàng đỡ ông ta dậy.
 
“Tại hạ đã nghe huynh đệ ở vọng gác nói, là Thiếu lệnh đã cứu khuyển tử.” 
 
Hạ Hầu Phong nghiêm mặt nói.
 
Hành thị ngồi phía trên, sắc mặt thay đổi rất nhỏ, rồi cười nói: 
 
“Ở đây không có Thiếu lệnh, chỉ có ngoại tôn nữ của ta thôi.”
 
Hạ Hầu Phong chấn động, dập đầu nói: 
 
“Ty chức nhớ rõ!”
 
“Ngươi ngồi xuống đi, ta có lời muốn hỏi ngươi.” 
 
Lý Trung Kiền nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan được Lý Trung Kiền gật đầu đồng ý mới nói: 
 
“Nhi tử bị thất lạc mà ngươi không lo lắng sao?”
 
“Có lo ạ, cho nên lúc hoàng hôn ty chức đã chuẩn bị lên núi tìm.” 
 
Hạ Hầu Phong nói.
 
“Lên núi? Sao ngươi biết nó sẽ ở trên núi?”
 
Hạ Hầu Phong suy nghĩ một lát, “Nửa tháng nay bãi ngựa có mấy đứa trẻ bị mất tích, có hai thi thể được tìm thấy sau núi.”
 
Lý Vân Trử kinh hãi: 
 
“Mấy đứa trẻ? Tại sao phủ Hà tướng quân không biết?”
 
Hạ Hầu Phong nói: 
 
“Sau khi báo chuyện này lên Quận trưởng thì không nói gì nữa, cha của đứa trẻ đó đều là lao dịch, báo lên quan phủ cũng vô ích nên đành chấp nhận.”
 
Thẩm Tẫn Hoan trao đổi ánh mắt với Lý Trung Kiền từ xa, “Người mất tích đều là trẻ con?”
 
“Dạ, đều là nam hài từ tám đến mười tuổi.” 
 
Hạ Hầu Phong khổ sở nhìn Hạ Hầu Khiêm.
 
Lúc Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấy người mặc đồ đen đó thì có một cảm giác khó giải thích, tên này nhất định có liên quan tới Lão Hạc. Ở quận Trần Lão Hạc đã nói là muốn họ tới núi Chung Nam tìm hắn.
 
“Cũng có người tráng niên từ hai mươi đến bốn mươi tuổi.” 
 
Hạ Hầu Phong suy nghĩ một lát rồi nói.
 
“Mất nhiều người như vậy mà Quận trưởng cũng không quan tâm sao?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan cau mày, tức giận nói, “Nếu hôm nay Hạ Hầu Khiêm không được cứu thì ngươi định làm thế nào!”
 
Quận trưởng thành Đại Hưng là Ngô Tỷ Niên, làm quan cũng đã mười năm, mà lại che giấu chuyện liên quan tới tính mạng con người như vậy.
 
Vẻ mặt Hạ Hầu Phong khó xử, “Ty chức chỉ là một giáo đầu ở bãi ngựa, trừ việc báo quan như người bình thường ra thì...”
 
Lý Vân Uyên nói: 
 
“Toàn bộ bãi Bắc đều do ngươi quản lý, ngươi còn sợ Ngô Tỷ Niên không giúp ngươi điều tra sao? !”
 
Hạ Hầu Phong nói: 
 
“Ty chức là Tổng giáo đầu, nhưng không thể vì thế mà đi đường tắt so với dân chúng được, khuyển tử là khuyển tử của ty chức, bị thất lạc thì cũng là nghiệt của ty chức.”
 
Ông ta nói rất rõ ràng, từ câu đầu tiên đã chọc thủng chế độ quan liêu.
 
“Đúng là một Tổng giáo đầu ngay thẳng!” 
 
Lý Trung Kiền không hề tức giận, “Chuyện này phủ Tướng quân lại không biết gì hết, Ngô Tỷ Niên này bản lĩnh lớn thật.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy chuyện này không đơn giản, không thể nói rằng mấy đứa trẻ bị mất tích đứa trẻ có liên quan tới Lão Hạc.
 
Mọi người nói chuyện rõ ràng*, chỉ có Thẩm Tẫn Hoan và Lý Vân Trữ cúi đầu trầm tư.
 
*Nguyên văn “Ngôn chi tạc tạc”: lời nói chính xác, chính xác có căn cứ.
 
