Loạn thần mỹ nhân

Hoàng cung Bắc Yến, điện Cửu Long.
 
“Điện hạ, Hoàng thượng mời ngài vào trong điện.” 
 
Tư Tổng quan khom lưng đứng trước cửa, nói với Thiệu Trần đã chờ từ lâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thiệu Trần hơi cúi đầu, đi vào thiên điện.
 
Sau khi từ Đông Đường về, Thiệu Trần liền tới thẳng điện Cửu Long.
 
Cung điện rộng lớn yên tĩnh, thiên điện truyền đến tiếng đàn như có như không.
 
“Nhi thần, tham kiến phụ hoàng.” 
 
Thiệu Trần cúi đầu, liếc mắt nhìn thấy góc váy mauf xanh đậm.
 
“Đứng lên đi.”
 
Thánh thượng buông tấu chương xuống, cơ bắp khuôn mặt trên già nua đã nhão nhưng không tổn hại tới uy nghiêm của thiên tử.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tạ phụ hoàng.” 
 
Lúc này Thiệu Trần mới ngẩng đầu lên, thấy chủ nhân của góc váy xanh đậm đang ngồi trên noãn tháp gảy tỳ bà, lại hơi khom lưng: 
 
“Mẫu phi.”
 
Lương Phi nhoẻn miệng cười: 
 
“Lần này Thái tử vất vả rồi, trở về là tốt rồi.”
 
Tính tình Lương phi dịu dàng, hậu cung giai lệ 3000 người, mình bà ấy là người không thích tranh sủng, nhưng lại được lòng Hoàng đế nhất.
 
Tiên Hoàng hậu Văn thị mất sớm, Yến Đế liền để Thiệu Trần được nuôi dưới danh nghĩa của Lương phi, cũng coi như là chuẩn bị để lập Hậu, nhưng Lương phi không hề thấy hứng thú với ngôi vị Hoàng hậu.
 
Yến Đế chống tay đứng dậy: 
 
“Lần này tới Đông Đường có phát hiện gì không.”
 
Thiệu Trần gật đầu: 
 
“Phủ Thượng thư vô cùng để tâm tới việc xử lý Đông Đường nên không có gì không ổn. Lần này nhi thần tới, lại trùng hợp gặp được Tam cô nương của phủ Thượng thư.”
 
Yến Đế chắp tay sau lưng ngồi đối diện Lương phi. Cho dù có đốt than, nhưng cung điện quá lớn nên vẫn rất lạnh. Suy nghĩ hồi lâu: 
 
“Tam nha đầu của phủ Thượng thư?”
 
Lương phi gảy đàn: 
 
“Hoàng thượng quên rồi à? Vàp cung yến năm ngoái, Thẩm đại nhân dẫn theo tiểu nữ hài đó, lúc đó Hoàng thượng còn khen nàng ấy lanh lợi đó.”
 
“Nghe nói vài ngày trước đã hôn mê hơn một tháng, Tĩnh Dao gấp đến độ không quản chuyện ở Giang Nam mà vội vàng trở về.”
 
Lương phi Từ Tĩnh Viện, là bạn thân lúc nhỏ của Lý Tịnh Dao.
 
Trong lòng Thiệu Trần căng thẳng, ngại không giả bộ được, liền mím môi lui sang một bên.
 
“Trẫm nhớ nàng ấy, tên là Tẫn Hoan.”
 
 Yến Đế nhìn Lương phi một cái thật sâu: 
 
“Đầu năm tổ chức yến tiệc giao thừa, mời gia quyến của đại thần và cung phi tới để náo nhiệt một chút.”
 
Lương phi nhìn thoáng qua Thiệu Trần, đôi mắt không gợn sóng lộ ra vẻ tính toán: 
 
“Thần thiếp tuân mệnh, chỉ sợ một mình thần thiếp không thể lo liệu quá nhiều việc, Quý phi đang mang long thai nên không thể vất vả, đến lúc đó vẫn cần Thái tử điện hạ giúp đỡ đó.”
 
Yến Đế ho khan vài tiếng.
 
Lương phi đặt đàn xuống, tiến lên rót trà.
 
Yến Đế nhìn về phía Thiệu Trần: 
 
“Thái tử đã rất chăm chỉ.”
 
Thiệu Trần chắp tay: 
 
“Phụ hoàng quá khen, nhi thần không bằng một phần vạn phụ hoàng,” lại nói, “Lần trước Thần quý phi suýt nữa bị xảy thai, Hình ti đã tra ra là do cung nữ cung Tử Vi làm.”
 
Nhưng đây là chuyện không đau không ngứa, coi như là để đại thần xem thôi, mục đích của Thiệu Trần không dừng lại ở đây.
 
Yến Đế thở dài: 
 
“Cung Tử Vi là của cung phi nào?”
 
