Loạn thần mỹ nhân

Hai ngày sau
 
Thẩm Tẫn Hoan ngồi ở bậc cửa, đã tới biệt viện được hai ngày, nhưng chưa từng bước ra ngoài cửa.
 
Thiệu Trần đối đãi với người bị thương như vậy à? 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Tẫn Hoan ngồi một mình tựa vào cạnh cửa thở dài trước sự vô thường của thế gian.
 
Thiệu Trần nói, ngoại trừ ngoài sân ra thì không được đi đâu, còn phái rất nhiều ám vệ xung quanh, muốn nghe tiếng gió cũng không thể.
 
Lúc này Bạch Kỷ đang ngồi trong sân, lén liếc nhìn đang Thẩm Tẫn Hoan buồn bã dựa vào lan can, khóe miệng thấp thoáng ý cười.
 
Trong chính phòng, Thẩm Đan Thanh và Thiệu Trần đang uống trà.
 
Thẩm Đan Thanh liên tục hắt xì, “Đa tạ điện hạ đã cứu giúp, nhưng ta nói này thưa điện hạ, chuyện này ngài làm có chỗ không ổn.”
 
Thiệu Trần đóng nắp trà lại cười nói: 
 
“Ý của đại nhân là. . .”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngài đưa tiểu nữ đi mà không báo một tiếng, lão phu tới đây cũng lâu rồi mà chưa thấy con bé.” 
 
Ngoài mặt Thẩm Đan Thanh ra vẻ không thèm để ý, thật ra thì trong lời nói lại có ẩn ý.
 
Nhắc tới việc mà nhi tử làm thì mẫu thân là người biết rõ nhất.
 
Hoàng quý phi biết Thái tử bắt Tẫn Hoan đi còn phái nha hoàn tới, đã thế còn không nói với phụ mẫu của con bé, mau mà Thẩm Thường An và Lý Vân Trử đã phòng bị trước, nếu không thì phủ Thượng thư đã sớm loạn lên.
 
Thiệu Trần hiểu ý đồ của ông, nhưng không hề ra vẻ ta đây: 
 
“Chắc đại nhân cũng đã nghe về chuyện thành Nam, Tam cô nương chạy tới đụng độ với kẻ gian, nhất định bọn chúng sẽ không bỏ qua cho Tam cô nương.”
 
Thẩm Đan Thanh thở dài nói: 
 
“Vi thần biết, tính khí của Tẫn Hoan xấu, mặc dù ở chỗ của điện hạ sẽ an toàn, nhưng sợ rằng sẽ liên lụy tới điện hạ.”
 
Thiệu Trần nói: 
 
“Tam cô nương ở chỗ của ta rất ngoan, cũng không có gì là không ổn cả, với lại nàng ấy còn bị thương nhẹ, ở lại đây tĩnh dưỡng thì còn gì bằng. Ta phụng lệnh của phụ hoàng điều tra chuyện này, tại sao lại nói là liên lụy chứ.”
 
Thẩm Đan Thanh thở phào nhẹ nhõm, ông đã nghe Lý Vân Trử nói qua về loạn đảng thành Nam.
 
Không ngờ Cao Sĩ Lâm lại ở đế kinh.
 
Thiệu Trần nói với hắn:
 
 “Cao Sĩ Lâm từng là của thuộc hạ của phủ Lương Hầu, chuyện này không thể không liên quan tới Vương Sư.”
 
“Gần đây phủ Lương Hầu đang chuẩn bị cho hôn lễ của Vương Thiền và Thận vương, không có động tĩnh gì lớn.” 
 
Thẩm Đan Thanh suy nghĩ.
 
“Nếu người của phủ Thượng thư chọc tới bọn họ, nhất định Vương Sư sẽ gây phiền toái cho ngài, Thẩm đại nhân nên đề phòng.” 
 
Thiệu Trần đã nắm rất rõ với kế sách* của Vương Sư, với tính khí của Thiệu Kỳ, bước tiếp theo không gài tang vật thì là hãm hại.
 
*Gốc là lộ dĩ (套路): Nghĩa đen là bộ sách võ thuật. Nghĩa bóng là chỉ sự bày mưu tính kế người khác. 
 
Thẩm Đan Thanh trịnh trọng gật đầu, họ cũng biết rất rõ người đứng đằng sau quấy rối là ai.
 
“Thái tử đã trưởng thành không ít.” 
 
Thẩm Đan Thanh chỉ cười nói.
 
“Đại nhân nói gì cơ?” 
 
Thiệu Trần chưa nghe rõ, liền hỏi lại.
 
Thẩm Đan Thanh nhìn Thiệu Trần, cười khẽ, đặt tách trà xuống rồi đứng dậy cao giọng nói: 
 
“Thái tử suy nghĩ chu toàn, vậy. . . Vi thần đi gặp Hoan Nhi một lát, điện hạ không ngại dẫn đường chứ ?”
 
Tiếng cười này khiến Thiệu Trần đột nhiên thấy mất tự nhiên, lại không nói ra được, nhưng câu sau lại rất được, liền đứng dậy ra hiệu mời.
 
Từ xa đã nghe thấy giọng của Thẩm Đan Thanh, Thẩm Tẫn Hoan không thèm phủi mông đã lập tức đứng lên, ngẩng cổ nhìn ra cửa, khi giọng nói lại gần, một người mặc trường sam màu đậm liền xuất hiện ở cửa viện.
 
“Cha, sao cha lại ở đây vậy!” 
 
Vẻ mặt Thẩm Tẫn Hoan như đưa đám chạy tới.
 
Nhìn thấy Thiệu Trần đang đứng bên cạnh, Thẩm Tẫn Hoan thu lại biểu cảm trước mặt hai người, cả người như quả bóng xì hơi.
 
Thẩm Đan Thanh ngẩn người, quay đầu nhìn Thiệu Trần, không biết cười đùa thế nào.
 
Trong đầu ông chỉ có mấy chữ: Quả quýt dày có móng tay nhọn.
 
Thiệu Trần tránh người ngoài, liền đứng ở trong sân, để Thẩm Đan Thanh một mình đi qua đó.
 
“Ta mang quần áo của hai đứa tới.”
 
Thẩm Đan Thanh cầm một cái bọc đi vào phòng, Thẩm Tẫn Hoan cúi thấp đầu đi theo sau, Thẩm Đan Thanh vừa quay đầu lại đã bắt gặp vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc của nàng: 
 
“Sao vậy? Ở biệt viện củaThái tử làm con thấy tủi thân à?”
 
Thẩm Tẫn Hoan khẽ liếc nhìn đám người trong viện, bĩu môi: 
 
“Không được đi đâu cả, ngột ngạt muốn chết.”
 
“Con muốn đi đâu?” 
 
Thẩm Đan Thanh nói, “Muốn tới ngôi miếu đổ nát? Muốn đi đánh nhau?”
 
“Con. . .”
 
Thẩm Đan Thanh nói: 
 
“Hôm đó Thường An khóc nói con bị mất tích, làm cha và nương con sợ đến hồn phi phách tán. Vân Trử nói con được Thái tử dẫn đi, còn kể lại cặn kẽ đầu đuôi câu chuyện, nha đầu chết tiệt này! May mà Thái tử đã cứu con.”
 
. . . Cái gì. . . Cha không biết chuyện nàng giết người sao? Thám tử không nói với Đại ca ư? Đại ca không nói lại với cha à?
 
Thẩm Tẫn Hoan trố mắt.
 
Thẩm Tẫn Hoan hào hứng một hồi, rồi buồn bã nói: 
 
“Cha ơi, nữ nhi biết sai rồi mà, nữ nhi biết cái gì gọi là chết vì tò mò rồi*, sau này không dám nữa đâu, cha đưa Hoan Nhi về đi. . .”
 
*Câu gốc là Lòng hiếu kỳ hại chết mèo (好奇心害死猫 hay Curiosity killed the cat): Hàm ý rằng vì tò mò mà có thể gặp rắc rối.
 
Thẩm Đan Thanh không khỏi bật cười khi thấy nàng như vậy, dùng sức chọc trán vào nàng: 
 
“Đừng có mà mơ, có người giúp cha quản con thì cha còn còn vui mừng không kịp nữa là.”
 
“Tại sao cha lại sao hướng cùi chỏ ra ngoài* chứ !” 
 
Thẩm Tẫn Hoan làm nũng, lay tay của Thẩm Đan Thanh.
 
*Hướng cùi chỏ ra ngoài (胳膊肘往外拐): Giúp người ngoài không giúp người trong nhà, hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.
 
