“Làm như Thượng thư nói, chư vị về đợi tin.”
Đã có kết luận rồi, sao còn phải về đợi tin?
Bên dưới thì thầm, đoán rằng Yến Đế có tư tâm với phủ Lương hầu nên không hề muốn phái Vương Sư tới phía Bắc trấn áp Ô Tôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Đế hô bãi triều trong tiếng trăm quan, đi thẳng tới thiền điện thay triều phục.
Tư Đình Kính cởi chuỗi ngọc trên mũ miện, nhấc giày, quạt cho Yến Đế, chu toàn mọi mặt.
“Ngươi thấy sao? Có nên để phủ Lương hầu đi không?”
Yến Đế đột nhiên hỏi.
Tư Đình Kính vẫy tay cho mọi người lui ra, đỡ Yến Đế vào trong phòng, nói:
“Trong triều có hai Đại tướng, một là phủ Lương Hầu, hai là Binh bộ, Mộ tướng quân là lão tướng có kinh nghiệm dẫn binh, nhưng cũng đã có tuổi rồi, sợ là sẽ khó đối phó với tân quân của Ô Tôn trẻ tuổi khí thịnh.”
Yến Đế liếc ông ta, “Ngươi chọn phủ Lương hầu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Tư Đình Kính lóe lên, “Thần chỉ nói ra suy nghĩ mình.”
Yến Đế dừng chân, vỗ mạnh vào vai ông ta cười nói:
“Tư Đình Kính ơi Tư Đình Kính, trẫm tưởng rằng ngươi sẽ giúp Vương Sư, để Mộ Viên Dung đi, không ngờ cuối cùng ngươi nói giúp Mộ Viên Dung.”
Vẻ mặt Tư Đình Kính hoảng sợ, “Bệ hạ, thần chỉ trung thành bệ hạ, thật không dối lừa.”
Yến Đế thở dài nói:
“Ngươi là trung thành với Đông cung.”
Tư Đình Kính kinh hãi, Hoàng đế đột nhiên nói như vậy khiến ông ta không đoán được ý.
Yến Đế biết rõ mọi chuyện, không để lộ vui buồn qua lời nói, trừ vị Thiếu phủ kia có thể ồn ào theo thì những người khác chỉ có can đảm nhìn sắc mặt.
Ngoài mặt Tư Đình Kính và Thái tử không hợp nhau, nhưng thực ra ông ta là tia mắt duy nhất của Đông cung ở phủ Lương Hầu. Sao Yến Đế lại biết những chuyện này.
Tư Đình Kính đỏ mặt —— đây chính là tội lớn, sao ông ta có thể chịu bị được cơn giận lôi đình.
“Trung thành với Đông cung là được rồi,” Yến Đế ngồi dựa vào ghế, lười biếng nhìn ông ta, “Nhiều năm trước đã giúp lật đổ Tam công, quả thật Thái tử cũng cần một người tài giỏi như ngươi.”
Tư Đình Kính vội quỳ xuống, vô cùng lo sợ nói:
“Bệ hạ!”
Yến Đế cười:
“Trẫm không trách ngươi.”
“Thần không dám!”
“ Ừ... Thái tử vẫn chưa biết chuyện này, ngươi cảm thấy nó sẽ nghĩ thế nào?”
Yến Đế chú ý thấy hai vai Tư Đình Kính run lên.
Hỏi câu này, đúng là nên sợ.
“Thần không dám!”
Tư Đình Kính cúi đầu muốn xưng tội.
“Trẫm biết nhiều năm qua các ngươi đang điều tra cái gì, trẫm còn biết nhiều hơn những gì các ngươi đang điều tra.”
Yến Đế an ủi.
Chẳng qua là Vương Sư cấu kết với loạn đảng tự tạo súng ống đạn dược, thông đồng với địch bán nước. Họ hàng này xa đúng là đã khiến ông ấm ức. Yến Đế lắc đầu, “Chuyện ngươi là trung gian ở phủ Lương Hầu, thăm dò thông tin cho Thái tử, trẫm đều biết.”
“Thánh thượng... Thánh thượng anh minh!”
Đầu óc Tư Đình Kính mờ mịt, Yến Đế đột nhiên đưa một tay ra.
“Minh Hoa à, Ô Tôn xâm chiếm được Tây Nam Di Bộ, không phải là nhờ dựa vào binh lực của phía Tây.”
Ánh mắt Yến Đế sầm xuống, nói.
Tư Đình Kính nghe Yến Đế kêu tự của mình thì cũng bình tĩnh hơn nhiều, hạ quyết tâm thề sẽ báo đáp ân tình của đế vương.
