Đêm khuya, đèn ở viện Hoan Tê vẫn sáng.
Trên bàn gỗ để trước Xuân Lâm đích ngọc bội, cách đó không xa truyền tới tiếng tanh tách trong chậu.
Trong phòng yên tĩnh, Thẩm Tẫn Hoan ngồi trước bàn, mái tóc dài tùy ý xoã ra sau gáy, vẻ mặt không bộc lộ gì khiến cả người trông rất thoải mái, đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày này kiếp trước, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Thẩm Tẫn Hoan cố gắng nhớ lại, nhưng lại không nhớ nổi. Nghĩ thôi cũng phiền, liền đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong sân lại yên lặng đến lạ thường.
Một mình đứng dưới hiên, khoác chặt áo ngoài nhưng vẫn hơi lạnh.
“Cô nương vẫn chưa ngủ à.”
Bạch Kỷ vẫn ở trên nóc nhà, nghe thấy tiếng động, nhảy xuống hỏi nhỏ.
Thẩm Tẫn Hoan đi tới trước bậc thang, đứng ở dưới bậc thang đối diện với hắn nói, “Ngươi cũng không ngủ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Kỷ ngẩn ra, nhìn nữ tử bình tĩnh trước mắt.
Thẩm Tẫn Hoan đi lại trong sân, “Nghĩ tới chuyện trả thù sao?”
Bạch Kỷ im lặng một chút, xoay người đúng lúc đối mặt với Thẩm Tẫn Hoan, lời định nói đã đến họng nhưng lại không biết nói ra thế nào, sau đó hắn cúi đầu, “Có nghĩ tới, nhưng cũng vô ích.”
Cảm giác bất lực còn khiến người ta không thở nổi hơn cả sự hoang mang.
Thẩm Tẫn Hoan không thể đảm bảo mình sẽ cứu được bao nhiêu người, không ai trời sinh đã là chúa cứu thế.
“Sẽ có một ngày như vậy.”
Nàng nói.
Bạch Kỷ nhìn Thẩm Tẫn Hoan nghiêng người, không biết cảm giác trong lòng là gì.
Lúc còn là công tử lúc, nghe nói nữ nhi Thẩm gia ương bướng, thất thường. Hai nhà Bạch, Thẩm không qua lại nhiều, nhưng quan hệ cũng không tệ.
Hắn theo người nhà tới gặp chủ mẫu Thẩm gia — nữ Tướng quân Lý Tĩnh Dao từng đại sát tứ phương, lúc ấy thì rất tò mò nữ nhi của nữ Tướng quân có dũng mãnh, thiện chiến giống vậy không.
Bạch Kỷ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày sẽ mất hết quyền lực, giàu sang, phải lưu lạc tới phủ Thượng thư.
Nghe thấy động tĩnh trên mái hiên, hắn dậm chân vòng qua Thẩm Tẫn Hoan, nhảy ra xa.
Một thám tử áo đen tung người nhảy xuống, quỳ trước mặt Thẩm Tẫn Hoan:
“Chủ tử, hành tung của chúng tại hạ đã bị bại lộ.”
Thẩm Tẫn Hoan nói:
“Cái gì cơ?”
Thám tử nói: “Trong cung có thám tử theo sát chúng tiểu nhân vào phạm vi của phủ Thượng thư.”
Trong cung cũng có người đang điều tra Triệu Dực?
Chẳng lẽ là...
“Có lẽ bọn họ đã biết.”
Ám vệ nói.
Thẩm Tẫn Hoan suy nghĩ một lát:
“Đừng va chạm với bọn họ, mau sớm thăm dò hành động của Triệu Dực.”
Ám vệ chắp tay:
“Bây giờ đã xác nhận trong miếu đổ nát đúng là có người ở, nhưng hành tung bí hiểm, còn vào cung báo tin.”
“Có biết là liên lạc với ai không?” Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
“Trong cung có cấm quân, chúng tại hạ không vào được.” Thám tử nói.
“Ta biết rồi.”
Thám tử chắp tay lui ra.
Thẩm Tẫn Hoan ngồi đó ngắm trăng.
Truyền tin vào cung cho ai?
Có người cũng muốn diệt trừ Triệu Dực?
“Ngài có muốn tiểu nhân đi thăm dò không?”
Bạch Kỷ hỏi.
“Không cần, đồ của bọn họ đã ở trong cung, vậy thì sẽ phải đói bụng, sẽ không nhịn đói được, đương nhiên sẽ đi ra.”
Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu nghịch ngón tay nói.
Hoàng cung
Tư thiên tư chọn ngày 28 tháng Giêng là ngày lành để tổ chức hôn sự cho Thiệu Kỳ.
Trong cung bận rộn ngất trời, Thuần dung hoa và Ngọc chiêu nghi được tấn vị, tăng thêm nhiều khí thế cho Nguyên Minh.
Tư thiên tư phải phối hợp với Thần quý phi, Hoàng quý phi, còn phải liếm mặt đi phục vụ Thuần phi và ngọc phu nhân.
Ngự trì ở Ngự hoa viên đã bị đóng băng, những con cá mà Tư Đồ Nguyệt nuôi trong ao đích cũng lặn xuống đáy nước. Ném thức ăn cho cá xuống, bầy cá cũng không tụ thành bầy lao lên tranh giành, mà phải khi rơi xuống đáy ao thì mới có năm, sáu con ăn.
Tư Đồ Nguyệt đứng thẳng dậy, đỡ kim bộ diêu* trên tóc mây cho khỏi rơi xuống, quay lại vung tay lên, Phong Nhược liền tới đỡ, “Nương nương muốn về cung ạ?”
*Kim bộ diêu
Tư Đồ Nguyệt đáp lời rồi trở về, vừa mới ngồi lên kiệu liễn không lâu, đã thấy một cung nữ bưng đồ đi về hướng cung Phù Dung.
Cung nhân bưng vải vóc, tơ lụa nói, “Ngọc phu nhân đúng là tự cao tự đại, không biết gấm này có lọt vào mắt bà ta không.”
Chưởng tư của Tư trữ tư nhìn thấy bộ liễn tới, lập tức quay đầu trừng mắt với đang cung nhân nói chuyện, “Đừng có va vào Quý phi nương nương!”
Đoàn người tránh sang một bên quỳ xuống yết kiến từ xa.
Lúc bộ liễn đi qua, liền nghe thấy giọng nói du dương của Thần quý phi.
Trong lòng chưởng tư căng thẳng, vội nói, “Bái kiến quý phi nương nương.”
Thần quý phi khẽ than một tiếng, chưởng tư ngẩng đầu liếc nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt bà ấy liếc tới, vội vàng cúi đầu xuống.
Lời mà cung nhân vừa rồi mới nói, bà đã nghe rất rõ, cố hỏi:
“Hôm nay chủ tử của cung nào may mắn thế, được đích thân Thành chưởng tư tự mình đưa đồ tới?”
Tư Đồ Nguyệt chống tay tựa đầu vào thành kiệu liễn, nhìn xuống Thành Lộc đang quỳ ở dưới.
Thành Lộc toát mồ hôi lạnh, càng cúi đầu thấp hơn, “Hạ quan hoảng sợ, là Ngọc phu nhân của cung Phù Dung, Tư trữ tư thay Hoàng thượng đưa phần thưởng tới ạ.”
Tư Đồ Nguyệt cười nhẹ, “Mới được phong là phu nhân thôi mà đã kiêu căng như vậy, nếu nàng ta xoi mói thì cứ đưa những thứ này cho tú nương của Tư y tư làm trang phục mùa xuân. Dù đồ có tốt đi nữa mà không có mắt nhìn thì cũng uổng phí tâm ý của Hoàng thượng.”
Thành Lộc xấu hổ, “Tuân lệnh.”
Tư Đồ Nguyệt vừa ngước mắt lên, Phong Nhược liền hô to, “Khởi kiệu, nương nương về cung.”
Một bóng người mặc đồ hồng tím đứng ở góc cung điện, nhìn bóng lưng người đi xa, hận không thể ăn tươi nuốt sống người đó, “Tư Đồ Nguyệt sinh được một nữ nhi mà còn ở đây làm mất mặt!”
“Chủ tử đừng giận, bây giờ Hoàng thượng tấn phong phân vị cho chủ tử, chính là coi trọng chủ tử, chúng ta tội gì mà phải tức giận.”
Nha hoàn an ủi.
“Hừ, đợi ca ca trừng trị Tư Đồ gia xong, bổn cung xem nàng ta còn oai không!”
Vương Ngọc siết chặc khăn trong tay.
“Quý phi mới vừa sinh Công chúa, không thể hầu hạ, đây là thời điểm tốt của chúng ta.”
