Thẩm Tẫn Hoan quyết định đi tới nhà hoang Thanh gia một chuyến. Vì thế đã nói dối là đánh rơi đồ trong phủ, chỉ để tách Chi Đồng ra.
“Tại sao không để Chi Đồng đi theo?”
Bạch Kỷ cầm kiếm đi cách Thẩm Tẫn Hoan hai bước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chi Đồng chắc chắn sẽ không để ta tới nơi hoang vu.”
Thẩm Tẫn Hoan dò đường nói.
Nếu là ta thì cũng sẽ không để cho ngài đi. Bạch Kỷ lắc đầu bất lực.
Đường đến thành Nam khó tìm, cộng với việc Thẩm Tẫn Hoan chưa từng tới đây, nên lại càng không biết đi thế nào. Nàng không để cho Bạch Kỷ phi diêm tẩu bích* dẫn nàng đi, dù sao ban ngày ban mặt cũng quá nổi bật.
*Phi thiềm tẩu bích: thuật chạy trên nóc nhà, bờ tường mà đến.
Tìm Đông tìm Tây cũng không tìm được, nàng dứt khoát móc hai thỏi bạc ra đưa cho người bán hàng hàng rong để dẫn đường.
“Tại sao quý gia lại muốn tới chỗ đổ nát đó?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người gánh hàng rong gánh hai cái rương đi đằng trước.
Trong rương đều là đồ dùng hàng ngày, Thẩm Tẫn Hoan tiện tay bỏ vào túi của người gánh hàng rong một khối bạc vụn, rút một cây sáo trúc ra chơi.
“Rãnh rỗi thì đi vòng vòng thôi.”
Người gánh hàng rong nghe thấy tiếng vang, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, “Quý gia thật là hào phóng, một cây sáo mà thôi, giá trị không đến một khối bạc vụn đâu, cho một xâu tiền là được rồi.”
Thẩm Tẫn Hoan chỉ lo nhìn chất lượng của cây sáo, “Ra ngoài không mang theo tiền lẻ, ngươi cứ cầm đi, coi như bồi thường cho việc làm ăn hôm nay của ngươi.”
Cây sáo rẻ thì rẻ, nhưng cũng được coi là bền, chắc là phòng thân cũng thành vấn đề.
Đúng là một đứa trẻ. Bạch Kỷ đỡ trán, nhưng lại không khỏi liếc nhìn vẻ mặt không hề sợ hãi của nàng.
Hoá ra là đi nhầm đường, ngoằn ngà ngoằn ngoèo* mãi cũng đến thành Tây, đi từ thành Tây tới thành Nam đã là giờ Mùi.
*Gốc là thất quải bát quải: chỉ địa hình, đường đi nhiều chỗ quanh co khúc khuỷu, có nhiều đoạn rẽ, gấp khúc.
Hôm nay là ngày lành, thành Nam cũng họp chợ, nhưng trên đường lại không có mấy người mua, đa phần là tiểu thương dựa vào gian hàng để nghỉ ngơi một lát.
Nhìn thấy Thẩm Tẫn Hoan, những người bán hàng hé mắt ra nhìn một lát rồi lại nhắm mắt vào ngâm nga hát.
Thành nam khác với đường phố kinh thành đơn giản một trời một vực, thậm chí Thẩm Tẫn Hoan hoài nghi nơi này không thuộc về dưới chân hoàng thành, mà là một huyện nhỏ vô danh ở trong núi.
Nhớ tới Điển khách Phùng Nguyên Thiện năm đó, không khỏi thở dài. Dù gì cũng là Điển khách đứng trong hàng Cửu khanh, tại sao lại được ban cho một nơi hoang vắng như vậy.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn mấy người bán hàng trông không hề hứng thú, liền tiến lên vỗ vao vai người bán hàng rong hỏi:
“Ngươi có biết ở thành Nam có ngôi miếu đổ nát nào không?”
“Ngôi miếu đổ nát?”
Người gánh hàng rong nghĩ một lát:
“À! Quý gia nói tới ngôi miếu đằng sau nhà hoang Thanh gia à.”
Thành Nam chỉ một cái ngôi miếu đổ nát, chắc là không nhầm được.
Nàng cố hỏi:
“Ngươi có biết chỗ đó không?”
Người gánh hàng rong thay đổi sắc mặt, dừng bước:
“Đừng nói là không nên tới nhà hoang Thanh gia, quý gia càng không nên tới ngôi miếu đổ nát đó!”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi:
“Tại sao?”
Người gánh hàng rong hạ giọng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi:
“Từ nhiều năm trước, ngôi miếu đổ nát đó đã bị thiêu rụi mà không biết tại sao. Không lâu sau nhà cũ Thanh gia cũng bốc cháy. Lửa cao mấy trượng, người ở chợ đều nhìn thấy. Nói là lại gần hai nơi đó thì sẽ bị xui xẻo! Còn có người nghe thấy tiếng trong ngôi miếu đổ nát hằng ngày vào lúc nửa đêm, còn có rất nhiều quỷ lửa đó!”
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan lộp bộp, hằng ngày vào lúc nửa đêm?
Dù sao có Bạch Kỷ ở đây, không đánh được thì chạy.
“Ban ngày ban mặt lấy đâu ra quỷ thần, chẳng qua ta nghe nói trước đây nó rất linh,” Thẩm Tẫn Hoan che miệng cười, “Ngươi dẫn ta đi xem một chút, ta chỉ nhìn liếc qua rồi đi thôi.”
Người gánh hàng rong hơi run sợ, nhưng nhận nhiều bạc từ nàng ấy như vậy mà từ chối thì cũng không ổn, rồi nhìn hộ vệ đi theo sau nàng ấy, trông cũng lợi hại, mặt trời chưa lặn nên chắc là sẽ không có chuyện gì nên liền đồng ý.
“Quý gia nhìn rồi đi thôi, không phải ngài muốn tới xem chợ thành Nam à, muộn nữa là chợ giải tán đó.”
Thẩm Tẫn Hoan cười đi về phía trước, “Ai nói ta tới chợ chứ?”
Người gánh hàng rong nghe câu này, chân bất giác mềm đi.
Ba người chậm rãi đi ra đường phố thành phố, đập vào mắt là bụi cỏ cao đến nửa người.
Vai của người gánh hàng rong không khỏi lun lên.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn bốn phía, cỏ hoang mọc um tùm, không có vết chân người, từ xa đã nhìn thấy một nhà bị cháy đen. Nhìn từ bề mặt mái cong, đó là một đại trạch hào nhoáng.
Tiếc là kết cấu của cả ngôi nhà đã bị phá vỡ, ngói vàng tan tác, ở giữa bị sụp một mảng lớn, trên mái mọc đầy cỏ dại, thoạt nhìn có vẻ đáng sợ.
Người gánh hàng rong nói bên trong đã bị cháy đến thê thảm không nỡ nhìn, nhũn chân không đi vào.
Gió thổi vào cổ áo, khiến hắn không khỏi dựng tóc gáy. Người gánh hàng rong không dám đi về phía trước nữa, năn nỉ Thẩm Tẫn Hoan:
“Quý gia, chúng ta về thôi?”
Tới thì cũng đã tới rồi, sao có thể không thăm dò tình hình bên trong một chút.
“Ngươi cứ về trước đi, đừng nói với ai ngươi dẫn người đến đây.”
Thẩm Tẫn Hoan vừa mới nói xong, người bán hàng rong đã như nhận được thánh chỉ, gánh hàng chạy đi, còn không quên quay đầu lại nhắc nàng về nhà sớm.
Thẩm Tẫn Hoan đi tới lối rẽ, nhìn thẳng về hướng ngôi miếu đổ nát. Cửa sổ phía Nam của miếng lại đổ nát không chịu nổi, nếu bên trong có người, nhất định lúc này sẽ bị phát hiện.
“Đi qua xem đi.”
Thẩm Tẫn Hoan ra hiệu nói.
Bạch Kỷ hiểu ý, tiến tới ôm eo Thẩm Tẫn Hoan, thi triển khinh công bay tới nóc nhà.
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy bất an, xoay người nhìn về phía sau, xung quang không có ai?
Thẩm Tẫn Hoan hít sâu một hơi, tự an ủi là do cảnh vật xung quanh.
Bạch Kỷ bay lên mái hiên từ đằng sau.
Sau khi đứng yên nhìn xuống toàn bộ ngôi miếu, cảnh tượng bên trong vô cùng đổ nát, ngay cả mảnh ngói cũng có vẻ không chắc.
Vào lúc này, hai người cũng nhìn qua khe hở thấy bên dưới có người đi qua đi lại. Sau đó mái hiên đang đứng bắt đầu chuyển động, phía dưới có người cầm vật cứng đập mạnh vào nóc phòng.
Bạch Kỷ ôm eo Thẩm Tẫn Hoan phi thân nhảy lên một mái hiên khác.
“Uỳnh”
Chỗ vừa đứng sụp đổ ầm ầm, một người to con bên dưới cầm chùy sắt nhìn họ đầy hung tợn.
Hai người còn chưa đứng vững, tấc vuông dưới chân lại bắt đầu đung đưa.
Bạch Kỷ ôm Thẩm Tẫn Hoan nhảy ra khỏi miếu, đáp xuống cửa, không ngờ lại có tới ba tên cường tráng phá cửa, xông về phía bọn họ.
“Đứng sau lưng ta.”
Tay phải Bạch Kỷ nắm chặt vỏ kiếm.
Tên hơi gầy ở trước mặt hung hãn vung cặp đao rất nhanh. Không để hắn kịp phản ứng, Bạch Kỷ đã rút kiếm ra phi thân lên, lưỡi kiếm đặt lên cổ hắn nhanh như chớp, lúc xoay người lại thì bị kiếm cứa yết hầu, lúc này máu phun ra, người này rên lên một tiếng rồi tiếng ngã xuống đất.
Tên to con cầm chùy đập đổ nóc nhà cầm chuỳ sắt lao tới, Bạch Kỷ không thể lại gần, liên tục lui về phía sau tìm sơ hở, lôi kẻ nửa chết nửa sống dưới đất kia ném về phía tên to con.
Lực của Bạch Kỷ rất mạnh, chuỳ sắt của tên to con bị lệch hướng.
Bạch Kỷ nhấc chân lên, dùng tay hất vỏ kiếm, trúng chính giữa ấn đường của tên to con.
Lúc này tên cường tráng theo sát phía sau giơ kiếm nhảy đi qua đối phó với Thẩm Tẫn Hoan, Bạch Kỷ thất thần bị tên to con hất sang một bên.
Thẩm Tẫn Hoan không né tránh, cởi áo choàng hất tay ra, nhân lúc tên cường tráng lảo đảo, liền bước nhanh về phía trước, tung người tới trước mặt hắn, tay trái cầm chuôi kiếm, tay nắm chặt, tay phải cầm sáo trúc nhắm thẳng vào chỗ cùi chỏ yếu ớt.
Tên cường tráng không thể buông lỏng tay, Thẩm Tẫn Hoan trở tay đoạt lấy kiếm, đá một cước vào ngực người này rồi mượn lực lùi về sau, vững vàng đáp xuống đất.
Năm đó cũng từng dẫn một trăm ngàn tinh binh giết địch, tuy bây giờ không bằng trước đây, nhưng vẫn còn nhớ võ công, thừa sức đối phó với tên lính quèn tiểu tốt này.
Bạch Kỷ không khỏi kinh hãi, tên to con nhân lúc này đánh về phía hắn, Thẩm Tẫn Hoan liếc mắt qua nhìn thấy, liền ném sáo trúc đập vào gáy hắn ta.
Trước mắt người này tối sầm, Bạch Kỷ tiến lên, một kiếm chém dứt họng.
Tên còn lại thấy vậy, hét lớn một tiếng.
Thẩm Tẫn Hoan cười lạnh, cầm kiếm chạy tới, bay lên đá vào bụng tên cường tráng, hắn chưa kịp phản ứng thì kiếm đã đâm xuyên qua, thân kiếm ở trong thân thể hắn xoay hai vòng.
Người này trợn mắt nhìn Thẩm Tẫn Hoan:
“Một mình tiểu nha đầu như ngươi. . . .”
Con ngươi Thẩm Tẫn Hoan của co lại, rút kiếm ra mặc cho cả người dính máu.
Ruột của tên cường tráng lòi ra, hơi nóng bốc lên, miệng ói ra từng ngụm máu, lòng bàn chân thả lỏng, bay về trời.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn hắn từ trên cao, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Bạch Kỷ nhìn thấy rõ sát khí trong mắt nàng, như ác quỷ bò ra từ địa ngục đòi mạng. Ánh mắt như vậy xuất hiện trên người nàng, đâu giống một đứa trẻ con mới vừa tiêu tiền hào phóng.
Người trong miếu nghe thấy tiếng động tĩnh, có vài người lao ra, tên cầm đầu với thân hình mập mạp mặc quần áo đen che kín mít.
Bạch Kỷ đi về phía Thẩm Tẫn Hoan, bảo vệ nàng sau lưng, nắm chặt kiếm dính máu.
“Lại gặp rồi, Tam cô nương.”
Người cầm đầu áo đen nở nụ cười âm hiểm.
Thẩm Tẫn Hoan giật khóe mắt, cẩn thận phán đoán giọng nói và thân hình, chậm rãi nói, “Cao Sĩ Lâm?”
Không phải ông ta đã bị xử phạt đày tới biên ải rồi sao?
“Trí nhớ và bản lĩnh của Tam cô nương cũng không tệ nhỉ.”
Cao Sĩ Lâm cởi nón xuống lộ ra khuôn mặt mập mạp.
“Người mà béo hơn cả heo, đúng là khó quên.”
Thẩm Tẫn Hoan lạnh lùng nhìn ông ta.
“Hả? Tam cô nương hãy nhớ ta là người sẽ dẫn ngươi đến hoàng tuyền đường!”
Vẻ mặt của Cao Sĩ Lâm trở nên vô cùng khó coi, chỉ huy tên cường tráng đằng lưng, “Lên cho ta!”
Người đầu tiên xông tới dẫn dụ Bạch Kỷ, người tiếp theo gầy tong teo, yếu ớt lao tới đánh, hắn vung búa đập, nhưng Thẩm Tẫn Hoan hạ eo tránh được, cầm chuôi kiếm xoay người, thân hình nhỏ bé chạy ra sau lưng người này, không chút khách khí đâm xuống, “Người dẫn đường tới hoàng tuyền cũng chưa tới lượt ngươi làm!”
Thấy phía sau có một người xông tới, nhanh chóng rút kiếm ra thì lại trúng một lực mạng từ người đằng sau, Thẩm Tẫn Hoan trúng đòn này có hơi không chịu nổi, cả người chợt run lên.
Người này nhân cơ hội tung một chưởng tới, kết quả Bạch Kỷ xử người trong tay, phi thân tới đá vào mặt hắn.
Tiếp viện từ trong nhà lao ra càng ngày càng nhiều, nhưng đến giờ vẫn không thấy Triệu Dực.
Trái tim Thẩm Tẫn Hoan lạnh giá, nhỏ giọng nói với Bạch Kỷ, “Sợ là không chống đỡ được, nhân cơ hội rồi rút lui thôi.”
“Ừ.”
Lúc này có một đám người áo đen xông ra từ bụi cỏ sau lưng, ngăn trước mặt hai người, một người trong đó nói với Thẩm Tẫn Hoan, “Giao cho bọn ta.”
“Một người cũng không được đi!”
Cao Sĩ Lâm nổi cơn điên, thân thể mập mạp giãy dụa, hét lớn khiến đám người trong phòng cũng hô lên.
Lúc Thẩm Tẫn Hoan lui ra sau, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau nhức, sau đó thần kinh tê dại, mất ý thức.
Khi Thiệu Kỳ từ chỗ Yến Đế về liền ngồi ở tiền thính không nói câu nào, dường như đang nén một bụng hoả.
Vương Thiền ở bên cạnh nhìn cũng không dám tiến lên, thấy cha mình tới mới phúc thân lui ra ngoài.
“Nhị điện hạ gọi thần tới là cái gì căn dặn?”
Vương Sư khom người coi như là hành lễ, một tay chắp sau lưng, chờ thiếu niên đang tức giận trước mặt nói.
Thiệu Kỳ hít sâu một hơi rồi nói:
“Không biết hai ngày nay Thiệu Trần đang làm gì, thậm chí còn không lên triều.”
Vương Sư cười, tự ý ngồi xuống ghế:
“Thái tử không lên triều, đối với điện hạ mà nói chẳng phải là một chuyện tốt sao?”
“Uỳnh”
Thiệu Kỳ vỗ mạnh lên bàn, khiến Vương Sư giật mình, “Hắn không lên triều, mà phụ hoàng liên tục khen ngợi hắn, chẳng lẽ những việc bổn điện đã đều là vô ích sao!”
Nhớ tới bộ dạng vui vẻ của Yến Đế lúc khen ngợi Thiệu Trần, hắn liền cảm thấy không cam lòng, rõ ràng đã ba ngày không thấy hắn lên triều, trong cung cũng không thấy bóng người.
Lúc trước Thiệu Trần ra khỏi cung chơi một ngày đã bị phạt quỳ, bây giờ bốc hơi ba ngày mà Yến Đế không những không tức giận, mà khen mãi, thực sự là không nghĩ ra!
Hắn hành động, cư xử như đi trên lớp băng mỏng, cố gắng giữ bộ dạng một Hoàng tử không ham, không cầu quyền lực, chỉ muốn phân ưu với quân vương vì thiên hạ, Yến Đế mù hay sao.
Bình định Tây Bắc là kế sách mà hắn ra, huyện Ngư Dương gặp dịch bệnh cũng là hắn tự mình tới an ủi dân gặp nạn, e rằng những chuyện này Thiệu Trần cũng sẽ không hỏi tới, thế tại sao phụ hoàng lại hắn khen nhiều vậy
Dường như Thiệu Kỳ không kiểm soát được cảm xúc sắp bùng nổ của mình, cơ mặt khẽ run lên, “Sau khi hắn bị bệnh thì đã trở nên như vậy! Tất cả đã bị cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi!”
Vương Sư kinh ngạc trong chốc lát, quay đầu đi, không thèm quan tâm Thiệu Kỳ đang ghen tị, khoan thai nói:
“Hành tung của ngôi miếu đổ nát ở thành Nam đã bị phát hiện rồi.”
Những lời này, giống như một gáo nước lạnh tạt vào đầu Thiệu Kỳ, dập tắt lửa giận của hắn.
“Ai phát hiện ra?”
“Hai ngày trước, là Thẩm Tẫn Hoan của phủ Thượng thư.”
“Lại là phủ Thượng thư! Lại là Thẩm Tẫn Hoan!” T
hiệu Kỳ nhảy dựng lên, hất hết mấy cái chén trên bàn xuống đất hét lớn.
Vương Sư đứng dậy, thong thả đi qua đi lại.
“Không đơn giản.”
Trước mắt đám người ở ngôi miếu đổ nát thành Nam mới là điểm mấu chốt, rất vất vả mới đưa được người vào kinh thành, nếu lúc này lại bị ngắt liên lạc thì quá thiệt.
“Ta quyết không thể bỏ qua phủ Thượng thư! Lão thất phu Thẩm Đan Thanh đó, ta muốn rút hết gân ông ta.”
Thiệu Kỳ giận không chịu được, thở hào hển.
Vương Sư vuốt râu, vẫn bình tĩnh như thường, “Để ta phái người đi điều tra, Thái tử muốn ra ngoài cung tới biệt viện, lại sắp xếp trọng binh canh giữ cả ngày mà không thấy hắn ra ngoài, người của chúng ta cũng không thăm dò được tin tức gì.”
Đột nhiên Thiệu Kỳ xoay người lại:
“Có phải Thiệu Trần và phủ Thượng thư cùng phe với nhau không?”
Đột nhiên không thấy đâu, phụ hoàng lại không trách cứ, trông Hoàng quý phi dường như cũng không sốt ruột, chẳng lẽ là nhận được mật lệnh mà hành động.
Vương Sư gật đầu, nói:
“Có thể.”
Thiệu Kỳ xoay người: “Tuyệt đối không thể để Thiệu Trần phát hiện ra kế hoạch của chúng ta…”
Ánh mắt lóe lên một tia âm hiểm rồi nói tiếp:
“Nghĩ mọi cách để theo dõi Thiệu Trần làm gì ở biệt viện, lúc cần thiết thì giết hắn, đó là cách dứt khoát nhất.”
Vương Sư thấy Thiệu Kỳ nổi lên sát ý thì cũng không nói gì thêm nữa
“Xử lý Thẩm Tẫn Hoan thế nào?”
“Hừ,” Thiệu Kỳ răng cắn, “Phủ Thượng thư cấu kết với loạn đảng, tội đáng giết.”