“Các ngươi coi ta như không tồn tại sao?”
Thẩm Thường An khẩn cấp công tâm*.
Khẩn cấp công tâm: lo lắng đến hôn mê theo cách gọi của Đông y
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ám thầm vệ lập tức quỳ xuống, Lý Vân Trử đẩy mạnh cửa vào, vẻ mặt vô cùng sốt ruột:
“Đã tra ra được là ai chưa ?”
Lữ Nham thoáng ngẩng đầu lên, “Là thám tử trong cung, nhân lúc chúng thuộc hạ và loạn đảng đánh nhau đã đưa Tam cô nương đi.”
Chi Đồng đứng đó không nói câu nào, ánh mắt đầy hối tiếc.
“Chuyện lớn như vậy, tại sao Đại ca có thể không nói với muội, còn để mặc Hoan Nhi làm liều!”
Thẩm Thường An nén giận, ép mình phải tỉnh táo lại.
Lý Vân Trử cau mày nói:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Muội yên tâm, ta sẽ đưa Hoan Nhi về.”
Hắn chỉ biết Thẩm Tẫn Hoan để Tố Thiển tới thành Nam nghe ngóng, nhưng không ngờ muội ấy lại mạo hiểm một mình!
Ám vệ bị thương nói:
“Bọn họ cũng đưa A Túc đi, lúc Tam chủ tử và A Túc đánh nhau đều bị thương.”
Thẩm Thường An sững sờ, nhớ tới câu vừa rồi Thẩm Tẫn Hoan đánh nhau với kẻ gian, hỏi: “Hoan Nhi biết võ? Ngươi có nhìn thấy thật không?”
Ám vệ nói:
“Chắc chắn là thật, Tam chủ tử thật sự biết võ, thuộc hạ thấy thời cơ chín muồi nên định tiếp viện, không ngờ lại bị một đám người khác chặn lại...”
“Càn quấy!”
Thẩm Thường An vỗ lên bát bảo các, đồ sứ bị lung lay rơi xuống vỡ tan, “Đi, điều tra cho ta!”
Ám vệ hiếm khi thấy Thẩm Thường An giận dữ như vậy, cúi đầu nhận lệnh, vừa định lui ra, A Viêm nghiêm túc đi vào nói:
“Đại cô nương đừng nóng, Tam cô nương bị người của Thái tử dẫn tới biệt viện trong thành.”
Khí thế của A Viêm khiến người ta có cảm giác áp bách, không thể không vâng lời, trầm Trường An trong lòng quét qua thứ gì.
“Thái tử?”
Cổ họng Lý Vân Trử thắt lại, tiến lên hỏi, “Tại sao lại là hắn?”
A Viêm ra hiệu cho những người khác lui ra sau rồi nói, “Ta bí mật truyền tin cho hắn, để hắn phái người theo dõi hành tung của Triệu Dực.”
Lý Vân Trử nhất thời không biết nên nói gù, “Hoá ra ngươi biết đám người đó là ám vệ của Thái tử, sao ngươi không nói với ta?”
A Viêm né tránh chủ đề này, nói với Thẩm Thường An, “Tam cô nương đã sớm nhìn ra Triệu Dực cấu kết với loạn đảng, cho nên mới trăm phương ngàn kế ngăn cản hôn sự của ngươi và hắn, nàng sợ ngươi sẽ lo lắng, cho nên mới không nói với ngươi.”
Thẩm Thường An nhớ lại mấy hành động kỳ lạ của Thẩm Tẫn Hoan trong khoảng thời gian đó, còn có câu hỏi không giải thích của muội ấy ở ngoài phủ hôm đó, tim nhói đau.
Có phải là vậy không?
“Rốt cuộc muội ấy còn gạt ta bao nhiêu chuyện nữa, ta là thân tỷ của muội ấy cơ mà. . .”
“Ta đi đón muội ấy!”
Thẩm Thường An nghĩ đến thân thể gầy yếu của Thẩm Tẫn Hoan thì liền cảm thấy đau lòng.
