Gần tối, Thẩm Tẫn Hoan lượn lờ ở lối vào một nén nhang, rồi bước vào lồng sắt đi tới mật thất.
Cáp sắt hạ xuống rất chậm, tiếng “Két két” xuyên qua màng nhĩ, ánh sáng càng ngày càng mờ, nàng quên mang đèn xuống.
Một nén nhang trước nàng mới biết được chuyện của Văn thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tẫn Hoan không ngờ rằng kiếp này mẫu tộc của Thiệu Trần sẽ nhúng tay vào. Nàng cũng không biết gì về Văn thị, cho nên nhất thời cũng không biết giải quyết ra sao.
Kiếp trước Lương phi Từ Tĩnh Viện từng nói một câu: cung Trường Thu là xước măng rô của cung đình, chạm vào sẽ đau, còn rút ra thì sẽ chảy máu không ngừng.
Sau khi Thẩm Tẫn Hoan nghe Lý Trung Kiền kể hết thì mới hiểu ý của những lời này.
Là tình là yêu, là hận là oán, cái chết của Văn hoàng hậu, cung Trường Thu lụi bại, có lẽ đều có liên quan tới Yến Đế, nói trắng ra, có lẽ là do Yến Đế thúc đẩy.
Bên ngoài thì Thiệu Trần cũng giống như lời nói mọt chiều của hợp cung vậy, dường như chưa từng muốn biết về mẫu thân, nhưng thật ra thì nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn chính là chỗ trống của Văn hoàng hậu.
Cái lồng rơi xuống đất phát ra tiếng vang, phá vỡ sự yên tĩnh ở bên dưới.
Mật thất đốt lửa, đến mức nàng vẫn không nhìn thấy được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tẫn Hoan đứng trong lồng một lúc lâu, trong lòng vẫn rối bời không biết nên khuyên giải thế nào.
Thiệu Trần thấy nàng dè đặt bước khỏi cái lồng, đi năm bước về phía hắn, quỳ xuống duỗi tay áo ra mở lòng bàn tay, cúi lạy thật sâu, “Thần bái kiến Thái tử điện hạ.”
“...”
“Đứng lên đi.”
Thẩm Tẫn Hoan đứng yên, thấy Thiệu Trần đang dựa vào ghế đỡ trán. Nàng tưởng rằng mình có thể nhìn thấu mọi tâm sự của người trước mắt, nhưng thực ra lại không phải vậy.
“Không biết vi thần có thể giải buồn cho điện hạ không?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
Ở bên trên, Thẩm Tẫn Hoan có thể suồng sã trước mặt hắn, bởi vì nàng là quan đi trước; còn ở bên dưới, nàng chỉ là một Tòng tứ phẩm Thiếu lệnh, bị Thái tử bắt chẹt trong lòng bàn tay, có thể bị định tội rồi giết bất cứ lúc nào.
“Ngươi đoán xem.”
Thiệu Trần lạnh lùng nói.
Thẩm Tẫn Hoan nghẹn lời, đời này hận nhất là mấy chữ này, “Vậy vi thần đoán sai, điện hạ cũng đừng giáng tội.”
Thiệu Trần ngồi dậy quay mặt về phía nàng, dưới ánh nến, ngũ quan của hắn như tản ra hào quang, đường cong từ trán đến chóp mũi rồi đến cằm suýt nữa đã khiến Thẩm Tẫn Hoan nhìn đến ngây người, “Miễn tội.”
Lúc này Thẩm Tẫn Hoan mới lại gần một bước, “Điện hạ đang nghĩ, Hoàng thượng không cho phép ngài biết về chuyện cung Trường Thu, sau khi thấy mật tấu gần như đã biết là Văn thị gây chuyện, nhưng lại muốn để điện hạ điều tra rõ về mẫu tộc.”
“Thẩm thiếu lệnh có cao kiến gì?”
Nghe không rõ buồn vui, nhưng vẫn nhận thấy sự buồn bực.
Nàng đã đoán trúng. Vì vậy nàng quỳ xuống, mở hai lòng bàn ra trước mặt, duỗi thẳn lưng rồi:
“Điện hạ chỉ cần biết rằng, bá chủ thiên hạ là đương kim Hoàng thượng, ngài là Hoàng thái tử, là con cháu Thiệu thị.”
“Ý của Thẩm thiếu lệnh là, bổn vương được cắt máu đứt mạch, huynh đệ tương tàn, tru diệt mẫu tộc?”
Thiệu Trần liếc mắt qua.
Thẩm Tẫn Hoan liên tục dập đầu, đến mức đầu óc nàng ong ong, “Văn thị có dã tâm mưu phản đáng lẽ đã bị giết, nhưng năm đó Hoàng thượng chỉ để bọn họ rời khỏi Ung Châu chứ không tàn sát hết, quả thật thánh tâm thương xót, mà nay lòng gian của bọn họ vẫn không đổi, thậm chí còn ra tay với điện hạ... Vi thần cho rằng điện hạ nên lấy tính mạng của bản thân và xã tắc làm trọng.”
Câu “Vi thần cho rằng” của nàng là công khai đứng trên lập trường của Thiếu phủ ở phía đối lập
Nhưng nàng biết rằng, kiếp này Thiệu Trần đã khác, trong lòng hắn công nặng hơn tư, chẳng qua Thẩm Tẫn Hoan đã nói thay hắn một lựa chọn được coi trọng hơn.
“Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc tại sao Hoàng thượng lại muốn ta điều tra chuyện này?”
Thiệu Trần nói.
Thẩm Tẫn Hoan sững sốt ba giây, nói rằng Yến Đế cố ý muốn ngăn cách hắn với mẫu tộc, cố ý muốn huynh đệ hắn tương tàn, cố ý muốn hắn gánh vác cái danh đại nghĩa diệt thân để bình thiên hạ yên lòng người ư?
“Vi thần không dám suy đoán thánh ý.”
Nếu vấn đề này mà trả lời sai thì là nàng chính là nghịch thần ly gián phụ tử, Thò đầu hay thụt đầu cũng một đao*.
*Nguyên bản “Thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao”: Tiến lên hay rút lui cũng giống nhau, không thể trốn thoát.
Trong lòng Thiệu Trần đã rõ.
“Ngươi từng tới cung Trường Thu chưa?”
Thiệu Trần hỏi đột ngột.
Thẩm Tẫn Hoan vừa sững sờ vừa run sợ.
Nói là đã từng tới ư? Đúng là nàng đã từng tới, kiếp trước đã cùng Thiệu Trần nhảy vào, đám cỏ dại cao bằng người, cung điện lụi bại thê thảm không chịu nổi, nói bị ma ám thì chắc chắn cũng tin, nhưng đây là chuyện của kiếp trước.
Nói là chưa từng tới? Hai năm trước lúc đi ngang qua Tây cung, đã đi qua đó, liếc mắt nhìn qua khe cửa, cảnh tượng không khác gì kiếp trước.
“Vi thần... Chưa... Chưa từng tới.”
Thiệu Trần đã nhìn thấu nhưng cũng vạch trần, ngây người hồi lâu, đứng dậy cầm giá cắm nến lên chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.
Thẩm Tẫn Hoan bị một lực dịu dàng kéo lên, vẻ mặt mờ mịt, “Đa tạ điện hạ.”
Thiệu Trần nắm cằm nàng, nhìn kỹ khuôn mặt thon nhỏ tinh xảo của nàng, ánh mắt rơi vào trán nàng——vừa rồi dập đầu, để khiến cái trán sáng bóng dính bụi, không khỏi giơ tay lên chạm vào.
“Điện hạ đừng mà.”
Thẩm Tẫn Hoan đoán được động tác tiếp theo của hắn, vội lui về sau một bước.
Thiệu Trần thu sự trầm tĩnh trên mặt nàng và an phận của nàng vào mắt, sau đó nắm lấy ngón tay lạnh như băng đang rụt về.
Thiệu Trần khẽ thở dài, “Ta cũng chưa từng tới.”
Ban đầu Thẩm Tẫn Hoan không biết, lúc nhìn bóng lưng cô độc của hắn đi vào lồng sắt một mình thì mới bừng tỉnh hiểu ra.
Thẩm Tẫn Hoan đưa Thiệu Trần về phủ Tướng quân, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Văn thị bị biếm trích vào năm Thiên Chiêu thứ 23, người cầm đầu tạo phản là đích thứ tử Văn Kỳ của Văn thị, cũng chính là thân cữu cữu của Thiệu Trần. Hàng trăm người hầu của Văn thị có tham dự vào cũng bị tru di tam tộc. Yến Đế nhổ tận gốc những người mà nhà bọn họ sắp xếp trong cung, liên luỵ đến trung cung Hoàng hậu Văn Lân.
Văn hoàng hậu chết như thế nào, Lý gia không biết, người ta nói rằng Văn hoàng hậu bao che cho đệ đệ nên bị giết cùng.
Nếu nói vậy thì tội mưu nghịch phải bị ngũ mã phanh thây và không được đưa vào sử sách, vậy người nằm trong quan tài được an bài ở lăng Hoàng hậu bây giờ là ai?
Yến Đế chậm trễ không hạ táng Văn hoàng hậu là muốn để đến khi ông ấy mất, hai người sẽ cùng hợp táng trong đế lăng, nếu Văn hoàng hậu giúp đệ đệ mưu quyền đoạt vị thật thì chắc hẳn Yến Đế sẽ vô cùng chán ghét, sao lại hạ chỉ muốn hợp táng được chứ.
Thẩm Tẫn Hoan ôm vẻ mặt ủ rũ đi tới tiền viện, suýt chút nữa đụng đã vào một người.
“Trông như mất hồn thế, sao vậy?”
Nàng lấy lại tinh thần, nhìn thấy một thiếu niên lang* mặc cẩm bào thủy mặc đang đứng thẳng người.
* Thiếu niên lang: Chàng trai trẻ tuổi (mỹ xưng dành cho người nam)
“Viêm quân sư.”
Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu nói.
“Lần sau mà còn khách khí như vậy thì sẽ không gọi ngươi nữa đâu.”
A Viêm cười nhẹ, chờ nàng tới, xoay người đi cùng nàng.
Thẩm Tẫn Hoan cười, “Sao mà có thể không khách khí được chứ, nếu để vị ở sương phòng kia nhìn thấy thì lại bảo ta không biết quy củ.”
A Viêm bật cười:
“Vị đại nhân này quản rộng thật.”
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng lại không nói ra được.
“Ngươi có biết Văn thị không?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
A Viêm gật đầu:
“Biết.”
Thẩm Tẫn Hoan dừng chân nhìn hắn, “Ngươi biết được bao nhiêu?”
A Viêm không dừng bước, tiếp tục nói:
“Tộc Văn thị không còn lại nhiều người, tộc trưởng tên là Văn Hạc, bàn về bối phận thì là ngoại thúc công của đương kim Thái tử, bọn họ vốn ở một sơn cốc tàn nơi biên giới, nhưng nay lại ẩn nấp ở một nơi bí hiểm khó tìm.”
Tim Thẩm Tẫn Hoan lộp bộp, “Văn Hạc trong tộc này, có phải tên là Lão Hạc không?”
A Viêm đoán được nàng cần chứng minh được điều gì, “Người mà mọi người gặp ở quận Trần chính là Văn Hạc, thành quan Định Viễn quân xảy ra vấn đề nên mới để bọn họ thâm nhập ra ngoài.”
*Thành quan: vùng sát cổng thành
Thiên lâu các ở quận Trần không phải được xây xong trong một sớm một chiều, thành quan xảy ra vấn đề, thành quan gặp vấn đề lớn đến mức nào mà để nhiều người chạy đi như vậy.
Hoàng đế biếm trích, ngoài miệng nói dễ nghe là chỉ cần không bước vào thành Ung Châu nửa bước thì có thể con đàn cháu đống, nhưng thật ra mỗi người bị biếm lưu đày cũng sẽ có người của Ty giám ty âm thầm theo dõi.
Nghịch tặc chạy trốn không hoàn toàn là do vấn đề của thành quan, giống như Cao Sĩ Lâm năm đó, không ra khỏi cổng thành, vẫn đánh tráo người rồi ở lại như thường, canh giữ thành quan mà không quản được thì bản thân Ty giám ty cũng sơ suất.
Nói vậy, Văn Hạc rất có thể tại triều đình lại ghim cây.
“Năm đó thân cữu Văn Kỳ và ngoại tổ phụ của Thái tử tạo phản, người dẫn binh tiêu diệt bọn họ là Trấn Quốc Tướng quân Bạch Sưởng Dận.”