Đại cung nữ bên cạnh Lương phi nói: 
 
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, là Nghi tần nương nương.”
 
Yến Đế quăng xâu lên bàn, Lương phi vội đứng dậy quỳ xuống: 
 
“Bệ hạ bớt giận, gan của Nghi tần có to bằng trời cũng không làm ra chuyện hồ đồ như vậy.”
 
“Biếm Nghi tần thành thứ dân lưu đày biên ải.” 
 
Mặt Yến Đế không đổi sắc đứng dậy đỡ Lương phi dậy, ôn hòa nói: 
 
“Nàng và Nguyệt Nhi có quan hệ tốt, nàng ấy còn trách trẫm không bảo vệ được cho nàng này, không muốn gặp trẫm, nàng thay trẫm khuyên nhủ, để ý nàng ấy nhé.”
 
Lương phi vừa đứng thẳng người, lại hành lễ: 
 
“Đây là bổn phận của thần thiếp.”
 
Lúc này Tư Đình Kính tiến vào bẩm báo: 
 
“Hoàng thượng, Nhị điện hạ tới.”
 
“Cho nó vào.”
 
Lương phi đứng dậy lui sang bên cạnh Yến Đế.
 
Bên tai Thiệu Trần truyền đến gió, người mặc áo gấm đen như mực tiến vào, quỳ gối trước mặt Hoàng đế:
 
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”
 
Yến Đế duỗi tay ra hiệu trên không: 
 
“Dậy đi, hôm nay huynh đệ các con đều tới gặp trẫm, đúng là trùng hợp.”
 
Nhưng lại không thấy dã tâm trong mắt của mỗi thiếu niên.
 
Thiệu Kỳ nhìn về phía Thiệu Trần, không khỏi nở nụ cười:
 
“Thái tử điện hạ.”
 
“Nhị ca.” 
 
Thiệu Trần mỉm cười.
 
“Kỳ Nhi, con cần phải học tập Thái tử nhiều hơn, xử lý thêm vài chính vụ, sau này sẽ có ích.” 
 
Yến Đế như chỉ điểm, nhưng lại rất có sức nặng.
 
“Nhi thần đã rõ!” 
 
Thiệu Kỳ chắp tay, “Mấy ngày trước Thái tử nằm liệt giường, nhi thần đã mang thuốc bổ mà Giang Nam tiến cống tới thăm, nhưng Lương phi nương nương hạ lệnh không cho vào, thật là đáng tiếc.”
 
Trong mắt Thiệu Kỳ không chứa sự hỗn tạp, như đang trần thuật một việc có thật.
 
Lương phi nghe ra câu này thật ra là một câu hai nghĩa, liền ung dung nói: 
 
“Thái tử bị hôn mê cần tĩnh dưỡng, thần thiếp bất đắc dĩ mới hạ lệnh như vậy, nếu Nhị điện hạ để bụng thì để thần thiếp nhận lỗi với điện hạ.”
 
Thiệu Kỳ vội xua tay, tươi cười: 
 
“Lương phi nương nương nói quá lời rồi, ngài tận tâm tận lực chăm sóc Tam đệ vô cùng vất vả, sao có thể trách tội. Với cả đồ bổ vẫn là phụ hoàng ban cho, nhi thần cũng chỉ muốn phân ưu cho phụ hoàng.”
 
Lương phi uốn gối, trên mặt vẫn nở nụ cười.
 
Kiếp trước, vì Yến Đế thích bộ dạng trông có vẻ như tầm thường, không có chí tiến thủ, vô tâm với ngôi vị Hoàng đế của Thiệu Kỳ nên mới phong thưởng từng chút từng chút, để hắn nuôi quân ngàn ngày, phú khả địch quốc.
 
Sau đó lại bức vua thoái vị, cũng khiến mọi người không kịp trở tay ……
 
Thiệu Trần không muốn nghĩ nhiều, nếu đã biết hắn là người như vậy thì cũng chẳng sao.
 
Trong cung Quan Sư rất ít cung nhân, Lương phi đã phái nhiều người tới chỗ Quý phi Tư Đồ Nguyệt ó hầu hạ.
 
Lương phi đứng bên ao rắc thức ăn cho cá.
 
Nghe thấy tiếng bước chân có người tới, nhưng không nghe thấy người đằng sau nói gì, tự mình nói: 
 
“Xem ra con không muốn gặp Nhị Hoàng tử?”
 
Thiệu Trần đã thay áo màu vàng đen, làm nổi bật dáng người xao lớn, mười lăm tuổi đã cao đến vai Lương phi.
 
“Sau khi nhi thần tỉnh lại nhìn thấy Nhị ca như vậy, có lẽ là chưa kịp thích ứng.”
 