A Viêm cau mày:
“Để nàng ấy ở chỗ của Thái tử có lẽ sẽ an toàn hơn, biệt viện có trọng binh canh giữ, đám người đó muốn cũng không thể làm thương tổn nàng ấy.”
Thẩm Thường An ngẫm nghĩ lời A Viêm nói cũng có lý, nhưng để Tẫn Hoan ở chung với một đám nam nhân thì cũng thật sự khiến người ta lo lắng.
Lý Vân Trử nhìn thấu sự băn khoăn của Thẩm Thường An, “Yên tâm, nếu ở chỗ của Thái tử thì Thái tử nhất định sẽ phái người thông báo cho dượng.”
Triệu thị muốn kết thông gia với Trầm thị, nhưng lại bí mật cấu kết với loạn đảng, cho dù có ý định gì thì mục tiêu chính là lật đổ phủ Thượng thư.
“Bọn họ muốn dồn chúng ta vào chỗ chết vậy sao?”
Thẩm Thường An hận không thể bắt kẻ đứng đằng ra ngay bây giờ.
Thẩm Thường An đã quản lý Đông Đường vài năm, nên nàng cũng biết những tranh chấp trong triều.
“Chúng ta có nên giúp đỡ Thái tử một chút không?”
Thẩm Thường An hỏi.
... ...
Biệt viện của Thái tử
Thiệu Trần và Du Bạch đang chém giết nhau trong bàn cơf, Trạch Vũ vội vã đi vào, “Điện hạ, bắt được người rồi!”
Hai người họ nhìn, Thiệu Trần nói: “Ở đâu?”
“Ở Tây viện.”
Nụ cười trên mặt Du Bạch càng tươi hơn, xoa tay:
“Cuối cùng cũng bắt được, đi, đi xem rốt cuộc là người như thế nào.”
Trạch Vũ dừng một chút:
“Điện hạ!”
“Sao?”
Thiệu Trần dừng lại.
“Dạ... Là Thẩm Tam cô nương.”
Giọng Thiệu Trần hơi run:
“Thẩm Tẫn Hoan?”
“Dạ.”
Trạch Vũ nhắm mắt, sợ sẽ phải nhìn thấy biểu cảm không nên nhìn.
Du Bạch lập tức thu lại nụ cười, xác nhận lại:
“Có phải đã bắt nhầm không?”
Trạch Vũ rất chắc chắn:
“Ám vệ đi theo Tam cô nương chính là người mà chúng thuộc hạ gặp hôm đó, hơn nữa không phải điện hạ đã nói, chỉ cần người của phủ Thượng thư xuất hiện thì cũng bắt sao...”
Hai người đều thấy khó tin, nhưng chỉ yên lặng hai giây, Thiệu Trần đã bước ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.
Khi đẩy cửa vào nhìn thấy người nằm trên giường, trong đầu Thiệu Trần ngập tràn nghi vấn, thậm chí hắn còn không biết nên xưng hô thế nào với nữ tử trước mắt này.
“Tại sao lại là nàng...”
Thiệu Trần ngồi ở mép giường, nhìn Thẩm Tẫn Hoan đang nhắm mắt, lẩm bẩm.
Du Bạch nhìn rõ Thẩm Tẫn Hoan, mới tin lời Trạch Vũ nói là thật.
Đến gần mới phát hiện ra nửa thân trên của người đang nằm đều là máu, Du Bạch vội nói:
“Tại sao lại có máu?”
“Ai ra làm nàng ấy bị thương?”
Thiệu Trần lạnh lùng nói.
“Không phải, là Tam cô nương giết hai người nên bị dính máu.”
Mặt Trạch Vũ vô cùng bi tráng.
“Nàng ấy biết giết người? !”
Du Bạch đột nhiên thấy đau huyệt Thái dương.
“Tam cô nương trông... Nhỏ nhắn, nhưng thân thủ bất phàm, có thể lấy mạng người trong giây lát.”
Trạch Vũ ôm kiếm, nhớ lại lúc nhìn thấy vẻ mặt tỉnh bơ* của Thẩm Tẫn Hoan khi kéo ruột người đó ra, liền không nhịn được cười.
*Gốc là Ti không kiến quán: chuyện bình thường, không có gì lạ
Thiệu Trần hoàn toàn không nghe lọt tai, ngồi ở mép giường sát lại gần nhìn nàng, không khỏi lo lắng, “Sao nàng ấy còn chưa tỉnh? Ai ra tay nặng vậy!”
Trạch Vũ nói:
“Điện hạ, không đánh ngất nàng ấy thì sao mà đưa về được. . . . .”
Du Bạch thấy vậy, dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, cười nhạt kéo Trạch Vũ ra ngoài: “Biết rồi, biết rồi, ngươi ra ngoài canh đi.”
“Mau vào cung, bảo cho mẫu phi phái người hầu hạ tới!”
Thiệu Trần nói.
“Dạ. . . . Dạ !”
Trạch Vũ không kịp do dự, vừa chạy vừa nói.
Có lẽ là Thiệu Trần hơi lớn tiếng nên đã quấy rầy Thẩm Tẫn Hoan.
Lúc Thẩm Tẫn Hoan tỉnh lại cổ đau nhức, mơ màng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc bên mép giường, đang nói gì đó.
Chợt nhớ tới cảnh đánh nhau, lập tức tỉnh táo lại.
Vừa mở mắt đã phát hiện mình đang nằm trên giường, còn Thiệu Trần thì ngồi ở mép giường!
Thẩm Tẫn Hoan lập tức ngồi dậy, nhớ lại mười ngàn lần chuyện đã xảy ra, nhưng không nhớ ra đoạn có liên quan tới Thiệu Trần.
Thẩm Tẫn Hoan bối rối.
“Ngươi tỉnh rồi à?”
Thiệu Trần nhìn ljai thấy Thẩm Tẫn Hoan rúc vào xó xỉnh vắt óc suy nghĩ gì đó.
“Ngươi... . .”
Thẩm Tẫn Hoan từ bỏ việc nhớ lại, xoa cổ không biết nên mở miệng thế nào.
“Chào!”
Du Bạch tiến lên trước, cười hì hì chào hỏi.
Thẩm Tẫn Hoan sợ đến mức khóe miệng giật giật, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại: “Dạ, Thế tử.”
“Trạch Vũ nói bắt kẻ gian, không ngờ là một tiểu mỹ nữ.”
Du Bạch vân đạm phong khinh nói, lại bị Thiệu Trần đẩy ra.
“Cổ ngươi còn đau không?”
Thiệu Trần không có khống chế được sự lo lắng trong ánh mắt, bị Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấu.
“Điện hạ thất lễ rồi.”
Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu.
Thiệu Trần giờ mới phát hiện ra sự khách thường của mình, lúng túng quay lưng lại.
“Tại sao ngươi lại ở thành Nam?”
Thiệu Trần nghiêm mặt nói.
“Ta...”
Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấy vết máu trên người mình, trong lòng thầm mắng một câu đáng chết.
Lúc này lại truyền tới tiếng đánh nhau, Thiệu Trần và Du Bạch tới đi tới kiểm tra, Thẩm Tẫn Hoan cũng không quan tâm tới đau đớn, vén chăn nhanh chóng đi ra ngoài cửa.
Nhìn thấy Bạch Kỷ bị thương đang giơ đao chống cự với thị vệ trong sân, trên ngực thấp thoáng vết máu lớn.
Thấy Thẩm Tẫn Hoan đi ra, Bạch Kỷ bốc hỏa, nói với Thiệu Trần:
“Không biết tài sao Thái tử điện hạ lại uy hiếp bọn ta, xin một lời giải thích!”
Thẩm Tẫn Hoan định qua đó, lại bị Thiệu Trần kéo lại, sự lo lắng vừa rồi đã hoàn toàn biết mất, giờ chỉ lạnh lùng nhìn nàng:
“Tam cô nương đúng là lợi hại, còn bồi dưỡng được cả ám vệ.”
Lúc này Thẩm Tẫn Hoan cũng lười đáp lại, nói với Bạch Kỷ:
“Ta không có sao, đừng động thủ.”
Thấy Thiệu Trần không thả người, Bạch Kỷ siết chặt chuôi kiếm:
“Nếu hôm nay Thái tử không thả người thì đừng trách ta huyết tẩy viện này của ngài.”
Thiệu Trần nhìn chăm chăm kiếm trong tay hắn, ánh mắt lạnh như băng, né người nhìn về Thẩm Tẫn Hoan, “Huyết tẩy viện của bổn vương? Bắt lại cho ta.”
“Ai dám!”
Thẩm Tẫn Hoan quát một tiếng, quay lại tránh khỏi Thiệu Trần:
“Điện hạ tìm ta thì cần gì phải dùng cách này!”
Thiệu Trần nhìn nàng, vô cùng lạnh lùng:
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta, tại sao lại xuất hiện ở thành N am?”
Thẩm Tẫn Hoan tự xưng là người quyết chí không thay đổi, nhưng đối mặt với sự chất vấn của Thiệu Trần thì vẫn rất buồn.
“Ta không hiểu ý của điện hạ.”
Thẩm Tẫn Hoan quay đầu đi.
“Tại sao ngươi phải can thiệp vào chuyện này?”
Lời nói Thiệu Trần ẩn chứa sự uy hiếp.
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan dâng lên sự bi thương, sau đó lại nghe thấy Thiệu Trần lớn tiếng nói:
“Bắt lại cho ta!”
Mấy chục ám vệ từ sau mái hiên nhảy xuống bên cạnh Bạch Kỷ, giơ kiếm lên vây lại.
Thiệu Trần ra lệnh một tiếng, mọi người cùng đâm về phía hắn, lúc đầu Bạch Kỷ còn có thể tiếp chiêu, nhưng sau đó vết thương bị nứt ra, máu nhuộm một mảng lớn trên ngực, không có sức chống đỡ.
Ám vệ đang định tiến lên truy bắt thì có một bóng người nhỏ nhắn lướt qua mặt, mọi người đều ngẩn ra.
Thẩm Tẫn Hoan bắt lấy lưỡi kiếm bằng tay không, hất sang bên cạnh. Giơ tay chắn cho A Túc ở đằng sau.
Thiệu Trần bị hù dọa, “Không cho phép tổn thương nàng ấy!”
Nói lời này lúc một lưỡi kiếm sắc bén lao tới, Thẩm Tẫn Hoan xoay người bảo vệ Bạch Kỷ trong vòng tay, dùng cánh tay đỡ một nhát.
“Cô nương!”
Lúc Bạch Kỷ chuẩn bị quyết một trận tử chiến, Thẩm Tẫn Hoan đưa tay ngăn cản hắn.
“Ta ở lại, điện hạ đừng làm hại hắn!”
Thiệu Trần nổi giận, không biết rốt cuộc là do thấy Thẩm Tẫn Hoan bất chấp đỡ kiếm hộ một hộ vệ, hay là vì thấy nàng kiêu ngạo như vậy mà lại cúi đầu với mình.
Thẩm Tẫn Hoan rũ cánh tay phải, từ ống tay áo bị rách cũng có thể thấy được độ sâu của vết thương, máu không ngừng chảy ra, chảy xuống nền đất, mà trong mắt nàng không hề sợ hãi, kiên định nhìn Thiệu Trần.
Đúng là không biết trời cao đất dày.
Thiệu Trần tức giận trong lòng, cuối cùng cũng không đành lòng nhìn nàng bị thương.
“Kêu Ngự y tới, nhanh lên!”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Du Bạch, Thiệu Kỳ quăng áo khoác rời khỏi sân.
Hoá là một nữ tử có thể làm tan chảy núi băng.
Du Bạch cười nhìn Thẩm Tẫn Hoan.