Đã bảy ngày kể từ khi tỉnh lại.
Giữa mùa đông, cây cối ở phủ Thượng Thư rụng lá, nhìn vậy trong lòng cũng vững vàng hơn. Cuối cùng cũng cảm thấy an tâm khi về phủ Thượng thư, từ từ bắt đầu lập kế hoạch cho những điều sẽ xảy ra nhiều năm sau.
Thẩm Tẫn Hoan và Thẩm Thường An tới thỉnh an tổ mẫu Thi thị. Vừa đến cửa viện Trai Tâm đã thấy vài người đi ra từ bên trong. Thẩm Thường An lập tức đi lên tiếp đón, hành lễ với phụ nhân mặc áo tím đậm đi đằng trước đám người:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hà di nương.”
Hà thị cung kính đáp lễ, thấy Thẩm Tẫn Hoan đi sau Thẩm Thường An, lại khom lưng.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn tóc Hà thị điểm bạc, nhưng vẫn đoan trang, hiểu lễ nghĩa, ngoài những món trang sức quý giá thì không khác gì người trong trí nhớ, liền đến gần:
“Bái kiến Hà dì nương.”
“Biết Tam cô nương bị bệnh lâu ngày mới khỏi, cuối cùng lão phu nhân cũng chịu ăn uống, lát nữa gặp, Tam cô nương nhớ an ủi phu nhân vài câu.”
Giọng điệu của Hà thị rất bình tình, nhưng nhìn ánh mắt đầy vui mừng.
Thẩm Tẫn Hoan cúi người đáp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là nương của Thẩm Khuynh Ninh, Hà thị. Hà thị xuất thân từ phủ Quận công Nhạn Môn, lúc trước là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu, biết đối nhân xử thế, hiểu lễ nghĩa, nghiêm khắc, thường ngày kính trọng chủ mẫu, cũng thường tới viện Trai Tâm chăm sóc lão phu nhân, là người không gây họa.
“Sao không thấy Nhị tỷ?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi. Từ lần trước Thẩm Khuynh Ninh tới viện, thật sự là đã mấy ngày không gặp nàng ấy.
Hà thị cúi người:
“Thiếp thân biết, lúc Đại cô nương thẩm vấn nha hoàn, Nhị cô nương có hành động không phải với Tam cô nương, thậm chí không biết lựa lời, là thiếp thân dạy bảo không nghiêm, bây giờ đang cấm túc ở trong phòng, chờ phu nhân về quyết định.”
Thẩm Thường An không gấp không lo:
“Di nương nói quá lời, Khuynh Ninh rấy tốt.”
Hà thị nói:
“Đại cô nương không cần nói thay Nhị cô nương, sai tức là sai, không cần bao biện lý do, bây giờ không hiểu quy củ, sau này liên lụy tới danh vọng của Thẩm gia mới là tội lớn.”
Thẩm Tẫn Hoan nhớ, kiếp trước khi phủ Thượng thư bị Nhị Hoàng tử Thiệu Kỳ diệt môn, Hà thị cùng nha đầu, ma ma trong viện bà cầm kiếm tự vận. Trung thành như vậy, nàng cũng không dám làm bậy.
Thẩm Tẫn Hoan nâng dậy:
“hạ nhân trong phủ ảnh hưởng từ lời nói và tác phong làm việc của di nương nên rất cẩn thận trọng.”
Có một ma ma từ trong viện ra, hành lễ nói:
“Lão phu nhân mời Đại cô nương, Tam cô nương vào chính đường nói chuyện.”
Hà thị hành lễ với hai người, dẫn hạ nhân lui xuống.
“Làm phiền Tào ma ma rồi.”
Thẩm Thường An nghiêng người nói.
“Dạ.” Tào ma ma cười, hòa ái nhìn hai người.
Trước khi Tào ma ma theo Thi thị gả tới Thẩm gia thì là nha đầu bên người, cho nên vãn bối trong phủ đều rất kính trọng và.
Nói thật ta, Thẩm Tẫn Hoan không có ấn tượng sâu về tổ mẫu, trong cuộc sống hằng ngày có một số việc thật sự không nhớ được.
Vào chính đường, mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí rất thơm, chính đường treo một bức Phật bà Quan Âm của đại sư Ngô Đạo. Thi thị ngồi ngay ngắn trên ghế, trông phúc hậu nhưng rất khỏe mạnh.
Nguyên bộ phỉ thúy được giảm đi bởi bộ đồ gấm đen tơ vàng, chỉ đeo duy nhất đôi khuyên tai hồng mã não. Giờ phút này bà nhắm mắt gảy Phật châu, nghe thấy các nàng tới cũng không mở mắt.
“Thỉnh an tổ mẫu.”
Thẩm Tẫn Hoan cùng Thẩm Thường An quỳ bái dưới đất.
“Đứng lên đi.”
Thi thị vờ đỡ, “Tam nha đầu lại đây.”
Tuy tâm trí của Thẩm Tẫn Hoan sớm trưởng thành, nhưng cũng không dám trái lại sự uy hiếp này, liền cầm váy bước lên trước quỳ xuống.
Một đôi tay gầy trơ xương đặt lên mặt nàng, Thẩm Tẫn Hoan nghe thấy, “Lần trước chịu khổ, sau này không chỉ mình con nên để ý tới đồ ăn, tránh để người xấu lợi dụng.”
Thẩm Tẫn Hoan ngẩng đầu nhìn về phía bà, “Để tổ mẫu lo lắng, cháu gái rất hổ thẹn.”
Thẩm Thường An dâng chén trà Tào ma ma đưa tới cho Thi thị:
“Đã cho người canh chừng Bình Nhi và Xuân Lâm, nếu giở trò sẽ đưa tới nha môn, không thì chờ chờ Hách gia tới đón về.”
Thi thị lấy chung trà gật đầu, “Xương cốt ta đã già rồi, không quản được việc vặt ở hậu trạch nữa, mẹ con đã giao nửa phủ cho con, đương nhiên sẽ vất vả hơn.”
Nhấp một ngụm liền đặt lại, phân phó Tào ma ma:
“Còn không hầu hạ hai vị chủ tử.”
Sau khi Thẩm Tẫn Hoan đứng dậy liền bị Thi thị ôm vào lòng, lại nghe bà nói với Thẩm Thường An:
“Thường An cũng nên đi ra ngoài đi một chút, ngoài phố mới mở cửa hành tơ lụa Biện, con dẫn Hoan Nhi tới may hai bộ y phục mừng khỏi bệnh, mấy ngày nữa cha mẹ con về, trong phủ cũng nên đặt mua.”
“Dạ.”
Thẩm Thường An rũ mi nói.
Thẩm Tẫn Hoan nghe rất rõ, Thi thị ở trong hậu trạch lâu mà vẫn có thể biết rõ chuyện bên ngoài như vậy, đương nhiên bà ấy không hề nhàn nhã, lười nhác như vậy. Nhớ tới vị tổ mẫu này có thân phận là goá phụ của nguyên lão tam triều, lập tức cảm thấy người này không hề tầm thường. Mu bàn tay truyền đến độ ấm khiến Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy gần gũi, khác với sự ấm áp của Thẩm Thường An, Thi thị cho nàng cảm giác che chở trời sinh.
Mặt trời lên cao, hai người liền trở về.
Tào ma ma nhìn Thi thị, nói:
“Quận chúa Tấn Dương sai người truyền tin tới, nói Thái phu nhân muốn đến phủ chúng ta ở mấy hôm.”
Thi thị nhướng mày:
“Không phải Thái phu nhân không thích người trong phủ chúng ta sao, sao lại muốn tới.”
Tào ma ma không nói câu nào, chuyện của Thẩm phủ không đến lượt hạ nhân nhiều lời.
“Khi nào bà ta tới?”
Trong mắt Thi thị hiện lên lệ khí.
Tào ma ma nghe được Thi thị không mừng, cúi người nói:
“Cô nãi nãi nói chờ ba tháng nua, đầu tháng 4 sẽ chọn ngày lành tới,”
Thi thị đen mặt, nắm chặt tay đập xuống bàn:
“Nguyệt Uyển đúng là lớn tuổi rồi mà không biết phân nặng nhẹ, cho rằng trở thành Thái phu nhân ba năm là đã có thể che giấu việc bà ta và Vương thị đã làm với Đại ca sao! Bà ta còn không để nhị tẩu như ta vào mắt!”
Tào ma ma lập tức tiến lên giúp Thi thị huận khí:
“Xin lão phu nhân bớt giận, tuy cô nãi nãi tâm bất chính, nhưng Thái phu nhân đã lớn tuổi, cũng sẽ không đi theo nữ nhi, nên vẫn phải tới phủ ta.”
“Trong lòng bà ta thật sự có nhi tử sao? Sợ rằng cũng không biết mình là ai!”
Thi thị đỏ mắt, khóe miệng hơi giật giật.
Từ khi còn nhỏ Thẩm Tẫn Hoan đã bắt đầu ăn ba bữa một ngày ở Trường An Các cùng Thẩm Thường An. Trừ phi trưởng bối giữ lại dùng bữa ở viện của trưởng bối. Trong tiềm thức của nàng, trưởng tỷ như mẹ, chi phí ăn mặc thường ngày của nàng, đều do một tay Thẩm Thường An xử lý.
Lý Tịnh Dao xuất thân là võ tướng, đương nhiên sau khi gả vào thế gia thư hương là Thẩm gia thì không chịu ngồi yên, cho nên năm nào cũng ra ngoài du lịch.
Kiếp trước bà kiên quyết tự vận vì gia nghiệp của Thẩm gia, không hề bận tâm thân tới nữ nhi thân là Thiếu phủ lệnh. Cho nên với nương, Thẩm Tẫn Hoan có cảm giác phức tạp không nói nên lời, tình cảm cũng khá lạnh nhạt.
Không biết cảnh tượng sau khi họ về sẽ thế nào. Thẩm Tẫn Hoan thầm thở dài.
Chỉ Nhi tiến lên mời bữa, Thẩm Thường An gật đầu, bỗng nhớ tới chuyện gì, phân phó:
“Kêu phòng bếp chuẩn bị chút canh củ cải lên trước đã.”
“Dạ.”
Chỉ Nhi khom người lui ra.
Thẩm Tẫn Hoan hơi khó hiểu, quay đầu hỏi:
“Không phải tỷ không thích củ cải sao?”
Thẩm Thường An đùa, “Mùa đông suốt ngày thích ăn đồ nóng sẽ dễ tích hỏa trong dạ dày, củ cải là đồ lạnh, sẽ giải trừ được.”
Thẩm Thường An vừa nói vừa dọn chén đũa cho Thẩm Tẫn Hoan.