Lương phi đỡ kim bộ diêu* trên đầu, quay đầu lại nhìn: 
 
“Trước giờ con không muốn tới tìm ta, sau lần hôn mê này đã trở nên nhanh nhẹn, chắc là đã suy nghĩ cẩn thận?”
 
*Kim bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.
 
 
 
Ngay từ đầu, Lương phi đã cố gắng bằng mọi cách để Thiệu Trần tự lập, không muốn hắn dựa vào thân phận Thái tử mà kiêu căng, khiến người ta ghen tị.
 
Thử nghĩ xem cung phi nào mà không muốn có chỗ dựa? Huống chi là đương triều Thái tử!
 
Trước kia Thiệu Trần không hiểu, Lương phi càng như vậy, hắn lại càng xa cách, gặp mặt cũng chỉ hỏi cho có.
 
Một thời gian rất dài, Thiệu Trần trốn trong hoàng lăng một mình, quỳ gối trước bia của mẹ đẻ, mắng bà ấy, trách bà ấy, hận bà ấy, tại sao không để hắn được cảm nhận chút tình thương của mẹ trên đời này.
 
Kiếp này trở lại, hắn đã biết sự dụng tâm lương khổ* của Lương phi với hắn, muốn Thái tử nhận lấy giang sơn vạn dặm, phải gánh vác trọng trách nặng hơn ngàn cân.
 
*Dụng tâm lương khổ: tốn nhiều tâm tư đểu suy tính
 
Kiếp trước đều do hắn bướng bỉnh, không nghe lời khuyên bảo, nên mới gây nên họa lớn.
 
“Mẫu phi là mẫu phi của nhi thần, đương nhiên nhi thần phải hiếu kính.”
 
Lương phi che miệng nở nụ cười: 
 
“Đã nói bao nhiêu lần……”
 
Mẹ đẻ của con là Tiên hoàng hậu, chẳng qua t chỉ phụ trách nuôi con lớn.
 
Còn chưa dứt lời, Thiệu Trần đã nói tiếp: 
 
“Tiên hoàng hậu có ơn sinh nhi thần, nhưng từ xưa dưỡng mẫu lớn hơn trời, mẫu phi không cần nhắc nhi thần, mẫu phi đối xử tốt với nhi thần thì chính là mẫu thân của nhi tử.”
 
Lương phi nhìn kĩ Thiệu Trần, hơi gật đầu, vung tay để người hầu lui ra: 
 
“Hôm nay Thái tử nghe được ý khác trong câu của Nhị điện hạ không?”
 
Thiệu Trần cười khẽ lắc đầu, đi đến cạnh ao: 
 
“Nhi thần cho rằng, nhị ca làm vậy, chỉ là thiếu niên khí thịnh, đương nhiên nhi thần sẽ không quan tâm.”
 
Lương phi nhất thời hoảng hốt: 
 
“Nếu con biết thì bổn cung cũng bớt lo, con có thể hiểu là được rồi.”
 
Lương phi cảm thấy mình phải thay đổi nhận thức của đứa nhỏ này, trước giờ bà nhắc tới Thiệu Kỳ, Thiệu Trần luôn cảm thấy bà đang khích bác, nên không chịu nghe bà khuyên.
 
Từ nhỏ đến lớn trơ mắt nhìn đứa nhỏ ngốc này dẫm phải rất nhiều hố, cũng là bất đắc dĩ. Bây giờ đã thông suốt, bà không khỏi cảm thấy kiêu ngạo vì nhà đã có đứa con trưởng thành.
 
“Phụ hoàng con nói yến tiệc giao thừa vẫn còn sớm, trước mắt chỉ cần sắp xếp danh sách đại quan là được rồi, việc này giao cho con làm, chuyện khác thì thương lượng sau.”
 
Thiệu Trần cũng không có nhiều ấn tượng với yến tiệc giao thừa lần này, trước giờ yến hội trong cung đều do hắn phụ trách ra mặt, bây giờ tự mình tổ chức cung yến cũng không bỡ ngỡ.
 
“Đa tạ mẫu phi.” 
 
Thiệu Trần cúi đầu, “Nếu không có chuyện gì nữa, nhi thần không làm phiền mẫu phi nghỉ ngơi.”
 
“Đãi tiệc phủ Thượng thư cho tốt.”
 
Thiệu Trần đang định mở miệng hỏi lý do, Lương phi liền vứt cho hắn một nụ cười ý vị thâm trường*, rồi bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển ……
 
*Ý vị thâm trường: Ý vị sâu xa, chỉ ý tứ hàm súc thâm sâu.
 
Lương phi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương, bất giác cảm thán: 
 
“Đúng là năm tháng khiến người ta già đi.”
 
“Tỷ già ư? Đừng có đùa.” 
 
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một câu.
 
Lương phi vừa định phát cáu, liền thấy Tư Đồ Nguyệt nâng bụng bự tiến vào, cuống quít đứng dậy nghênh đón, “Cô nãi nãi của ta ơi, sao muội lại tới đây.”
 
Tư Đồ Nguyệt cố hết sức ngồi trên trường kỷ, thảm lông cáo phía trên thật sự rất thoải mái: 
 
“Muội buồn muốn chết nên ra ngoài đi dạo.”
 
Sau khi mang thai đã béo hơn, không còn dáng vẻ mỹ nhân như trước.
 
Lương phi nhìn muội ấy nói một câu mà phải thở hổn hển ba lần cũng thấy rất buồn cười “Xem ra muội chịu khổ không đủ rồi, Nghi tần bị biếm, muội thoải mái rồi chứ?”
 
“Thích chứ, đồ đê tiện đó, lợi dụng thời cơ mà ra tay, đúng là không biết xấu hổ.” 
 
Tư Đồ Nguyệt vô cùng buông thả trước mặt Lương phi, Lương phi cũng nuông chiều.
 
“Đúng rồi, trong phủ Tĩnh Dao thế nào rồi? Bệ hạ không biết những chuyện xấu đó chứ?”
 
Từ Tĩnh Viện, Tư Đồ Nguyệt và Lý Tịnh Dao, là bạn hơn hai muơi năm, cả ba nhà cũng là thế giao, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
 
Lương phi ngồi trước mặt Tư Đồ Nguyệt, an ủi: 
 
“Muội cũng đừng lo nghĩ nhiều, tháng lớn rồi không chịu nổi dày vò đâu.”
 
Tư Đồ Nguyệt mê nhất là cái giường của Lương phi, Lương phi muốn tặng nhưng muội ấy không cần, cách mấy hôm lại tới cung Quan Sư nằm mới thoải mái.
 
Lương phi làm nóng lò sưởi chân về đặt lên giường, Tư Đồ Nguyệt đã ngủ say.
 
Có lẽ sự cô quạnh nơi thâm cung thật sự có thể khiến người ta phát điên, nhìn trời cao bên ngoài cửa sổ, Lương phi cũng không khỏi nhớ tới, bao nhiêu năm trước, mình cũng từng như cánh chim bay lượn tự do trên trời, ai ngờ người mình yêu lại là nam nhân tôn quý nhất trên đời, từ bỏ cuộc sống vô ưu vô lo, từ bỏ tâm nguyện của cả đời người.
 
Giây phút ông ấy đón bà vào cửa cung, rốt cuộc trái tim rực lửa của bà đã không bao giờ bùng cháy trở lại, bà không biết mình đã vượt qua vài chục năm này thế nào, mình cũng đã 35.
 
Tư Đồ Nguyệt là vì lợi ích của gia tộc mà tiến cung. Đơn giản mà nói, Tư Đồ Nguyệt tiến cung chỉ vì lợi ích, mà bà tiến cung là vì tình yêu vô cùng ngu xuẩn.
 
Hai người cũng coi như bạn đồng hành, ở trong thâm cung cũng rất khó có một người để dựa vào lẫn nhau.
 
Sau đó, nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ kia qua đời. Người nàng yêu suy sụp tinh thần, dung nhan già nua, đi tới trước mặt bà…… Mở miệng nói một câu: 
 
“Viện Viện, nàng hận ta đi.”
 
Khiến tim bà tan vỡ, bà biết ông ấy đã quay về, nhưng trái tâm bà đã chết, tình yêu của bà đã biến mất trong thâm cung cô quạnh.
 
Nàng ít khi tranh đấu, an phận thủ thường chỉ vì giữ chút bản tính còn sót lại trong vũng nước đục này.
 
Trong hậu cung này không nữ tử nào là trong tay không vài mạng người, chỉ là nhiều hay ít thôi, bà sống đến bây giờ, cũng là tay đầy máu.
 
Bà hiểu rằng một Đế vương thân bất do kỷ.
 
Tuy rằng Thiệu Trần là hài tử của nữ nhân kia, nhưng lại là đích tử duy nhất của Yến Đế, cho nên nàng bà muốn để Thiệu Trần ngu ngốc đến cuối cùng mới tỉnh ngộ.
 
Điều duy nhất bà có thể làm, đó là coi Thiệu Trần là con do mình sinh ra, nuôi dưỡng kỳ vọng trong lòng Yến Đế, kỳ vọng trăm năm sau.
 
Người trong thiên hạ đều biết Từ Tĩnh Viện xứng với ngôi vị Hoàng hậu, nhưng lại không biết bà không thể có được vị trí đó trong lòng Đế vương.
 
Quên đi, nếu không nợ thì đã sao có thể gặp nhau, nỗi đau tích tụ nửa đời trước là nỗi đau thiên trường địa cửu.
 
Từ Tĩnh Viện nhìn Tư Đồ Nguyệt ngáy nhỏ, nụ cười biến mất.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui