Chuyện vui đầu tiên trong hoàng cung vào năm mới chính là Thần quý phi sinh hạ một vị Đế cơ*, tên là Nguyên Gia.
*Đế cơ: tên gọi của con gái Hoàng đế
Yến Đế cho triều thần nghỉ hai ngày, lúc này Thẩm Đan Thanh mới có thời gian chơi chim uống trà với Thẩm Tẫn Hoan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày Tết trời đã ấm hơn một chút, Thẩm Tẫn Hoan thích nhất là xách lồng chim, cầm một quyển sách phơi nắng ở trong sân.
Tết Giang Dư nghỉ ngơi ở Đông Đường, không đến dạy Thẩm Khuynh Ninh học. Thẩm Khuynh Ninh rảnh rỗi nên cứ hở ra là chạy đến viện của Thẩm Tẫn Hoan, trò chuyện chưa tới hai ba câu là lại nhắc tới Giang Dư.
Lúc Thẩm Khuynh Ninh nói tới Giang Dư, tinh thần phấn chấn, kể về phong cảnh Giang Nam y như đã được nhìn thấy thật vậy.
“Di chuyển ở Giang Nam thì phải dùng thuyền, không cưỡi ngựa như chỗ chúng ta, nghe nói trời còn hay mưa.”
“Giang Dư còn nói cơm rang ở chỗ chúng ta là món chính, nhưng ở Giang Nam thì chỉ là một món ăn vặt thôi.”
Thẩm Khuynh Ninh cười nói, trên mặt thoáng qua nét ngượng ngùng không dễ nhận ra.
Thẩm Tẫn Hoan nghịch ngọc lưu ly, vừa lén nhìn bộ dạng xấu hổ của Thẩm Khuynh Ninh, “Nếu tỷ mà đến Giang Nam thật, tỷ sẽ không quen đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rồi nói tiếp:
“Giang tiên sinh không về nhà thăm người thân sao?”
Ánh mắt Thẩm Khuynh Ninh tối đi, “Giang Dư không có người thân, cho nên đã ở lại Đông Đường ăn Tết.”
“Nhắc tới Đông Đường, tại sao gần đây không thấy muội tới đó?”
Thẩm Khuynh Ninh hỏi.
Thẩm Tẫn Hoan dừng đùa chim, tùy tiện tìm một cái cớ, “Bọn họ đã về nhà rồi, đi làm gì chứ.”
“Lần này muội mời Bách Dung tới Đông Đường làm Huấn thư quan, có phải là đang chấn chỉnh lại không?”
Thẩm Khuynh Ninh đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt của nàng ấy cũng thay đổi.
Lời này đã chọc Thẩm Tẫn Hoan cười, “Muội không lợi hại như lời tỷ nói đâu, cho dù thế nào, có Thái tử đi đầu, không tới phiên chúng ta giành công.”
Thẩm Khuynh Ninh nghe vậy liền hiểu, cũng không nói câu nào.
Mà nàng thấy, muội muội này quản lý Đông Đường còn lợi hại hơn cả trưởng tỷ, ít nhất nàng chưa từng thấy sự câu nệ trong ánh mắt muội ấy.
Ngày Tết vô cùng náo nhiệt, nhưng cũng rất yên tĩnh, suốt cả buổi chiều không có chuyện gì làm.
Trường An các nằm ở vị trí rất tốt, có hai tầng lầu, với một tầng lửng.
Lúc nhỏ Thẩm Thường An ở Tây Uyển, mùa hè vô cùng oi bức, không biết từ đâu xuất hiện ba, bốn con rắn hoa thè lưỡi đỏ, doạ nàng sợ tới sốt cao mãi không giảm, cuối cùng phải mời hòa thượng tới niệm chú mới đỡ. Khi tư sửa phủ xây thư lâu, lúc đó Thẩm Thường An mới cầu xin Thẩm Đan Thanh xây Trường An các.
“Đúng là lúc còn bé tỷ tỷ đã chịu khổ không.”
Thẩm Khuynh Ninh nhấp một ngụm trà nói.
Thẩm Thường An cười khổ lắc đầu, kể từ khi không cần quản lý Đông Đường liền rất rảnh, cả ngày cũng không ra ngoài.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn, cười nói, “Không phải tỷ tỷ còn đang nghĩ đến chuyện trượng phu tương lai à?”
“Nha đầu này!”
Thẩm Thường An cốc trán nàng một cái, “Về lý thì Triệu thị cũng là hoàng thân quốc thích, nhưng tại sao trong bữa tiệc Hoàng thượng cũng không đề cập tới mấy.”
Thẩm Tẫn Hoan cười không nói gì.
Mẫu tộc của Yến Đế là Triệu thị, nhưng Thái hậu – mẫu thân của Yến Đế cũng không phải là người hiền lành.
Từ thụy hiệu cũng có thể thấy trong lòng Yến Đế không thích mẫu thân của mình.
Lúc Tiên đế hoăng thệ Yến Đế chỉ mới sáu tuổi, ấu đế kế vị, Thái hậu buông rèm nhiếp chính vốn là chuyện bình thường, nhưng Thái hậu lại nhiếp chính suốt mười năm. Đề bạt cho tất cả mẫu tộc Triệu thị đi lên, khuấy đảo triều đình đến chướng khí mù mịt, còn để Yến Đế hạ chỉ nhốt các phi tần của Tiên đế vào trong lăng tẩm, cuối cùng tất cả đều chết đói.
Sau đó trưởng bối trong tộc Triệu thị liên tiếp bị bệnh chết, quyền lực từ từ trả về tay Yến Đế, phải mất ba năm mới thật sự quét sạch triều đình.
Công lao đầu tiên của Yến Đế chính là giam Thái hậu lại, rửa nỗi nhục của một Hoàng đế bù nhìn, và cũng hết sạch kiên nhẫn với Triệu thị.
Sống yên ổn được vài ngày, Triệu Dực lại rục rịch
Tính cảnh giác của hắn rất cao, hơn nửa đêm cải trang đi tới khách điếm cùng hai võ sinh.
Người bình thường đều ra vào ở cửa chính, nhưng thám tử lại nói ba người họ nhảy ra từ cửa sổ, đi tới nhà hoang phía Đông, cuối cùng thì mất dấu.
Hoá ra là giả heo ăn thịt cọp.
“Bọn chúng thật sự không xuất hiện sao?”
Lý Vân Trử nhéo cằm hỏi thám tử.
“Thuộc hạ phái người đi thanh nhà hoang xem qua, không có dấu vết của ai ở đó.”
Ba người lớn đùng như vậy sẽ không tự dưng biến mất vô cớ, Thẩm Tẫn Hoan cho Chi Đồng tới khách điếm hỏi thăm, ai ngờ chưởng quỹ cũng không biết chuyện Triệu Dực đã không còn ở đây, mười mấy võ sinh kia cũng biến mất một cách vô cớ.
“Ngu xuẩn.”
Thẩm Tẫn Hoan thấp giọng mắng một câu.
Đúng lúc Lý Vân Trử nghe được, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Thám tử kia cũng không ngờ sẽ bị Thẩm Tẫn Hoan mắng, ngẩng đầu thấy sự hung dữ trong mắt cô bé kia, không dám nói câu nào.
“Là kế điệu hổ ly sơn.”
Thẩm Tẫn Hoan cắn răng nói.
Triệu Dực dẫn những tên phản tặc kia tới kinh thành, nói là để bảo vệ hắn ta, nhưng thật ra là nhân danh Triệu gia bảo vệ phản tặc!
Người đứng đằng sau có hai mục đích, thứ nhất là dẫn phản đảng vào kinh thành âm thầm tổ chức binh lính, thứ hai là để cho Triệu thị bám lấy phủ Thượng thư.
Triệu thị là con cờ, lẽ ra Thẩm Tẫn Hoan nên nghĩ ra từ lâu.
Trong thoáng chốc Lý Vân Trử cũng hiểu ra điều gì đó.
“Bọn chúng đã sớm biết có thám tử!”
Thẩm Tẫn Hoan nhớ tới hôm đó tan tiệc, ánh mắt lần cuối của nam nhân cường tráng kia quan sát mình... Có lẽ lúc ấy bọn chúng đã có phòng bị.
“Đồ mà Triệu Dực gửi ở quan phủ còn không?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi thám tử.
“Sáng sớm đầu năm đã đưa vào cung rồi, không để lại cái gì.”
Lý Vân Trử và A Viêm nhìn nhau, “Chẳng lẽ những người đó không phải là phản đảng...”
Thẩm Tẫn Hoan đảo mắt, “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*.”
*Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: bề ngoài thì làm ra những biểu hiện để lừa dối địch nhân, trong khi đó âm thầm tiến hành đột kích theo một hướng khác. Có thể hiểu là dương đông kích tây
Mấy người trong phòng đều yên tĩnh lại, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
“Xung quanh nhà hoang có chỗ nào có thể trốn được không?”
A Viêm hỏi.
“Có một ngôi miếu đổ nát, nhưng cũng không phát hiện ra dấu vết của ai ở đó.”
“Đã là người sống thì sẽ không thể biến mất vô cớ được, nếu bọn chúng đã sớm phòng bị chúng ta, vậy thì rõ ràng là đã tính kế trước.”
Lý Vân Trử cau mày, “Không chừng bọn chúng trốn ở nhà hoang và trong ngôi miếu đổ nát.”
“Điều quan trọng là phủ Tướng quân làm việc không thể để lộ hành tung. Rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu người, có bao nhiêu cứ điểm, nếu quả thật đánh nhau thì chúng ta có thể tự xử.”
A Viêm lén nhìn Thẩm Tẫn Hoan nói.
Tố Thiển bưng trái cây đi lên, thấy mặt mày mọi người rầu rũ, nhẹ giọng nói; “Phong Nguyệt lâu có thể giúp không?”
Thẩm Tẫn Hoan thẳng người lên, nhìn Tố Thiển.
Nếu Triệu thị không tìm chỗ chết thì cứ dứt khoát tiễn bọn họ một đoạn đường.
Buổi đêm, Thẩm Tẫn Hoan đang nghiên cứu mẫu chữ
Chi Đồng ở bên ngoài thông báo, “Cô nương, Tào ma ma tới.”
Thẩm Tẫn Hoan vội gác lại bút: “Mau mời vào.”
Tào ma ma bưng một cái khay bằng gỗ đàn hương vào trong rồi hành lễ.
Thẩm Tẫn Hoan đi tới bên cạnh Tào ma ma nói:
“Đã trễ thế này rồi, tổ mẫu căn dặn gì sao?”
Tào ma ma cười nói:
“Lão phu nhân nghĩ tới các vị tiểu chủ, lấy rất nhiều đồ, để cho ngài chọn trước.”
Chuyện này có hơi thụ sủng nhược kinh*, Thẩm Tẫn Hoan phúc thân, liền nhìn kỹ cái khay, cầm một miếng ngọc bội lớn bằng lòng bàn tay từ đống vàng bạc đồ trang sức lên, nhìn đi nhìn lại, miếng ngọc cao cấp này còn chưa được mài giũa.
* Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Tào ma ma nhìn Thẩm Tẫn Hoan cười nói:
“Mắt nhìn của Tam cô nương thật tốt, miếng ngọc này là tiểu lão gia tặng, còn chưa mài giũa, cô nương thích hình gì thì để thợ khắc.”
“Thúc công tặng ư? Tại sao tổ mẫu không giữ lại?”
Tào ma ma cười, “Lão phu nhân nhớ bạn cũ, nhìn thấy mấy thứ này thì sẽ đau lòng, đưa để tiểu chủ tử vui vẻ còn tốt hơn.”
Thẩm Tẫn Hoan cười một tiếng, đặt ngọc trong lòng bàn tay nói:
“Lấy cái này đi, ngày mai ta sẽ dậy sớm đi cám ơn tổ mẫu.”
Thấy Thẩm Tẫn Hoan không nhìn mấy thứ khác, Tào ma ma cũng chỉ đáp lại rồi lui ra.
Chi Đồng đưa Tào ma ma rồi quay lại phục vụ, nhìn Thẩm Tẫn Hoan ngồi về chỗ cầm miếng ngọc:
“Cô nương có được bảo bối rồi.”
Thẩm Tẫn Hoan bật cười:
“Ta thấy chất lượng tốt, để làm ngọc bội cũng tốt.”
Chi Đồng cười, xoay người dọn giường:
“Nói ra cũng kỳ, phủ chúng ta và tiểu lão gia cũng được coi là thân thiết, nhưng năm này lại không thấy họ tới chúc Tết lão phu nhân.”
Thẩm Tẫn Hoan nói:
“Mới sang năm được mấy ngày, không chừng Minh nhi đã tới rồi.”
Chi Đồng sửa lại giường, giọng nói có chút vui sướng:
“Cô nương nói rất đúng.”
“Tới phòng bếp nhỏ xem thuốc an thần sắc cho tỷ tỷ ta đã sắc xong chưa.”
“Dạ.”
Điện Nghi Thắng
“Bây giờ đã canh ba rồi, ngươi gọi ta tới làm gì?”
Du Bạch ngáp, đi tới tẩm điện của Thiệu Trần, lại thấy hắn đang ngẩn người nhìn chằm chằm tờ giấy nhăn nhúm trong tay, liền ngồi ở mép giường, “Cái này ở đâu ra vậy?”
Thiệu Trần nói:
“Thám tử đưa tới.”
Mắt Du Bạch lim dim buồn ngủ liếc nhìn hình vẽ trên giấy, giật mình: “Đây là hình gì vậy.”
Thiệu Trần im lặng không nói gì.
Du Bạch thở dài, tiến tới nhìn tờ giấy: “Í—— đây là một nam nhân cường tráng, đây là cánh tay, trên mặt còn có hình xăm à?”
Hình này trông rất quen, Du Bạch cầm lấy tờ giấy lại gần cây nến để nhìn, tờ giấy được chiếu vào, là một hình tròn chính giữa, ở giữa còn có hoa văn phức tạp như một kiểu ký hiệu đặc biệt nào đó, mơ hồ nhìn ra vết mực ở đằng sau.
Du Bạch trở tay, nhíu mày:
“Triệu gia?”
Thiệu Trần vội hỏi:
“Có chữ à?”
Du Bạch lật giấy qua cho hắn:
“Này.”
Quả nhiên ở bên góc giấy có hai chữ nhỏ, vì chữ viết đằng sau giấy hơi mờ, không chú ý còn tưởng là hai vết mực.
“Thám tử nói gì?”
Nhận ra Thiệu Trần yên lặng, Du Bạch ân cần hỏi.
Thiệu Trần lặng lẽ cầm lại giấy, như thể vừa trải qua chuyện gì đó rất tốn sức, mặt đầy mệt mỏi.
Hắn sẽ không quên ấn ký này.
Năm đó một tướng lĩnh bên cạnh Thiệu Kỳ cũng có một con dấu như vậy.
Lúc ấy hắn và Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấy rất rõ ràng, đến chết cũng không quên được.
Bây giờ Thiệu Trần mới nhớ ra lúc phủ Thượng thư mở tiệc mời Triệu thị có một nam nhân cường tráng động thủ với Thẩm Tẫn Hoan.
“Quả nhiên việc Triệu thị vào kinh là có vấn đề.”
Du Bạch cũng không rõ về các quan hệ ở Đại Yến, nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra chuyện gì, dứt khoát ngã xuống bên cạnh Thiệu Trần.
“Ngươi nói đi, ta làm tham mưu.”
“Suýt chút nữa Thẩm Thường An đã gả cho Triệu Dực.”
Thiệu Trần bỗng nói một câu.
Du Bạch lập tức ngồi dậy:
“Ngươi nói gì? Triệu Dực có lai lịch gì!”
Thiệu Trần quay đầu sang chỗ khác, trong lòng biết rõ Du Bạch đột nhiên nói vậy là có ý gì, lại nghĩ đến quỹ đạo của cuộc đời Thẩm Thường An sẽ là bước ngoặt với Thẩm Tẫn Hoan, lại cảm thấy buồn cười:
“Không phải phụ vương người đã định hôn sự cho ngươi rồi sao?”
Mặt Du Bạch đầy chân thành:
“Ta không thích, đó là hôn sự chính trị.”
Thiệu Trần khẽ thở dài, thuận thế ngã xuống nhìn màn sa trên nóc giường.
Người đa tình ắt sẽ khổ, biết đi đâu để tìm được tình yêu đích thực trong biển người mênh mông.
“Bây giờ Triệu thị đang ở đâu, chúng ta phải điều tra thế nào? Ngươi nói xem...”
Du Bạch lay Thiệu Trần thúc giục.