Ở Bắc Yến, thành Đại Hưng là một thành khá đặc biệt, vũ trang địa phương không phải Đô đốc, mà là ba Tướng lĩnh Định Viễn quân phối hợp với Quận trưởng trực tiếp quản lý, theo lý thì mấy chuyện này phủ Tướng quân phải biết hết.
 
Hoặc là phủ Quận trưởng có gì đó mờ ám.
 
Hoặc là tam quân* sắp có gì đó mờ ám.
 
*Tam quân: ba quân (lục quân, không quân, hải quân)
 
“Xin ngoại tổ phụ cho Ngô Tỷ Niên gặp cháu vào ngày mai, chuyện này không đơn giản.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan đứng dậy, không nhanh không chậm đi tới trước mặt Lý Trung Kiền.
 
“Cháu và Hoan Nhi cùng gặp.” 
 
Lý Vân Uyên nói.
 
“Nhị ca nên tới quân doanh đi, nếu Quận trưởng đã không muốn để phủ Tướng quân biết, vậy chúng ta cứ coi như không biết.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói.
 
Lý Trung Kiền khẽ vuốt càm, âm thầm trao đổi bằng mắt với Hành thị.
 
Hành thị nói khẽ, “Bình thường Ngô quận trưởng hồ đồ, phu nhân của ông ta ỷ mạnh hiếp yếu, chưa chắc Hoan Nhi đã trấn áp được ông ta, không thì để A Viêm đi theo đi.”
 
“Tại sao lại để A Viêm đi? Chẳng phải cháu đi sẽ tốt hơn à.” 
 
Lý Vân Uyên mất hứng, nói một câu.
 
“Làm càn!” 
 
Lý Trung Kiền tức giận mắng.
 
Thẩm Tẫn Hoan cũng không trách Lý Vân Uyên nói như vậy, cười nói với A Viêm: 
 
“Làm phiền Viêm quân sư rồi.”
 
A Viêm hơi sửng sốt, nhìn Thẩm Tẫn Hoan, quên cả trả lời, cuối cùng mới vội vàng gật đầu.
 
Thẩm Tẫn Hoan xoay người nói với Hạ Hầu Đỉnh: 
 
“Dẫn đứa bé về đi, đứa bé ngoan như vậy thì không thể để bị thất lạc được.”
 
Hạ Hầu Phong dẫn Hạ Hầu Khiêm lạy một cái thật sâu, coi như là cám ơn.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn thân hình nhỏ nhắn của Hạ Hầu Khiêm rời đi, khẽ thở dài.
 
“Cô nương rất thích đứa bé đó nhỉ.” 
 
Chi Đồng cười nói.
 
Dưới cái nhìn của mọi người, Thẩm Tẫn Hoan cũng không né tránh, nói thẳng: 
 
“Ta thích hắn, rất thông minh.”
 
“Nhìn ra được nó cũng thích cháu.” 
 
Lý Trung Kiền trầm giọng nói, khóe miệng nở nụ cười không rõ.
 
Hành thị ở bên cạnh trêu ghẹo: 
 
“Vậy thì sớm thành thân đi, dắt con tới là được.”
 
Lúc này tai Thẩm Tẫn Hoan nóng lên, mặt cũng đỏ bừng, “Ngoại tổ mẫu nói gì vậy ạ.”
 
“Tổ mẫu, Hoan Nhi muốn thành hôn, đằng trai cũng phải qua ải của cháu trước đã.” 
 
Lý Vân Uyên chống cằm nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan thấy ấm áp trong lòng, ấm áp đến nỗi rơi nước mắt. Cảm giác được người khác bảo vệ cũng không tệ, lúc trước được Thẩm Thường An che chở, sau khi tỷ tỷ thành gia thì không còn cảm nhận được sự yêu thương như vậy nữa.
 
Dù sao Hành thị cũng coi hai tôn tử như nhi tử mà nuôi, nên luôn có cách trị, cười nói: 
 
“Không riêng gì Hoan Nhi, hai năm nữa yên ổn thì hai cháu cũng phải quyết định hôn sự cho ta.”
 
Vẻ mặt Lý Vân Trử cũng hoảng hốt theo, trách đệ đệ, “Không còn sớm nữa, để huynh đưa muội muội về phòng nghỉ ngơi.”
 
“Đệ... Đệ cũng đi.” 
 
Lý Vân Uyên đứng dậy.
 
“Cháu không được phép đi, nói với tổ phụ về tình hình núi Tây Nam.” 
 
Lý Trung Kiền ngồi xếp bằng trên giường hít sâu một hơi nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan thấy Lý Vân Uyên bực bội, cười cong cả mắt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui