Sáng sớm, Thiệu Trần vào triều, Du Bạch đành phải ở lại tẩm điện một mình, cứ như đi lạc vào cõi thần tiên thấy cảnh lúc gặp Thẩm Thường An, sau khi tỉnh lại cảm thấy mình quá vô liêm sỉ, ngồi cũng không được đứng cũng không xong.
Đến khi bãi triều, Du Bạch đã sớm ngủ được một giấc ở bức tường đá rồng xanh cạnh điện Cửu Long.
Hắn nghe thấy tiếng nói thì tỉnh lại, từ xa trông thấy Thiệu Trần tạm biệt đám triều thần, sóng vai đi xuống cùng Thẩm Đan Thanh, vội vàng lật người nhảy khỏi lan can chạy tới chào hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Đan Thanh tự nhiên đi tới trước hành lễ, Du Bạch khom người nói:
“Thẩm đại nhân về à?”
Thẩm Đan Thanh cười nói:
“Thái tử điện hạ phải đến Đông Đường thị sát, vi thần không dám trì hoãn.”
Du Bạch nhìn qua Thiệu Trần bên cạnh, nói với Thẩm Đan Thanh:
“Ta đã gặp lệnh ái ở cung yến giao thừa, chẳng qua là không được nói mấy câu nhưng đúng là rất hợp ý.”
Dứt lời liền nhướng mày quan sát phản ứng của đối phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ Thẩm Đan Thanh chỉ “Ồ” một tiếng, tưởng là đối phương đang nói tới Thẩm Tẫn Hoan, vội chắp tay:
“Tiểu nữ vô cùng bướng bỉnh, sợ là sẽ vô tình khiến Thế tử khó chịu.”
Du Bạch lúng túng cười nói:
“Không, không, không, Thẩm đại nhân hiểu lầm rồi, không phải là Tam cô nương, mà là Đại cô nương của quý phủ.”
Thẩm Đan Thanh hơi sững sốt, không ngờ là Thường An, câu này của Du Bạch, Thẩm Đan Thanh nghe ra được ý khác, nhưng ngại tình cảnh này nên đành phải giả vờ hồ đồ:
“Được miệng vàng của Thế tử khen, là phúc của con bé!”
Phải nói thế nào mới có thể khiến Thẩm Đan Thanh biết hắn không nói tới vấn đề khen ngợi, mà là ám chỉ để hắn gặp Thẩm Thường An một lần.
Thiệu Trần ở bên cạnh nhìn Du Bạch, liền mở miệng nói giúp một câu:
“Thế tử không có bạn ở Bắc Yến, lúc trước nói chuyện với Thẩm cô nương rất vui, nên muốn kết bạn.”
Du Bạch vội vàng gật đầu, chắp tay với Thẩm Đan Thanh:
“Thẩm đại nhân đừng hiểu lầm.”
“Chuyện này. . . “
Thẩm Đan Thanh run giọng nói:
“Không dối gì Thế tử, mấy ngày gần đây Thường An đang điều dưỡng, không tiện gặp người khác.”
“Điều dưỡng?”
Ở cung yến thấy nàng còn khoẻ, tại sao mới chớp mắt một cái đã bị bệnh rồi?
Thẩm Đan Thanh vâng vâng dạ dạ vái chào:
“Không thì để Thế tử cùng đi tới Đông Đường đi.”
Du Bạch chỉ mong vậy:
“Được, ta còn chưa tới Đông Đường đâu.”
Dưới ánh mắt khinh bỉ của Thiệu Trần, hắn kéo Thẩm Đan Thanh bước nhanh về phía trước.
Thẩm Khuynh Ninh nói muốn tới Đông Đường tìm Giang Dư thỉnh giáo, vì vậy đã kéo Thẩm Tẫn Hoan đi cùng. Thẩm Tẫn Hoan còn như bị quỷ thần xui khiến mà đồng ý.
Phòng của Giang Dư ở hướng tốt, do Lý Tĩnh Dao đích thân chọn. Cửa sổ hướng về phía vườn hoa, ánh mặt trời chiếu vào bàn. Từ khúc quanh ngoài sân đã có thể nhìn thấy vẻ mặt hắn chăm chú ngồi ngay ngắn trước án thyw.
Thẩm Khuynh Ninh cầm một quyển 《 kinh thi 》 đứng mái hiên nhìn thấy cảnh này, cảm giác giống hệt cảnh trong sách.
Thẩm Tẫn Hoan đẩy nàng một cái, khiến nàng giật mình làm rơi sách.
Giang Dư nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng lúng túng của Thẩm Khuynh Ninh, liền mỉm cười ra ngoài đón.