Nha hoàn thấp giọng nói.
Vương ngọc nhướng mày, “Điệt nữ* của ta thì phải làm Thận vương phi, nếu bổn cung có thể mang thai thì sẽ nở mặt nở nở mày hơn.”
*Điệt nữ: cháu gái
Lúc Tư Đồ Nguyệt bước vào cung Quan Sư, đúng lúc Thiệu Trần đi ra ngoài, lại bị bà kéo về chỗ Từ Tĩnh Viện.
Trong cung Quan Sư có đốt hương an thần, Tư Đồ Nguyệt quen cửa quen nẻo đi tới dựa vào thảm lông cáo, vung khăn ngửi hương:
“Tỷ đúng là càng ngày càng đốt nhiều nhang.”
“Muội không đi trông Nguyên Gia à, chỉ biết chạy lung tung thôi, lát nữa Công chúa tỉnh lại sẽ khóc đó.”
Từ Tĩnh Viện bất đắc dĩ nói.
Ngón tay mảnh khảnh của Tư Đồ Nguyệt chọn lấy một quả quýt nhỏ trong mâm trái cây bên cạnh, “Con nít chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, có biết thân mẫu với vú nuôi là gì đâu, chờ sau này con bé lớn lên thì mới cần phải bận tâm, muội phải tranh thủ lúc này để lấy hơi ư.”
Thiệu Trần cười nhạt.
“Thái tử thích trẻ con thì cũng sinh một được đi.”
Tư Đồ Nguyệt cười nói.
Tư Đồ Nguyệt chuyển hướng sang Từ Tĩnh Viện:
“Vừa rồi hai người đang gì vậy?”
Từ Tĩnh Viện bưng chén trà, xoay nắp chén để gạt lá trà, nhẹ nhàng nói:
“Thái tử muốn dọn tới biệt viện, tới để nói một tiếng với tỷ.”
Mặt Tư Đồ Nguyệt lộ vẻ kinh hãi, “Tại sao lại muốn tới biệt viện? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Thiệu Trần gật đầu, “Ta đã nói qua với phụ hoàng rồi, chuyện này sẽ không kinh động tới triều đình, mà âm thầm điều tra.”
Tư Đồ Nguyệt càng thêm lo lắng, “Chẳng lẽ là Thiệu Kỳ được phong làm Vương gia, Vương Sư không kịp đợi nữa mà lao tới như con thiêu thân?”
Thiệu Trần thán phục suy luận của Tư Đồ Nguyệt, nói “Trước mắt còn chưa điều tra được, chỉ biết là có liên quan tới phủ Thượng thư.”
Tư Đồ Nguyệt và Từ Tĩnh Viện trố mắt nhìn nhau, nhưng lại ăn ý không nói nhiều.
“Thái tử đi làm việc đi, ta sẽ an bài người hầu tới biệt viện.”
Từ Tĩnh Viện nhẹ giọng nói.
“Dạ, nhi thần cáo lui.”
Thiệu Trần đang mặc triều phục, cúi đầu lui ra.
Cung nhân đi vào thay chậu than, qua thời điểm rết đậm của mùa đông nên cũng ít đốt than. Nhưng Từ Tĩnh Viện lo Tư Đồ Nguyệt vừa mới sinh xong còn yếu, nên mới tiếp tục an bài.
“Đúng là nể mặt hắn, trong tay được phần thưởng nhiều như vậy mà cũng không sợ đập trúng chân mình.”
Tư Đồ Nguyệt liếc mắt nói.
Thuần phi nhát gan, sinh Thiệu Kỳ được hơn mười năm mà cũng không được tấn vị, từ đó có thể thấy được địa vị trong lòng Hoàng đế.
Lần này dựa vào việc nhi tử khai phủ, thụ phong mà được bước lên Phi vị, cũng coi như là đã qua giai đoạn cực khổ
Từ khi Đại hoàng tử Thiệu Diễm mất tích, người có thể một tranh ngôi vị trữ quân cũng chỉ có hắn. Có một mẫu phi không có bản lĩnh, cũng không trách được Thiệu Kỳ lại hợp tác với Vương Sư.
Người trong cung đã thành tinh, ai được sủng ái, ai không được sủng ái, chỉ liếc mắt một cái là biết, nên sẽ nghiêng về phía có lợi.
Lúc Thiệu Kỳ còn bé, vì địa vị của thân mẫu hèn mọn nên đã phải chịu không ít uất ức, không cam lòng kém người khác một bậc thì cũng hợp lý thôi.
Mọi phần thưởng ở trong cung yến đều nghiêng về bọn họ, dựa theo cách làm việc của phủ Lương hầu, nhất định sẽ mượn cơ hội này để làm gì đó.
“Người đâu.”
Tư Đồ Nguyệt rũ mắt, hướng về chỗ tối, kêu một tiếng.
“Chủ tử phân phó.”
Một bóng đen trong bóng tối đáp lại.
“Giám sát chặt chẽ phủ Lương hầu, có động tĩnh gì đều phải báo cáo.”
“Dạ.”
Đông Đường
Thẩm Tẫn Hoan vừa định đặt hồ sơ đã viết xong về lại trên cái giá, không ngờ cái giá bên ngoài đã đầy, nên đành phải đi vào trong.
Hai hàng cuối cùng chỉ có một tầng phía trên xếp một hàng hồ sơ, tấm bảng gỗ phủ đầy bụi nên không nhìn rõ chữ.
Leo lên nhìn kỹ, lụa màu vàng sẫm, kéo nhẹ sợi dây, chắc là mang từ trong cung ra được mấy năm rồi.
Vừa định đi xuống thì liếc thấy hai chữ màu đỏ nổi bật được viết tên một tấm bảng gỗ.
“Nhập phó?”
Thẩm Tẫn Hoan rút quyển đó ra rồi ngồi vào bàn.
Thẻ tre* được bọ trong túi, sau đó dùng dây đen cột vào, không biết là từ năm nào, bảo quản rất cẩn thận.
*Thẻ tre
Sau khi mở ra, một hàng chữ đập vào mắt.
“Bắc Yến mới thành lập được hai mươi tám năm, Hoàng đế Tân Đoan Vũ nhập quan xưng Đế, niên hiệu Tân Cáp, lập Thiệu Phục làm Thái tử, Tướng quốc Trương thị Bách Xuyên, khai quốc Quận công Thẩm Úc và Thượng thư lệnh Nhiếp Lục Tư...”
Thẩm Tẫn Hoan lật xem quyển ghi danh mục những quan viên từ thời đế tổ. Niên đại có hơi lâu, trên thẻ tre được viết bằng một loại mực đặc biệt, vậy nên nét chữ mới có thể rõ ràng như vậy.
Lúc đang định đóng vào, nàng nhìn thấy dòng cuối cùng, “Cửu khanh[1] Điển khách[2], Phùng Nguyên Thiện, đảm nhiệm ba năm, ban cho phủ đệ ở thành Nam kinh đô, Đế ban tên 'Thanh gia...”
[1] Cửu khanh: chín chức quan khác nhau
[2] Điển khách: chức quan nắm giữu việc đối ngoại và các dân tộc thiểu số
(Nguồn: https://.chuonghung.com/2013/07/dich-thuat-quan-che-co-ai.html)
Nhà cũ ở thành Nam? Không phải là chỗ mà Triệu Dực biến mất đó sao.
Sau lưng Thẩm Tẫn Hoan toát mồ hôi lạnh, còn muốn xem tiếp trang sau, nào ngờ trang sau chưa ghi chép gì.
Thẩm Tẫn Hoan đặt lại vào cái giá trong cùng, ngẩn người nhìn đống thẻ tre.
Lúc Chi Đồng đến tìm Thẩm Tẫn Hoan, thấy nàng đang ngồi dưới đất, quần áo cũng bị bẩn, hình như là đang cố ý thẻ tre nào đó, xem từng cái vô cùng cẩn thận.
“Cô nương đang tìm gì vậy?”
Chi Đồng nói rồi vén váy ngồi xổm xuống bên người Thẩm Tẫn Hoan, thu dọn lại những cái mà nàng đã đọc xong.
“Nhà cũ Thanh gia vốn là nhà mà Đế tổ ban cho Cửu khanh Điển khách thời ấy, Triệu Dực biến mất ở đó, ta muốn tìm xem có manh mối gì không.”
Thẩm Tẫn Hoan vươn vai.
Chi Đồng thu dọn thẻ tre xong rồi bỏ vào trong, thong thả nói một câu, “Sao cô nương không đi hỏi Bách tiên sinh, không chừng ngài ấy sẽ biết.”
Đúng vậy, Bách Dung là đại thần của hai triều, chắc là đã từng tiếp xúc với người của thời Đế tổ, tại sao lại không đi hỏi ông ấy nhỉ?
Thẩm Tẫn Hoan vội vàng bò dậy phủi mông, chỉnh trang lại quần áo cho ngay ngắn, “Ngươi giúp ta thu dọn một chút, ta đi tìm Bách tiên sinh.”
Chi Đồng ở bên trong lên tiếng đáp lại, liền nghe thấy tiếng Thẩm Tẫn Hoan vội vã mở cửa rồi đóng cửa.
Bách Dung vừa mới đứng ở trước hiên khiển trách một thư sinh ngủ trong giờ học xong, thở phì phò đi vào thư phòng.
Thẩm Tẫn Hoan chạy tới đuổi kịp, “Bách tiên sinh.”
Thấy bộ dạng này của nàng, Bách Dung tưởng là có chuyện gì quan trọng xảy ra, dừng lại hỏi: “Sao vậy, từ từ mà nói.”
“Ngài có biết tại sao nhà cũ mà Đế tổ ban cho Điển khách Phùng Nguyên Thiện lại trở thành nhà hoang không?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
Bách Dung ngẩn người ra, “Tại sao tự dưng Tam cô nương lại cảm thấy hứng thú với ngôi nhà đó vậy.”
“Ta vừa mới đọc hồ sơ, thấy được vài chữ ngắn gọn, không ghi chép đầy đủ nên ta cảm thấy tò mò.”
Thẩm Tẫn Hoan cố hết sức để câu hỏi của mình trở nên danh chánh ngôn thuận một chút.
Bách Dung sờ râu, bộ dạng muốn nói lại thôi, “Phùng Nguyên Thiện không thê không con, sau khi chết không người thừa kế, nhà mà Đế tổ ban cho, không dám ai tùy tiện động vào, trở thành nhà hoang thì cũng hợp tình hợp lý.”
Thẩm Tẫn Hoan còn không hỏi tới điểm mấu chốt, Bách Dung đã nhanh hơn, “Lão phu còn có chuyện quan trọng phải bàn bạc với Lâm Trưởng sư, đi trước.”
Thẩm Tẫn Hoan không khỏi cười khổ đứng tại chỗ.
Lúc này, Thiệu Trần vừa mới tới không lâu nhìn sang.
Thẩm Tẫn Hoan thấy Thiệu Trần đi tới chỗ này, thân hình thon dài áp tới, chặn lại ánh sáng trước mặt nàng.
Tưởng là sẽ lại bị giễu cợt một lúc, nhưng không ngờ Thiệu Trần lại an ủi, “Chuyện liên quan đến hoàng gia, bọn họ sẽ không nói nhiều.”
Thẩm Tẫn Hoan chú ý tới ánh mắt của hắn, dường như có chút cười trên sự đau khổ của người khác, không khỏi nhìn Thiệu Trần nhiều hơn.
“Không phải điện hạ không muốn để ta tiếp xúc với chính sự triều đình à, tại sao lại đột nhiên thay đổi thế.”
“Trước giờ Đông Đường đều giao cho phủ Thượng thư, ta nghĩ lại thì có người quản lý cùng thì vẫn tốt hơn, nếu không thêm cả chuyện triều chính nữa, ta vẫn phải bận tâm.”
Thiệu Trần nói chậm lại, khôi phục lại vẻ mặt vô cảm.
“Thái tử anh minh thần vũ, còn có lúc phải suy xét à?”
Thẩm Tẫn Hoan cười nhạo.
Trong phút chốc Thiệu Trần bỗng thất thần, sau đó cúi đầu khẽ mỉm cười.
Nhìn từ hướng Trạch Vũ, đúng lúc thấy hai người đang nhìn nhau.
“Điện hạ chỉ như gió xuân ấm áp với mình Thẩm cô nương, đâu có dịu dàng với người khác như vậy.”
Trạch Vũ lẩm bẩm nói.
Trong lòng Thiệu Trần dường như có gì đó tỉnh táo lại, nơi đó đập rộn ràng, ánh mắt cũng không rời khỏi nét mặt tươi cười của Thẩm Tẫn Hoan.
“Vậy thì, điện hạ cũng không được bới móc ta nữa.”
Thẩm Tẫn Hoan không phát hiện ánh mắt của đối phương, lẩm bẩm nói.
“Theo ý người.”
Giọng Thiệu Trần rất êm ái, dường như ghé vào tai nàng, chỉ nói cho nàng nghe.