Loạn thần mỹ nhân

Chỗ biến thành màu đen như có tiếng tách vang lên rất nhỏ, Thẩm Tẫn Hoan không nhanh không chậm dùng ngân châm phong bế tâm mạch.
 
Không lâu sau toàn bộ kinh mạch trên ngực đều trở nên tím tái, còn có thể thấy mạch đập như có tiểu trùng đang ngọ nguậy, Thẩm Tẫn Hoan cố nén cảm giác ghê tởm vừa muốn phá mạch dẫn máu, liền nghe thấy tiếng xé rách từ chính giữa ngực.
 
Ba người nhìn thấy ở chỗ bằng phẳng từ từ nhô lên một bọc lớn, Thẩm Tẫn Hoan biết đây là gì nhưng không dám lên tiếng, lòng bàn tay đã toát mồ hôi lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lý Vân Chử tiến lên ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lướt qua bọc, từ bên trong truyền ra tiếng trùng lớn nhai thức ăn tiết ra nước bọt, “Chẳng lẽ lý do cổ trùng không phát tác, không phải là vì cổ giả, mà là mẫu trùng vốn đã ở trong thân thể hắn!”
 
“Nói cách khác thân thể này chính là nơi nuôi cổ, mẫu trùng không ngừng sinh sản, cho đến khi lan ra toàn thân, thân thể không chịu nổi nữa thì sẽ tự bùng phát.” 
 
A Viêm cũng kịp phản ứng lại.
 
Thẩm Tẫn Hoan nuốt nước miếng, để mình bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi rút châm ra, ấu trùng từ trong lỗ từ từ trượt ra, xoay người vịn vào trụ giường.
 
“Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, dẫn tất cả trùng ra rồi xử lý mẫu trùng!” 
 
Lý Vân Chử lo lắng nhìn Thẩm Tẫn Hoan, rút tất cả ngân châm trên mạch ra.
 
Quả nhiên cổ trùng điên cuồng lao ra.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Vân Chử ôm thân thể Thẩm Tẫn Hoan đã mềm nhũn nhảy ra ngoài.
 
A Viêm đứng dưới gió lạnh, đã sớm chuẩn bị xong máu heo đặt dưới đất.
 
Cổ trùng ngửi thấy mùi máu tươi, nhất thời trùng lớn trùng bé xông thẳng về phía máu, gió mạnh đêm đông đã thổi chết một đống lớn.
 
Mẫu trùng cảm nhận được sự khác thường, xao động trong cơ thể, giẫy lên giẫy xuống như sắp rách da.
 
Vì đã phong bế tâm mạch của Bạch Kỷ, thân thể xuất hiện đốm máu đen, nếu lúc này để mẫu trùng lao ra thì sẽ nguy hiểm đến tánh mạng!
 
Thẩm Tẫn Hoan bước tới nhanh chóng rút châm đang phong bế tâm mạch ra, xuyên ua bọc kia, máu trùng màu trắng phun ra tung toé, một mùi tanh tưởi bốc lên, chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào, sau gáy choáng váng, đôi mắt tối sầm, bất tỉnh.
 
Sau khi tỉnh dậy thì đã về phòng.
 
Nhớ tới khoảnh khắc cuối cùng của đêm hôm qua thì lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
 
Mấy con trùng nhung nhúc chính là bóng ma lớn nhất của nàng kiếp trước lẫn kiếp này!
 
Nhớ tới Bạch Kỷ, Thẩm Tẫn Hoan đột nhiên ngồi dậy, đột nhiên bị một lực mạnh mẽ đè lại.
 
“Khỏe như vậy thì lại để bị cảm lạnh đi!”
 
Lúc này Thẩm Tẫn Hoan mới phát hiện người ngồi trên giường mình không phải là Lý Vân Chử, ngơ ngác nằm đó nhìn phụ nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt.
 
Còn chưa kịp thay bộ đồ cứu tế giản dị, phong trần mệt mỏi.
 
Phải miêu tả bà ấy thế nào đây.
 
Khuôn mặt đẹp, khí chất ngay thẳng. Y phục màu xám trên người bà cũng vô cùng tao nhã, khuyên tai ngọc bà đang đeo chính là trang sức bà thích nhất.
 
Một cái nhăn mày một nụ cười đều không giống phụ nhân sắp 40, mà càng giống cô nương 28 hơn.
 
Còn trẻ hơn trong trí nhớ một chút, tại sao không phát hiện bà lại đẹp như vậy từ trước nhỉ?
 
Tối qua là một giấc mơ sao?
 
Sao bà ấy lại về?
 
Thẩm Tẫn Hoan không ngừng đặt câu hỏi.
 
Lại có người đẩy cửa tiến vào, là Chi Đồng.
 
Chi Đồng đi tới bên này hành lễ, cung kính nói: 
 
“Phu nhân tắm gội rồi thay quần áo đi ạ.”
 
Giọng điệu của phu nhân vẫn rất dịu dàng đáp: 
 
“Ta biết rồi, người đi xuống trước đi.”
 
Chi Đồng hành lễ, cũng không dám ngẩng đầu lên, đẩy cửa đi ra ngoài.
 
Thẩm Tẫn Hoan thấy Chi Đồng như chim sợ cành cong, cười khẽ một tiếng, quay đầu đi.
 
Nàng cũng không muốn mở lời trước, nhưng thân thể khẽ run le, trong lòng vẫn đang đánh cược.
 
“Nương nghe tỷ con nói, sức khỏe con đã khá hơn……” 
 
Phu nhân thử thăm dò, muốn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
 
Thấy Thẩm Tẫn Hoan không nói câu nào, cũng cúi đầu, nụ cười dần biến mất: 
 
“Nương biết, con trách nương.”
 