Mặt Thẩm Khuynh Ninh đỏ lên.
Giang Dư khom người nhặt sách lên, ngón tay thon dài phủi bụi rồi đưa cho nàng, dịu dàng nói:
“Lần sau tới thì nói với thư đồng một tiếng là được.”
Thẩm Khuynh Ninh không dám ngẩng đầu lên, nhận lấy quyển sách rồi ôm vào trong lòng.
Thẩm Tẫn Hoan trêu ghẹo, “Nhị tỷ muốn đến thỉnh giáo tiên sinh vài vấn đề.”
“... Còn chưa nói với tiên sinh... Năm mới an khang.”
Thẩm Khuynh Ninh nói không mạch lạc.
Sau khi Giang Dư nghe xong, ánh mắt nhìn Thẩm Khuynh Ninh càm thêm dịu dàng, “Cám ơn ngươi.”
Thư đồng nói với Thẩm Tẫn Hoan rằng Bách Dung đang ở phòng học, hỏi nàng có muốn tới gặp một lần không. Nàng nhìn Thẩm Khuynh Ninh và Giang Dư, rồi gật đầu.
Sau khi Thẩm Tẫn Hoan rời đi, Giang Dư và Thẩm Khuynh Ninh ngồi trên ghế đá trong vườn hoa.
Thẩm Khuynh Ninh lấy một túi gấm từ trong tay áo ra cho Giang Dư, “Đây là qùa năm mới mà học trò tặng cho tiên sinh.”
Rõ ràng là Giang Dư đơ ra, nhưng vẫn nhận lấy, lúc mở ra phát hiện là một dây cấm bộ* màu đỏ.
*Dây cấm bộ
Giang Dư mừng rỡ cầm trong tay nhìn.
Thẩm Khuynh Ninh lén nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn, trong lòng cũng mừng khấp khởi.
“Là ngươi làm à?”
Giang Dư nhìn trái phải trứ.
“Dạ, trông dây của tiên sinh, chắc là đã đeo lâu rồi, đúng lúc ma ma dạy đan dây, nên học trò muốn làm một món quà năm mới cho tiên sinh.”
Thẩm Khuynh Ninh nói.
“Ta rất thích!”
Giang Dư khó nén sự vui mừng, liền cởi dây mình đang đeo xuống, rồi đeo cái mà Thẩm Khuynh Ninh làm lên, đeo rất cẩn thận.
Thẩm Khuynh Ninh cúi đầu nhìn màu đỏ hỉ bên hông hắn, trong lòng rộn ràng.
Bên kia, Thẩm Tẫn Hoan dẫn ông ấy đi thăm phòng học và các địa điểm ở Đông Đường, giới thiệu về học trò và tiên sinh.
Trước giờ Đông Đường chỉ có tiên sinh dạy học, ngay cả phân phòng học cũng phải xem tâm trạng của tiên sinh. Có học trò trình độ kém, tiên sinh không muốn dạy, giao cho tiên sinh này một thời gian rồi lại giao cho tiên sinh khác. Cứ tiếp tục như vậy, học trò mệt, mà tiên sinh cũng mệt. Cuối cùng vẫn chia năm xẻ bảy, tốn công vô ích.
Tiên sinh có vấn đề, học trò cũng có vấn đề. Trước kia dạy học, đã dạy là qua, học trò lười biếng thì trả lại cho tiên sinh, ảnh hưởng tới người khác.
Đối với chuyện này, Đông Đường lại không có bất kỳ quy định nào.
Thẩm Tẫn Hoan đề nghị Lâm Duyệt Phủ mỗi tháng tiến hành thi một lần. Học trò không phân cao thấp giàu nghèo, chia đều vào mỗi phòng học. Mỗi vị tiên sinh được sắp xếp đến phòng học được chỉ định, dạy những học được chỉ định. Nếu không phục thì giao cho Huấn thư quan xử lý.
Lần này sửa đổi chế độ giáo dục, chắc hẳn Thiệu Trần cũng biết.
Thẩm Đan Thanh là Thượng thư của Yến Đế, Hoàng đế nói tạm thời được thử, còn về thời gian bao lâu thì không có nói.
Mặc dù thời gian tới Đông Đường không lâu, nhưng trong hai tháng ngắn ngủn Thẩm Tẫn Hoan đã thuộc hết mọi hồ sơ ở Đông Đường.
Lúc này học trò còn chưa tới đủ, chỉ mấy con em bình dân nhà xa ngủ lại đây phụ việc.
Đoàn người Thiệu Trần vừa đi vào đã nhìn thấy Thẩm Tẫn Hoan.
Nghe thấy tiếng, Bách Dung cũng quay sang bên kia.