Ông phần nào hiểu được lời Yến Đế nói, đây cũng là một trong những điều mà Đông cung điều tra được về phủ Lương hầu suốt nhiều năm qua, nhưng Vương Sư lại che giấu rất kỹ, không hề để lộ một chút sơ suất.
“Đô hộ phủ Tây Vực luôn nghe theo lời sai khiến của phủ Lương Hầu, sợ rằng sổ con của Đô hộ phủ lần này cũng là...”
“Ừ... Cho nên, trẫm không thể để Vương Sư đi.”
Yến Đế thấp giọng nói.
Nếu phủ Lương hầu không đưa quân ra Bắc, đến cuối cùng Ô Tôn có bị trấn áp không là một chuyện, nhưng mua đi bán lại tình hình quân sự, ủng hộ lập ba trăm vạn lại là chuyện khác.
“Phủ Lương hầu cố ý muốn chiêu an, hình như cũng không muốn đi.”
Tư Đình Kính lau mồ hôi nói.
“Chiêu an chỉ là để ngụy trang thôi, ông ta muốn tàng gian dẫn đạo*, lại có thể chứng tỏ ông ta không gây chiến, khoan dung. yêu thương dân chúng.”
*Tàng gian dẫn đạo: thông đồng, tiếp tay cho kẻ gian
Yến Đế cũng không giấu giếm.
Tư Đình Kính thầm thở dài:
“Hoá ra. . . . . Bệ hạ đã biết, nhưng tại sao nhiều năm qua...”
Con chuột dưới đáy sắp đá ổ rồi, tại sao thiên tử không ra tay?
“Trẫm đang đợi Thái tử,” Yến Đế ngẩng đầu nhìn rồng cuộn khúc trên giếng trời*, “Nó muốn làm lớn chuyện thì phải tự làm mọi chuyện, ngươi cũng không được nói cho nó biết là trẫm đã biết rồi.”
*Hình minh hoạ:
“Thần tuân chỉ, Thái tử sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của bệ hạ thôi ạ.”
“Hay là để cho nhi tử của Mộ Viên Dung đi học hỏi kinh nghiệm.”
Yến Đế nói.
“Dạ.”
Yến Đế đứng dậy, nắm lấy vai Tư Đình Kính kéo ông ta đứng dậy, nghiêng đầu nói:
“Trước hết đừng để Vương Sư biết, ngươi cứ đi báo tin giả đi, để trẫm ngẫm lại xem còn có thể câu được mấy con cá lớn đã.”
Tư Đình Kính há miệng, quả nhiên tâm Đế vương sâu như biển, “Thần tuân chỉ.”
Đám người rời đi, Yến Đế mới lộ ra nụ cười biến mất đã lâu.
Câu mà Yến Đế nói trên triều đã khiến Vương Sư không thể không chuẩn bị, thấy Tư Đình Kính đi theo Yến Đế vào thiền điện một lúc lâu rồi mới ra ngoài, liền nóng lòng tiến tới kéo ông ấy vào xe ngựa, “Bệ hạ nói gì?”
Tư Đình Kính trầm giọng nói:
“Vương đại nhân phải chuẩn bị sẵn sàng, ý của bệ hạ chắc là sẽ để ngài dẫn binh ra Bắc.”
Vương Sư nhíu mày, Thượng Quan Kình là người đề nghị để ông ta dẫn binh xuất chinh lúc lâm triều, tên váng đầu Trung thư lệnh đó đồ. Ông ta bất giác mím chặc môi, đang nghĩ nên ứng phó thế nào.
Tư Đình Kính hỏi:
“Trung thư lệnh và phủ Thượng thư là anh em đồng hao nên đương nhiên sẽ cùng phe với nhau, đại nhân dự định thế nào?”
“Phủ Lương hầu nhất định không thể ra Bắc.”
Vương Sư nói.
“Tại sao?”
Tư Đình Kính cố ý tỏ ra kinh ngạc, hơi lớn tiếng.
Vương Sư đập vào đầu ông ấy, “Ngươi muốn chết à, nhỏ giọng dùm cái!”
“Dạ dạ dạ.”
Tư Đình Kính cúi thấp đầu, che giấu ánh mắt tàn nhẫn, nói.
Vương Sư liếc ông ấy:
“Chuyện nhi tử của Thượng Quan gia chạy trốn, ngươi có biết không?”
“Dạ biết, là tiểu nhi tử Thượng Quan Văn.”
“Ngươi có biết tại sao lại chạy trốn không?”
Tư Đình Kính đảo mắt, “Bệ hạ ban hôn cho hắn, muốn hắn cưới Ngũ cô nương của Mộ Viên Dung, chắc là không chịu nên chạy trốn.”
“Cái kiểu thích ban hôn của Hoàng đế là cái bệnh gì vậy!”
Vương Sư nghĩ đến nữ nhi của mình còn đang đi theo Thận vương bị thất sủng, còn bị cấm túc trong phủ, không nhịn được mắng.
“Bệ hạ vẫn chưa biết Thượng Quan Văn đã chạy trốn, nhưng mà Lễ bộ đã chuẩn bị rồi, một khi đã thành, Thượng Quan gia và Mộ gia kết thông gia, vậy chẳng phải triều đình đã thành thiên hạ của Thẩm gia rồi sao.”
Tư Đình Kính giả vờ tức giận nói.
Trên thực tế, việc Thượng Quan Văn chạy trốn là do Yến Đế và Thượng Quan cố ý an bài, nhưng không ngờ tiểu tử kia lại tưởng là trốn được thật, chạy thẳng đến biên giới, may mà bị lính thủ thành ngăn lại, hôm nay Lý gia truyền mật thư tới đã thu xếp ổn thoả vào trong quân doanh mới khiến người ta thở phào.
Tư Đình Kính không hiểu Yến Đế và Thượng Quan gia đang diễn vở kịch gì, có lẽ cũng là để câu con cá lớn.
“Thẩm Đan Thanh một tay che trời là lời nói vớ vẫn.”
Vương Sư nhắm mắt, khóe miệng hơi giật giật.
“Vương đại nhân nói vậy thì chắc chắn là đã có chủ ý.”
Tư Đình Kính nói.
“Hôm nay Trương Tương không nói gì, nhất định bệ hạ có thể nghe ông ta.”
“Trương Tương? Sao chúng ta có thể được mời vị tôn phật Trương Tương đó.”
Tư Đình Kính giả vờ không tin, nói.
Rõ ràng là Vương Sư cũng không muốn cho Tư Đình Kính biết quá nhiều, đi tới cửa cung thì để ông ấy xuống xe.
Tư Đình Kính cũng biết điều, để ông đi thì đi, tới quan thự của mình đóng cửa lại, gọi ám vệ Đông cung tới.
Cho dù nghĩ từ góc độ nào đi nữa, Vương Sư nhất định sẽ không có điều kiện nhờ cậy Trương Tương, trừ phi là có quân cờ khác, hơn nữa bước này chắc chắn là kế hoạch dự phòng được cất giấu, vạn bất đắc dĩ thì mới dùng tới.
Rõ ràng là Vương Sư âm thầm cấu kết với Ô Tôn, nhưng tại sao bây giờ cho cơ hội tiếp xúc mà ông ta lại sợ?
Tư Đình Kính nghĩ mãi không ra.
Trước khi Thái tử xuất cung đã phái một ám vệ để mặc ông sai khiến, dự tính sẽ có lúc đối phó Vương Sư, mọi chuyện ngoài sáng trong tối đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu mỗi hướng tình hình, Tư Đình Kính thở dài—— Nhà này đúng là cực kỳ giống nhau, kiếp sau làm gì thì làm chứ không làm việc cho hoàng gia nữa đâu.
Vương Sư hành tung bí hiểm cũng khá cảnh giác, bao nhiêu ám vệ nhân tài của Đông cung bị bỏ lại mới lấy được tin ông ta hẹn gặp một người trong quán rượu nhỏ ở ngoại ô.
Người trong quán rượu đều là người của phủ Lương Hầu, Tư Đình Kính có cải trang phục giỏi đến đâu thì cũng không được vào, đành trơ mắt nhìn Vương Sư đi vào.
Sau nửa đêm, có một chiếc xe ngựa đi từ trong thành tới, Tư Đình Kính núp sau cây mơ hồ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn mặc đồ tối màu, đội nón rộng vành được đỡ xuống xe ngựa, đi thẳng vào quán rượu mà không gặp trở ngại gì.
Nhìn vóc dáng thì là nữ tử, Tư Đình Kính xoay người nói với ám vệ:
“Tới cửa thành hỏi xem là ai.”
Lúc ám vệ rời đi, phu xe chở nữ tử bị một nhát chém chết, đầu lăn xuống đất mấy vòng, ba tên hầu bàn chạy từ trong quán rượu ra thế chỗ phu xe.
Lúc ám vệ trở lại cũng gần tới lúc nữ tử kia đi ra, lên xe ngựa trở về theo đường cũ.
“Là Bá Viễn hầu phu nhân.”
Ám vệ nói.