“Đi đi đi” 
 
Thẩm Đan Thanh không sức phản kháng với lại sự làm nũng, bây giờ tuyệt đối không thể mềm lòng. Vì vậy vội vàng đỡ nàng dậy, nghiêm túc nói với nàng: 
 
“Con ngoan ngoãn ở lại đây, mấy ngày nữa xử lý xong mọi chuyện sẽ tới đón con về.”
 
Thẩm Tẫn Hoan yên tĩnh lại cố ý thăm dò:
 
“Cha muốn xử lý thế nào ạ?”
 
Giọng Thẩm Đan Thanh hơi khàn khàn: 
 
“Con chỉ cần sống ở đây thôi, mọi chuyện trong phủ đã có cha lo.”
 
Thẩm Tẫn Hoan không thể làm gì khác ngoài việc cau mày gật đầu đồng ý, vừa quay người lại đã thấy Thiệu Trần đứng ở đó, khóe miệng nhếch lên một độ cong đẹp mắt, nhìn nàng.
 
Là phúc không phải là họa, là họa không thể tránh.
 
Thẩm Tẫn Hoan thầm nghĩ.
 
Phủ Lương Hầu 
 
Trước khi Thiệu Kỳ tới, Vương Sư liên tục nhấn mạnh với Vương Thiền là không được đi ra ngoài, ngay cả phu nhân Tần thị cũng thay nàng đồng ý sẽ tuyệt đối không tới quấy rầy bọn họ bàn về quốc sự.
 
Vương Thiền là người thế nào chứ, vẻ mặt thẹn thùng ôm tỳ bà hiện ra hết. Một người âm hiểm như Vương Sư, lại dinh được một nữ nhi lương thiện.
 
Sau khi Vương Thiền được ban hôn, mọi người trong phủ đều đối đãi với nàng ấy như Vương phi.
 
Phủ Lương Hầu còn có một vị Đại cô nương thứ xuất, tên là Vương Y Nghiên.
 
Thân mẫu sinh nàng xong liền qua đời, nên bị người trong phủ coi là người xui xẻo, khắc chết thân mẫu, ai ai cũng tránh nàng.
 
Vương Sư trọng sĩ diện, vì thế không nói về nữ nhi có xuất thân như vậy ra bên ngoài, đương nhiên người ngoài cũng không biết phủ Lương Hầu còn có một vị Đại cô nương.
 
Từ nhỏ Vương Y Nghiên đã lớn lên với Trần ma ma ở phòng chứa củi hậu viện, tự biết mình bị người ta ghét, nên rất ít khi chạy tới tiền viện.
 
Lâu ngày, ngay cả Vương Sư cũng quên mất mình có một đại nữ nhi.
 
Lúc này Vương Y Nghiên đi ngang qua, nghe tin Nhị hoàng tử sắp tới phủ, tinh thần bỗng khác hẳn.
 
Vương Sư và Tần thị đi ra khỏi viện, Vương Y Nghiên dựa vào góc tường.
 
Vương Sư tưởng là nha hoàn, nên cũng không nhìn nàng, mà đi thẳng về phía trước, còn la hét đám nha hoàn ăn mặc mộc mạc trong phủ, để Tần thị đuổi họ tới hậu viện.
 
Ánh mắt Vương Y Nghiên lạnh lùng, quay đầu bước vào viện của Vương Thiền một mình, bị nha hoàn A Liễu đụng phải.
 
“Sao Đại cô nương lại ở đây? Trần ma ma đâu rồi?” 
 
A Liễu nhìn Vương Y Nghiên như thấy quái vật, không kịp tránh, cao giọng hô.
 
Hai tay Vương Y Nghiên chống nạnh, khuôn mặt hơi tròn mang theo chút oán khi, “Muốn ngươi ở nơi này lớn tiếng kêu đó!”
 
“Người đâu!” 
 
A Liễu hướng ra ngoài cửa gọi.
 
Hàng ngày Vương Y Nghiên làm việc đốn củi nên đã luyện được sức tay, tát A Liễu một cái, nhân cơ hội chạy vào phòng Vương Thiền.
 
Thấy nàng đột nhiên xuất hiện, Vương Thiền vẫn hơi kinh ngạc. Lúc trước bên ngoài có lời đồn đãi, nên khi nhìn thấy Vương Y Nghiên đi vào, tuy khách khí gọi “Tỷ”, nhưng vẫn rất xa cách.
 
Lần đầu tiên Vương Y Nghiên được bước vào khuê phòng của Vương Thiền, cảm thấy như cung điện lộng lẫy vậy, nghĩ tới việc mình ở phòng người làm, ngủ trên chiếc bông cũ nát, không có một món đồ trang sức, quần áo nào ra hồn, trong lòng vô cùng chua xót.
 
“Phòng ngươi thật là đẹp.”
 
Vương Y Nghiên nhìn xung quanh, lại nhìn đôi giầy thủng một lỗ trên chân mình, không lùi một bước, sợ vết bẩn trên người mình sẽ làm dơ nhà.
 
Vương Thiền lo lắng, bất an đất đứng bên bàn trang điểm, nhìn Vương Y Nghiên đứng cách mình rất xa.
 
Dáng dấp của Vương Y Nghiên không xấu xí, nếu ăn mặc tử tế thì cũng là một mỹ nhân.
 
Vương Thiền chơi lâu với các tiểu thư khuê các, khi nhìn các nữ tử cùng lứa thì đều chú ý tới vóc người và dung mạo. Vương Y Nghiên cũng không ngoại lệ, bản thân nàng cũng không có ác ý gì với tỷ tỷ này, cũng biết Vương Y Nghiên không có ác ý, chẳng qua là nghe nhiều lời bịa đặt nên theo tiềm thức cũng trở nên kiêng kỵ.
 
“Ta tới để xin ngươi một bộ quần áo đẹp,” Vương Y Nghiên vô cùng lo sợ nói, cuối cùng còn nói thêm một câu, “Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ rằng ta sẽ trả lại cho ngươi, dù sao ngươi cũng ném đi thôi, không bằng cứ cho ta luôn.”
 
Vương Thiền im lặng, gật đầu, đi tới tủ treo quần áo chọn một bộ thêu hoa sen màu xanh nhạt, rồi cầm một đôi giày thêu màu xanh đậm phối cùng, đặt lên bàn bên cạnh Vương Y Nghiên.
 
“Tỷ. . . . Có muốn thử không, xem có vừa không?” 
 
Vương Thiền lấy can đảm nhích lại gần Vương Y Nghiên, như là muốn gần gũi nhưng lại không dám.
 
Vương Y Nghiên chưa bao giờ thấy chất liệu vải tốt như vậy, nhìn dưới ánh nến đã thấy bộ quần áo này mà mặc lên người thì sẽ rất thoải mái, đưa tay ra sờ thì lại trơn láng, “Có chống được gió không? Mỏng như vậy, thường ngày ngươi cũng không sợ lạnh sao?”
 
Thục cẩm* là chất liệu vải bình thường nhất trong tủ treo quần áo của nàng, không ngờ Vương Y Nghiên lại không nhận ra.
 
*Thục cẩm: gấm Tứ Xuyên
 
 
Quan sát Vương Y Nghiên một lượt, trong lòng Vương Thiền thấy hơi chua xót, nếu nàng giống như Vương Y Nghiên, sợ rằng đã sớm không còn mặt mũi mà sống.
 
Cảm nhận được cái nhìn của Vương Thiền, trong lòng Vương Y Nghiên hơi mất tự nhiên, cầm quần áo và giầy ôm vào lòng như bảo bối, nói tiếng cám ơn với nàng ấy. 
 
Ra tới cửa, Vương Y Nghiên cúi đầu đi rất nhanh.
 
Nàng vốn cố ý chưa bao giờ so sánh, nhưng hôm nay tới phòng của Vương Thiền, thấy được cuộc sống chủ tử của nàng ấy, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có lỗi.
 
Ở trước mặt Vương Thiền, nàng hoàn toàn không xứng với tiếng tỷ tỷ của nàng ấy.
 
Vương Y Nghiên chạy về phòng người làm, nhẹ nhàng đặt quần áo lên giường.
 
Cả căn phòng u ám, dường như không có ánh sáng, bộ quần áo không hề hợp với căn phòng này.
 
“Cô nương, ngài đang?”
 
Trần ma ma nhìn thấy quần áo trên giường, lay động “Bộ quần áo này ở đâu ra vậy?”
 
“Ma ma.”
 
Vương Y Nghiên hoảng loạn, chắp tay sau lưng không biết làm thế nào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui