Thẩm Thường An cùng Lý Tịnh Dao tới viện Trai Tâm thăm tổ mẫu, cha của Thẩm Tẫn Hoan là Thẩm Đan Thanh nhân cơ hội này đến viện của nàng tặng một con chim bắt được ở Giang Nam. Vô cùng đắc ý giải thích về quá trình bắt được nó, Thẩm Tẫn Hoan nhìn cha, trong lòng ngọt như mật, hoàn toàn không để ý tới Thẩm Đan Thanh đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về con chim này.
“Cha.”
Thẩm Tẫn Hoan cười híp mắt nhìn Thẩm Đan Thanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?”
Thẩm Đan Thanh nghiêng đầu cười nhìn Thẩm tẫn hoan.
“Không có gì ạ, chỉ muốn gọi cha thôi.”
Thẩm Tẫn Hoan lè lưỡi nghịch ngợm.
“Quỷ linh tinh này! Vì con chim này, cha đã cãi nhau với nương con một trận đó, con phải chăm sóc nó thật tốt đấy.”
Thẩm Đan Thanh búng nhẹ vào trán Thẩm Tẫn Hoan, cưng chiều nói.
Lúc này Thẩm Tẫn Hoan mới ngẩng đầu lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là một con chim oanh lưng xanh có màu lông đẹp, thân trên màu xanh da trời, mắt rất to, Thẩm Đan Thanh chọn lồng chim của phía Bắc để nuôi, trông quý hơn nhiều.
“Nghe nói nương đưa một tiên sinh dạy học về ạ?” Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
Lúc đầu Thẩm Đan Thanh không định nói, bị Thẩm Tẫn Hoan năn nỉ mấy câu liền nói:
“Tìm cho Nhị tỷ con, cha vốn không muốn, bà tử dạy trong phủ thì có gì không tốt chứ, các phủ khác đều muốn đoạt với cha đó, nhưng Tĩnh Dao lại muốn mời một bạch diện tiên sinh* viết thơ ở Giang Nam về, Nhị tỷ con rất đơn thuần, nếu bị lừa đi thì làm sao bây giờ.”
*Bạch diện thư sinh: người học trò trẻ tuổi thời phong kiến (hàm ý mảnh khảnh yếu đuối, non nớt và ít kinh nghiệm).
Thẩm Tẫn Hoan lén cười, đứng dậy đặt lồng chim lên bàn, cúi người trêu nó.
Nàng cũng không dám nói chuyện Thẩm Khuynh Ninh đã lén tìm hiểu về vị tiên sinh này.
Thẩm Đan Thanh thưởng thức trà Thẩm Tẫn Hoan pha, chép miệng nói:
“Từ khi nào mà Hoan Nhi lại thích pha trà loãng như vậy thế?”
Thẩm Tẫn Hoan giương mắt cười:
“Không hợp với khẩu vị của cha ạ?”
Thẩm Đan Thanh uống tiếp hai ngụm nhỏ, chưa đã thèm: “Thích,” rồi nói:
“Sau khi khỏi bệnh con trầm hơn nhiều, không có chút linh khí.”
Thẩm Tẫn Hoan ngồi dậy làm bộ tức giận nói:
“Lúc trước cha nói thích con giống như nương hồi nhỏ, bây giờ cảm thấy không vừa lòng với Hoan Nhi sao?”
Thẩm Đan Thanh vội bước tới giải thích: “Sao chứ, lúc nhỏ nương con bất hảo như dã tiểu tử vậy, sao có thể nhã nhặn, lịch sự, nhanh trí bằng Hoan Nhi chứ!”
Thẩm Tẫn Hoan vừa định trả lời, đã nghe thấy tiếng của Lý Tịnh Dao.
“Hay lắm lão già này dám nói xấu thiếp, chàng ra đây!”
Lý Tịnh Dao bước tới véo tai Thẩm Đan Thanh, “Dù gì ông cũng là Ngôn quan, Hoàng đế làm sai cũng không dám nói, nhưng bản lĩnh nói xấu ta thì rất lớn, ông nói đi! Lúc nhỏ ta bất hảo thế nào? Sao lại giống đứa đầu đường xó chợ?”
Thẩm Tẫn Hoan nén cười lui ra ngoài, thấy Thẩm Thường An đứng trong sân, tiến tới đùa:
“Cha không hề gặp nương lúc còn nhỏ, vì dỗ muội vui nên mới cố tình nói vậy thôi, đúng là ăn phải hoàng liên rồi.”
Thẩm Thường An cười thành tiếng, nhìn vào trong phòng nói: “Thật ra cha đã sớm để ý tới nương rồi, ngay từ lần đầu gặp nương tại tiệc thắng trận cơ.”
“Lúc đó không phải cha chỉ là một quan văn nhỏ sao?”
Thẩm Tẫn Hoan kinh ngạc hô.
Nàng chỉ biết Lý Tịnh Dao để ý tới Thẩm Đan Thanh, nhưng không biết Thẩm Đan Thanh mới là người để ý tới Lý Tịnh Dao trước.
“Sau khi cái nhìn đầu tiên với nương, cha đã chăm chỉ học tập, để mình xứng với nương, sau đó được phong làm Thượng thư lệnh, làm được vài việc mới dám nói với Hoàng thượng, Hoàng thượng tổ chức một Hồng Môn Yến* tác thành cho hai người họ, là tổ mẫu chính miệng nói với tỷ đó.”
*Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Thẩm Thường An nói, ánh mắt toát ra sự hâm mộ.
Thẩm Tẫn Hoan duỗi người, cười ha ha: “Đúng vậy, phong thái của nương năm đó cũng có nhiều người theo đuổi, không biết cha thu hút nương ở chỗ nào chứ.”
Thẩm Tẫn Hoan nói lời này là có căn cứ mới nói. Sư phụ của nàng Lục Sinh Lương là một trong những người theo đuổi năm đó, cũng là chính miệng nói với nàng.
Lý Tịnh Dao và Thẩm Đan Thanh cấu véo không ngừng, một đám người chờ ngoài phòng, khuyên cũng không khuyên được, có lẽ là đã chứng kiến đương gia chủ mẫu “Bắt nạt” lão gia quá nhiều.
Thẩm Tẫn Hoan ngồi buồn chán, nàng biết sau khi hai người ồn ào Thẩm Đan Thanh sẽ là khom người dâng trà cầu hòa, khiến nương phải cười cho có lệ.
Sau đó nàng đứng dậy kéo ống tay áo Thẩm Thường An:
“Nếu tỷ không có việc gì thì cùng Hoan Nhi tới chỗ Nhị tỷ ngồi nhé?”
Thẩm Thường An cúi xuống, nhẹ nhàng nói với Thẩm Tẫn Hoan:
“Tỷ còn phải tới Đông Đường tiếp đãi một vị tiên sinh, Hoan Nhi muốn đi thì cứ đi đi, tối nay nhớ tới viện của tổ mẫu dùng bữa nhé.”
Chắc là vị tiên sinh tới từ Giang Nam kia.
Thẩm Tẫn Hoan nghe lời hành lễ, dẫn theo Chi Đồng tới Khuynh Lan Uyển.
Trên đường nghĩ tới chuyện tình yêu của Lý Tịnh Dao và Thẩm Đan Thanh, thật sự cảm thấy buồn cười.
Trước giờ không biết hai người họ lại có đoạn kỳ duyên này, nghe mới lạ nhưng ngẫm lại cũng thấy hứng thú.
Thẩm Đan Thanh yêu thương Lý Tịnh Dao là thật, Lý Tịnh Dao cũng nghiêm túc bắt nạt Thẩm Đan Thanh, đó gọi là dụng tình quá sâu, vững như thành đồng.
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan không chỉ tính toán mỗi việc này, nàng phải tìm cơ hội đến quản hạt Đông Đường thuộc về phủ Thượng thư, nếu có thể ra vào đầm rồng hang hổ đó, sau này có một số việc sẽ làm tốt hơn nhiều.
Vừa mới bước vào Khuynh Lan Uyển, đã thấy một đám người đứng trong sân, Hà thị cầm cây gậy trúc, đi phía trước, mặt mũi Thẩm Khuynh Ninh bị lạnh đến mức đỏ ửng, trên đầu đặt một quyển sách, mỗi bên vai là một quyển sách, đang luyện bước đài sen*.
*Bước đài sen: ý chỉ bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng của người phụ nữ
Thấy Thẩm Tẫn Hoan tới, Hà thị cúi người:
“Tam cô nương.”
Lúc Thẩm Tẫn Hoan đáp lễ lén nhìn biểu cảm bất công của Thẩm Khuynh Ninh, thật buồn cười.
Thẩm Khuynh Ninh đưa mắt nhìn sang.
“Nhị tỷ đã làm sai điều gì, sao lại bị phạt như vậy?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
Hà thị làm khó nói:
“Phu nhân nghĩ cho Nhị cô nương nên mới mời tiên sinh từ Giang Nam tới, thiếp thân không làm được chuyện gì, đành để Nhị cô nương biết mọi lễ nghi, quy củ, đến lúc đó có thể để phu nhân và tiên sinh đỡ phiền lòng.”
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu nhìn về phía Thẩm Khuynh Ninh, lại nói: “Nhị tỷ thông minh học một hiểu mười, sẽ không để tiên sinh phiền lòng.”
Hà thị nhoẻn miệng cười với Thẩm Tẫn Hoan:
“Nếu Nhị cô nương có thể hiểu lý lẽ bằng một phần Tam cô nương thì thiếp thân ngủ cũng có thể cười tỉnh.”
Lời này là nói thật, Thẩm Tẫn Hoan che miệng cười, thấy Thẩm Khuynh Ninh trừng mắt nhìn lại vội nén cười, khẽ ho nói:
“Hoan Nhi muốn kéo Nhị tỷ nói chuyện một chút, không biết di nương có đồng ý không?”
Hà thị đưa cây gậy trúc cho bà tử, uốn gối với Thẩm Tẫn Hoan, đứng dậy rồi nói với hạ nhân:
“Mời Tam cô nương và Nhị cô nương về phòng ấm nghỉ ngơi, pha một bình trà ấm, đưa tới chút điểm tâm .”
Sau đó tự mình lấy ba quyển sách trên đầu và vai Thẩm Khuynh Ninh xuống, xem như là đồng ý.
Với đống quy củ này, Thẩm Tẫn Hoan cũng chịu phục. Ở Đại Yến, nơi có thiếp thất làm theo quy củ thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngay cả phi tử trong cũng cũng khó được như vậy.
Thẩm Khuynh Ninh vẫn làm đúng bổn phận trước mặt Hà thị, vừa vào phòng ấm, đã lộ nguyên hình, để Hỉ Nhi xoa vai rồi đấm lưng, còn Thẩm Tẫn Hoan lại leo lên noãn tháp.
“Đúng là tới lúc Nhị tỷ phải học quy củ rồi.”
Thẩm Khuynh Ninh lắc eo cũng cảm thấy lạnh, dứt khoát leo lên noãn tháp với Thẩm Tẫn Hoan:
“Muội đừng cười ta, không chừng đến lúc đó muội cũng thế đấy.”
Thẩm Tẫn Hoan bất đắc dĩ lắc đầu, thấy Thẩm Khuynh Ninh thật sự bị lạnh đến nói không nên lời, sau khi Chi Đồng và Hỉ Nhi dâng trà và điểm tâm lên, liền nhỏ giọng nói:
“Nương tìm tiên sinh cho tỷ, hôm nay đã tới ở Đông Đường báo danh đó.”
Thẩm Khuynh Ninh khẽ ngẩng đầu lên, ngập ngừng hỏi:
“Muội thấy à? Trông thế nào?”
Thẩm Tẫn Hoan hiểu ra, cố ý nói:
“Bộ dạng tạm được, là bạch diện thư sinh, đúng mẫu người Nhị tỷ thích.”
“Thật sao?” Thẩm Khuynh Ninh ngẩng đầu lên, tiến lại gần Thẩm Tẫn Hoan.
Thẩm Tẫn Hoan lại cố tình nghiêm túc gật đầu, không nén được ý cười bên môi.
Thẩm Khuynh Ninh phản ứng lại, mặt đỏ lên, khuôn mặt vốn bị lạnh đến đỏ bừng lại càng đỏ hơn:
“Muội…… Nếu để trưởng tỷ biết muội học mấy lời bậy bạ đó, sẽ vả miệng đó!”
“Ha ha ha ha……” Thẩm Tẫn Hoan không nhịn được, ngửa đầu cười to trêu chọc:
“Nhị tỷ không đánh đã khai, không phải tại muội.”
Mặt Thẩm Khuynh Ninh đỏ lên, giơ tay lên đánh vào không khí:
“Nha đầu lưu manh!”