Bá Viễn hầu phu nhân? Thượng Quan Hâm? Sự xuất hiện của người này khiến cho mắt Tư Đình Kính sáng lên.
“Lý do vào thành là gì?”
“Buổi sáng tim Trung thư lệnh phu nhân lên cơn đập nhanh, buổi trưa phủ Bá Viễn hầu nhận được tin đã tới rồi, tính ra bây giờ cũng xấp xỉ thời canh*.”
*Thời canh: đơn vị tính thời gian thời xưa. 2 thời canh = 96 khắc = 1 ngày (24h). 1 thời canh = 8 khắc = 2 tiếng.
“Vương Sư về phủ nhanh cũng phải gần trưa, thời canh cũng không lệch mấy.”
Tư Đình Kính híp mắt.
Vương Sư và Thượng Quan gia còn mối liên hệ này, khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây là chuyện gì vậy, Thượng Quan Kình có thể công khai đứng về phía Thẩm Đan Thanh ở trên triều, nhưng lại ngấm ngầm dung túng cho nữ nhi của mình móc nối với Vương Sư?
Không đúng, Bá Viễn hầu là con của đường thân* Trương Tương, có lẽ Vương Sư chỉ gián tiếp lợi dụng ông ta để nhờ cậy Trương Tương, nhưng mà tại sao không gặp Bá Viễn hầu mà gặp Thượng Quan Hâm?
*Đường thân: anh em họ trong gia tộc họ nội lấy nhau.
Tư Đình Kính hơi lo, chuyện này như sương mù dày đặc che kín mắt.
Sau khi yên tĩnh nửa thời canh, Vương Sư cũng đi từ trong quán rượu ra, rời đi cùng hướng với Thượng Quan Hâm.
Tư Đình Kính chần chừ mấy giây rồi cũng lên đường rời đi.
“Có phải mật báo cho Thái tử không ạ?”
Ám vệ nói.
Tư Đình Kính nói:
“Để xem Bá Viễn hầu muốn làm gì trước.”
Yến Đế đã quyết tâm để nhi tử Mộ gia đi, cho dù bọn họ đúng hướng thôi cũng rất tốt rồi.
Hai ngày sau, Ô Tôn lại xâm phạm Đô hộ phủ, Trương Tương và Bá Viễn hầu trình tấu xin cho phủ Lương Hầu trấn giữ bên trong, Binh bộ xuất chinh, Yến Đế lập tức hạ chỉ lệnh cho con của Binh bộ Thượng thư Mộ Viên Dung Mộ Phủ An, Mộ Ký Minh dẫn binh trấn áp Ô Tôn.
Nhưng mà, thiệt hại của lần xuất chinh này đã vượt xa dự tính của tất cả mọi người, hai nhi tử của Mộ gia đều chết trận sa trường, da ngựa bọc thây* mà về.
*Da ngựa bọc thây: cảnh chết chóc khốc liệt, hy sinh nơi chiến trường, không quản tới thân xác.
Đại quân Ô Tôn phá vỡ Bắc quan phòng, vượt qua núi Hợp Lê, áp sát lưu vực Hắc Thuỷ, tiến vào trong đại loạn. Sau khi Yến Đế biết tin này mặt mũi trắng bệch, lúc tin báo tử của hai vị tướng quân và cả quân báo* được đưa về, Mộ Viên Dung hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
*Quân báo: báo cáo tình hình quân sự
Lúc này Vương Sư mới dẫn một trăm ngàn tinh binh quân trang ra trận, Yến Đế gần như cố nén xúc động chặt đầu ông ta xuống, đồng ý.
Đại quân lên đường được năm ngày thì liên tiếp truyền tới tin vui, vị Vương mới của Ô Tôn bị Mộ Phủ An làm cho trọng thương, thể lực chưa đủ đã bị viện binh của phủ Lương hầu đánh bọc sườn, nên đành phải tháo chạy.
Lúc dân chúng Ung Châu mở cổng thành chào đón đại quân Lương hầu còn không quên đạp Binh bộ vô dụng, lúc truyền đến triều đình khiến Yến Đế rất tức giận, lệnh cho Kim đô vệ điều tra kỹ người tung tin, phải bị trọng hình nghiêm trị.
Tư Đình Kính trì hoãn mấy ngày, những cũng không trì hoãn quá. Chiêu này của Vương Sư đã tát cho Đế Minh một cái vang dội, là muốn khoét mất trái tim Mộ Viên Dung!
Trận đầu thất bại của Binh bộ đã để cho phủ Lương hầu được lời, trên đời còn có chuyện tính toán hay như vậy đó!