“Thẩm cô nương tới sớm vậy.”
Thiệu Trần khẽ mỉm cười.
“Bách đại nhân chưa quen với Đông Đường, ta dẫn ông ấy đi một vòng.”
Thẩm Tẫn Hoan ngoan ngoãn nói.
“Trông Bách đại nhân và tiểu nữ rất hợp ý.”
Thẩm Đan Thanh chào hỏi Bách Dung.
Bách Dung lập tức đáp, “Thẩm đại nhân quá khách khí rồi.”
“Kkhông thua kém bậc nam nhi, “ Bách Dung nhìn về phía Thẩm Tẫn Hoan, “Sau này nhất định phải tìm cho nàng ấy một vị tiên sinh đức cao vọng trọng.”
“Chỉ muốn để con bé được mở mang tầm mắt thôi, chứ không ngờ lại được tiền bối khen ngợi.”
Thẩm Đan Thanh trả lời.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn cha mình, dường như còn chưa biết sự sắp xếp của Thiệu Trần, rồi nhìn về phía Thiệu Trần.
Ai ngờ, giây tiếp theo, lời hắn nói lại khiến Thẩm Tẫn Hoan há hốc mồm kinh ngạc.
“Nếu Bách đại nhân đã khen ngợi Tam cô nương như vậy, vậy thì mời Tam cô nương ở Đông Đường trợ giúp Bổn vương sau này.”
Thẩm Tẫn Hoan không có biểu cảm gì...
Thiệu Trần mỉm cười đi vòng qua người nàng, đi vào trong.
Tại sao lại giở quẻ?
Nói khác hẳn với trước kia...
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy mình như bị đùa bỡn.
Sau khi về, Du Bạch liền bắt đầu phát tiết:
“Cứ tưởng là tới Đông Đường có thể gặp Thẩm Thường An chứ.”
Vẻ mặt Thiệu Trần lạnh lùng:
“Lúc trước Thẩm Thường An quản lýc Đông Đường nhiều hơn.”
Du Bạch không ngồi yên được, mặt mày rầu rĩ ngồi trên tháp:
“Chuyện này ... Vậy tại sao lại không khoẻ chứ ? Có phải là bị cảm không? Ăn gì linh tunh?”
Thiệu Trần thay thường phục xong đi ra, thấy Du Bạch sốt ruột:
“Ngươi thấy vừa ý với người ta chứ gì?”
Du Bạch bị vạch trần, liền rót chén trà để che giấu sự lúng túng.
Trạch Vũ và A Tô đi vào, A Tô hỏi:
“Thế tử sao vậy?”
Du Bạch không nói gì, trên mặt xuất hiện hai vệt ửng hồng.
Thiệu Trần cười nói:
“Hắn có người trong lòng.”
Mặt A Tô đầy hoài nghi, nhìn về phía Du Bạch để xác nhân.
Trạch Vũ không khỏi bật cười:
“Thế tử thích cô nương nhà ai mà còn phải giấu giếm à? Cũng không như Thái tử điện hạ, yêu mà đặt trong lòng.”
Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Du Bạch đánh hơi được mùi bát quái, ánh mắt khoá chặt Trạch Vũ, ai ngờ lại bị một cái liếc mắt của Thiệu Trần hất về.
Thiệu Trần hỏi:
“Điều tra được gì rồi?”
Trạch Vũ gật đầu:
“Nửa đêm hôm qua đám người Triệu Dực đột nhiên chia làm hai hướng rời khỏi khách điếm.”
Du Bạch cũng ngẩng đầu lên:
“Có phát hiện được gì không?”
Trạch Vũ nói:
“Có, trừ người của mình ra, còn phát hiện mấy ám vệ khác cũng đang điều tra Triệu thị.”
Thiệu Trần và Du Bạch nghe vậy đồng thanh nói:
“Còn có một đám người khác?”
Trạch Vũ khẳng định nói:
“Triệu Dực và hai thủ hạ đi từ cửa sổ, kéo theo mấy ám vệ kia đi ra, tiểu nhân thấy không ổn nên đã án binh bất động, hai giờ sau, chắc là bọn họ tưởng là không có ai, nên đã chạy tới phía Tây của khách điếm. Chúng tiểu nhân đi theo sau phát hiện hắn định đi tới ngôi miếu đổ nát ở thành Nam. Vì để không lộ thân phận nên đã đi vòng vèo. Mấy người kia cũng dừng lại một thời gian.”
Du Bạch nói:
“Có động thủ không? Tốt hay xấu?”
Trạch Vũ nói:
“Không động thủ, cuối cùng bọn họ cũng vòng vèo như vậy, chẳng qua là. . .”
Trạch Vũ chần chờ một chút, Thiệu Trần nói:
“Nói.”
Trạch Vũ gật đầu:
“Bọn họ đến phạm vi phủ Thượng thư thì biến mất.”
Lại là phủ Thượng thư, Thiệu Trần không dám khẳng định sự nghi ngờ trong lòng, hắn luôn có cảm giác là có người cố ý đưa tới hắn đích chú ý, muốn mượn lực lượng của hắn để cùng nhau diệt trừ Triệu Dực.
“Phái người tới gần ngôi miếu đổ nát kia theo dõi, một khi xuất hiện người của phủ Thượng thư, lập tức dẫn đến gặp ta.”
“Dạ.”
Trạch Vũ nhận lệnh rồi lui ra.
Du Bạch vô cùng bối rối, “Một Triệu gia thôi mà có thể thu hút nhiều người đi điều tra đến vậy à?”
So ra thì Thiệu Trần càng muốn biết người báo tin cho hắn là ai.
Thay đổi quyết định để Thẩm Tẫn Hoan ở lại Đông Đường, hoàn toàn là một suy nghĩ nhất thời. Nhớ lại các tình tiết, Thiệu Trần phát hiện Thẩm Tẫn Hoan đã thay đổi, dường như cũng thay đổi giống hắn.
Phàm là chuyện liên quan đến phủ Thượng thư, tất cả đều liên quan đến Thẩm Tẫn Hoan.
《 thiên cung sách 》 là một trong số đó, thậm chí Thiệu Trần còn có một suy nghĩ hoang đường, hắn cảm thấy Thẩm Tẫn Hoan cũng sống lại.
Có thể ý nghĩ này quá hoang đường, vẫn còn rất nhiều biến số trong việc làm lại cuộc đời, ai mà nói trước được.
Để nàng dưới mí mắt, có lẽ sẽ an toàn hơn.
“Ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng, mượn cớ đến ở biệt viện bên ngoài cung.”
Thành Nam
Đêm khuya vắng người, gió xuyên qua bụi cỏ phát ra tiếng động, kết hợp với trăng tàn hết sức thê lương.
Trong ngôi miếu đổ nát củi đốt vang tanh tách, người ngồi xung quanh cũng không nói gì.
Nhìn kỹ lại, có người mặt mũi biến dạng hoàn toàn như bị bỏng, có người mắt bị mù không có con ngươi chỉ còn hốc mắt không, cũng có người tứ chi đầy đủ.
Cao Sĩ Lâm với ngồi thẳng ngay đầu gió, cực kỳ giống một thủ lĩnh.
Ban ngày đám người này ngủ ở mật thất dưới ngôi miếu đổ nát, buổi tối thì làm việc. Bây giờ điều bọn họ lo lắng nhất chính là giờ phút này có bại lộ không.
Người được phái ra ngoài truyền lời đến giờ vẫn chưa nhắn lại, Cao Sĩ Lâm hơi mất kiên nhẫn.
“Liệu có xảy ra chuyện gì không, tại sao còn chưa quay lại?”
Bên dưới có người nói:
“Tám phần là trong cung canh chừng nghiêm ngặt nên phải mất chút thời gian, chờ một chút đi.”
Giọng điệu này có chút không chắc chắn, khiến cho Cao Sĩ Lâm càng thêm phiền não.
Trong góc có tiếng con nít khóc ồn ào, một nữ nhân Khiết Đan* hoảng sợ bế đứa bé lên dỗ dành, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Cao Sĩ Lâm, đứa bé sơ sinh được đút sữa xong mới dừng khóc.
*Khiết Đan; một dân tộc thiểu số thời xưa của Trung Quốc
Ngoài cửa có tiếng bước chân, người trong miếu tản ra, người gần cửa cảnh giác nhìn, phát hiện đó là người được phái ra ngoài truyền lời, đi vào trong nói “Người mình”, mọi người mới tụ lại ngồi chung với nhau.
Cao Sĩ Lâm hỏi:
“Sao rồi?”
Tên truyền lời thở một hơi rồi nói:
“Theo lời người phía trên, đại nhân để chúng ta tuỳ cơ ứng biến, bây giờ Thái tử đang mạnh, là thời điểm rất tốt để chúng ta chỉnh đốn.”
“Đồ đã ở đây trong cung, đại nhân có nói lúc nào lấy ra được không?”
Cao Sĩ Lâm trợn to mắt, nước chua trào lên trong dạ dày đủ để chứng tỏ đã mấy ngày không có gì ăn.
Tên truyền lời nói:
“Tối nay đại nhân sẽ thu xếp.”
Lúc này Cao Sĩ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, càng ngày càng không đoán được suy nghĩ của người phía trên.