Giọng điệu của A Viêm như đang thở dài lại vừa như đang ca ngợi.
Thẩm Tẫn Hoan hoảng sợ nhìn hắn.
Bạch thị diệt môn, cổ độc của Bạch Kỷ... Vô vàn mối quan hệ đan xen trong đó như sáng tỏ lại như hỗn loạn.
“Bạch thị diệt môn không phải chỉ ý của bệ hạ sao? !”
Thẩm Tẫn Hoan khẽ hỏi.
A Viêm quay đầu, người trước mặt người thông minh như vậy lại còn nhanh trí, “Từng nghe câu 'Mượn đao giết người' chưa?”
Thẩm Tẫn Hoan trố mắt, là vì một lời thức tỉnh người trong mộng, “Sao ngươi biết nhiều vậy?”
A Viêm cười khẽ, thầm nói nàng khác với mọi người, “Tin hay không thì tùy, dù sao ta cũng đã nói hết những điều mình biết với ngươi rồi.”
Lý Trung Kiền cũng không biết chuyện này, mà nàng lại biết được từ miệng của một vị quân sư!
Khoan đã, Lý Vân Trử từng nói, trước khi trở thành quân sư A Viêm chưa từng tới đô, ngay cả nàng biết được người như vậy cũng là sau khi Bạch thị diệt môn, người này... Biết được những bí mật cấm đình này từ đâu chứ.
“Ngươi... Là ai?”
Da đầu Thẩm Tẫn Hoan tê dại, tay chân nặng như chì, lạnh như băng.
Trên khuôn mặt ẩn sau lớp mặt của A Viêm không để lộ bất cứ biểu cảm gì, xoay người chắp tay với nàng:
“Quân sư trong doanh trướng của Định Viễn quân Thiếu tướng quân, A Viêm.”
Thẩm Tẫn Hoan cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như đầm nước sâu không đáy, không sợ hãi, sinh ra sự ngăn cách, nàng không tin vào thân phận của hắn.
“Thiếu lệnh không tin thì cứ hạ lệnh giam ta lại, tại hạ sẽ không oán hận một câu.”
Giọng A Viêm vẫn bình thản.
Thẩm Tẫn Hoan lại nhất thời không muốn giam giữ, chỉ là không dám manh động.
Mộ Khinh Hàn thở hồng hộc chạy tới ôm lấy Thẩm Tẫn Hoan, “Đi thôi, ta đưa tên tiểu tử thúi Thượng Quan Văn tới rồi.”
Lại lại nhìn A Viêm khom người hành lễ với Thẩm Tẫn Hoan nửa ngày mà không động đậy gì, hai người cũng không nói chuyện, tưởng là xảy ra mâu thuẫn, vội nói:
“Sao vậy?”
Thẩm Tẫn Hoan cười, “Đang suy nghĩ vài chuyện thôi.”
“À, Thượng Quan Văn đến rồi.”
Mộ Khinh Hàn không tin lắm, đáp.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn A Viêm, nói với nàng ấy:
“Ta không gặp đâu, sau khi để Tướng quân hỏi vài lời thì ngươi cứ đưa hắn vào tiểu đoàn xung kích đi, đừng để người khác biết thân phận của hắn, cũng đừng để hắn về đế đô.”
Buổi chiều mới nói muốn gặp mà bây giờ lại tự dưng giở quẻ, làm cho Mộ Khinh Hàn sững sờ, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Tẫn Hoan vỗ tay nàng ấy an ủi rồi lắc đầu, sau đó xoay người trở về Đông sương các.
Mộ Khinh Hàn bực bội, kéo A Viêm hỏi:
“Không phải ngươi nói đến để giải buồn cho nàng ấy sao? Sao lại càng buồn thêm vậy? Ngươi đừng có bắt nạt nàng ấy!”
A Viêm cười bất lực, nhún vai nói với nàng ấy, “Bắt nạt nàng ấy, không thì ngươi cho ta mượn mười cái gan đi?”
Mộ Khinh Hàn chép miệng cười nhìn hắn, vừa quay đầu nhìn Thẩm Tẫn Hoan rẽ vào sân, liền cà lơ phất phơ tiến phía trước, “Viêm quân sư cẩn thận, che giấu cho kỹ vào.”
A Viêm bình tĩnh đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng tự giễu mình suy nghĩ viển vông.