Là trách bà đó.
 
Trách bà sinh ta ra lại chẳng đoái hoài gì đến ta, chỉ để bản thân bà được vui.
 
Trách bà trời đông giá rét thiên chưa từng đan một sợi len.
 
Trách bà luôn thích đi không lời từ biệt.
 
Trách bà đã rèn cho ta trở nên kiên cường như vậy, giống bà như thế.
 
“Người vốn không cần hỏi gì Hoan Nhi, lần này cũng không cần.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cũng không biết cơn giận từ đâu ra, trong lòng muốn châm chọc bà ấy một chút. Ý nghĩ xấu xa nói xuất này vừa thốt thành lời đã hối hận, nội tâm vẫn muốn nghe bà nói. Vì thế cuộn chăn lại ôm vào lòng, cố gắng tìm kiếm chút cảm giác an toàn trong chăn ấm áp.
 
“Nương là nương của con, con là do nương sinh ra, nương không hỏi con thì ai hỏi con?”
 
Thẩm Tẫn Hoan cho rằng mình đã có thể không quan tâm tới Lý Tịnh Dao, nhưng lời này vừa lọt vào tai, đầu nóng lên chóp mũi bỗng chua xót.
 
“Nương và cha con ở Giang Nam biết con xảy ra chuyện liền chuẩn bị trở về, nhưng người của phủ Tổng đốc Giang Nam đã sớm phái người treo lên cờ, nếu rời đi luôn thì sẽ vi phạm lời hứa, cho nên phải ở lại mấy hôm, đêm nào nương cũng không dám ngủ, sợ trong phủ truyền tới tin gì của con……”
 
Lý Tịnh Dao áy náy nhìn nữ nhi đang khóc nức nở, bàn tay đưa lên muốn an ủi nhưng cuối cùng vẫn hạ xuống.
 
“Hoan Nhi thật sự…… Ghét nương như vậy sao?”
 
Từ nhỏ đến lớn số lần Thẩm Tẫn Hoan gọi Lý Tịnh Dao là nương chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
 
Không phải không muốn thân cận, mà là vì Lý Tịnh Dao chưa từng cho nàng cơ hội.
 
Thẩm Tẫn Hoan chợt nhớ tới bóng lưng không muốn bận tâm tới nàng, dứt khoát tự vẫn ở kiếp trước, chóp mũi càng chua xót.
 
Đưng nhiên bây giờ Lý Tịnh Dao không biết những điều đó.
 
Thẩm Tẫn Hoan khịt mũi, không muốn Lý Tịnh Dao cảm nhận được sự đau lòng, khổ sở của nàng, nhưng thật vô dụng, khịt mũi một cái cũng có thể nghe thấy tiếng.
 
Lý Tịnh Dao thở dài, chân mày hiện lên sự ưu tư. Từ trước đến nay nhi nữ của Tướng môn, luôn muốn sống tự do, tự tại ngắm nhìn giang sơn, cuộc sống như chim ưng, nhưng tạo hóa trêu người, liếc mắt một cái đã nhìn trúng rể hiền là một chính khách, dòng dõi thư hương gia nghiệp trăm năm, không thể cho bà lời hứa một đời một kiếp một đôi.
 
Sự kiên nhẫn của bà đã bị mài mòn trong căn nhà này, không còn dã tâm, không còn nhiệt tình.
 
Bà không muốn ép mình như vậy, cũng không muốn bị Đạo giáo vô tử vô đức tra tấn, không muốn ưu phiền vì mấy việc vặt trong phủ, ngoài phủ, cũng không muốn bị đứa con mới sinh ra trói buộc.
 
Cũng không muốn đứa con của mình táng thân trong sự trói buộc khuôn sáo, cho nên mặc kệ Thẩm Tẫn Hoan làm càn.
 
“Nương…… Là một mẫu thân ích kỷ, nhưng nương thật sự muốn con được vui.”
 
Lúc Lý Tịnh Dao ở Giang Nam nhận được tin Thẩm Tẫn Hoan trúng độc, không khỏi hoảng hốt, nhưng đã nghĩ đến sẽ có cục diện như vậy. Bà vốn nghĩ bà có làm nương như thế nào đi nữa, là nữ nhi thì đương nhiên sẽ hiểu bà, nhưng bây giờ thấy hài tử đang co rúc ở đó, nỗi bất bình trong lòng cũng dần tan biến, thậm chí còn cảm thấy mình ích kỷ.
 
Vốn chuẩn bị để dạy dỗ, nhưng lại buột miệng thốt ra lời xin lỗi.
 
“Nương vẫn luôn nhớ Hoan Nhi, Hoan Nhi đừng trách nương được không.”
 
“Vốn muốn để con được vui sao” 
 
Thẩm Tẫn Hoan rất bối rối, “Vậy cách này của người cũng không tuyệt lắm đâu.”
 
Thẩm Tẫn Hoan dịch người lại gần Lý Tịnh Dao, Lý Tịnh Dao bị dựa gần mà hoảng hốt một chút, nhưng bà vẫn Thẩm Tẫn Hoan trong tư thế ấy, trong lòng lắng lại.
 
“Sau này đừng bỏ mặc Hoan Nhi không quan tâm được chứ?” 
 
Xem như là Thẩm Tẫn Hoan đang thật sự thỏa hiệp, sự kiêu ngạo của nàng so với tình thân thì không đáng một đồng.
 
“Đồng ý thì sẽ tha thứ cho nương.”
 
“Được!” 
 
Lý Tịnh Dao bình tĩnh đáp.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui