Loạn thần mỹ nhân

Biệt viện là do Văn hoàng hậu để lại, sau khi Hoàng hậu qua đời, Yến Đế đã sắp xếp mấy tỳ nữ phụ trách quét tước dọn dẹp.
 
Kiếp trước khi tới đây, nàng chỉ nhớ Tây viện vừa bẩn vừa bừa, cũng không dọn dẹp gì mà cũng chỉ gác lại, không ngờ kiếp này lại ở đây.
 
Thẩm Tẫn Hoan vén váy định rời đi, nhưng ánh mắt lại nhìn xuyên qua cổng tre thấy một người hầu lén lút bò vào, nàng vội vàng tìm một chỗ nấp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người hầu cảnh giác để ý tình hình xung quanh, thấy không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm, chỉnh quần áo rồi đi vào căn phòng nhỏ.
 
Trông có vẻ không phải là người tốt, Thẩm Tẫn Hoan chờ mãi cũng không thấy ai vào nữa, liền nhấc chân đi vào dọc theo khung cửa lại gần quan sát.
 
Cẩn thận đẩy cái khe ra nhìn vào bên trong, người hầu đó đang đứng ở góc tường dời cục gạch.
 
Có lẽ là do tay áo quá rộng nên gây cản trở, người hầu xắn tay áo đến khuỷu tay, Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấy vết đỏ thắm đó.
 
Tưởng là mình nhìn lầm rồi, nhưng khi bình tĩnh nhìn lại, đó là con dấu trên cánh tay thuộc hạ của Triệu Dực mà!
 
Da đầu Thẩm Tẫn Hoan tê rần, hình như người này đang báo tin ra bên ngoài.
 
Bên ngoài Tây hậu viện là một đồng ruộng, ám vệ sẽ không chú ý tới nơi hoang vu hẻo lánh này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng nghĩ thầm, lòng bàn tay toát mồ hôi, cẩn thận nhích từng bước, nhưng lại va phải trục cửa, gỗ cửa cũ kỹ phát ra tiếng vang chói tai, người bên trong nghe thấy động tĩnh thì cũng dừng tay, đứng dậy kiểm tra.
 
Thẩm Tẫn Hoan Tâm Lý đưa ngang một cái, dứt khoát giơ chân đạp tung cửa phòng, người này kinh sợ liên tục lui về sau.
 
Người hầu thấy người đến là Thẩm Tẫn Hoan thì liền có sức, chợt cầm củi đốt bên cạnh đống gạch ném tới, Thẩm Tẫn Hoan né người tránh.
 
Người hầu nhân thời cơ kéo nàng qua đẩy lên tường.
 
Vết thương trên cánh tay lúc trước còn chưa khỏe hẳn, bị va vào nên vết thương nứt ra. Thẩm Tẫn Hoan bị đau ngã xuống, người hầu nhân cơ hội chạy mất.
 
“A Túc!”
 
Bạch Kỷ nghe thấy động tĩnh thì chặn đường người này lại, nhưng không ngờ người hầu lại biết võ, nhẹ nhàng tránh được công kích của hắn, nhảy lên tường.
 
Ám vệ của Tây viện cũng ào tới chặn lại.
 
“Phải bắt sống!” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói.
 
Tiếng bước chân truyền tới từ bốn phía, khiến nàng sửng sốt một hồi.
 
Không ngờ Tây viện lại có nhiều ám vệ như vậy...
 
Thẩm Tẫn Hoan xoay người quay về phòng mở tường gạch ra, ngoại trừ một vài dấu tay thì không còn gì khác.
 
Như thể đã thông báo trước thời gian báo tin, nhanh chóng như vậy.
 
Lưng Thẩm Tẫn Hoan toát mồ hôi lạnh, bất chấp vết thương bị nứt ra, nhanh chân chạy về phía tiền đường.
 
Lúc này tiền đường đã được vây ba lớp, Thẩm Tẫn Hoan chen vào, thấy người hầu bị trói ném xuống đất, trong miệng còn bị nhét một hòn đá.
 
Du Bạch đang nhìn kỹ con dấu trên cổ tay hắn.
 
Lý Vân Trử cũng ở đây.
 
Thẩm Tẫn Hoan thở hổn hển chạy tới, thấy Thiệu Trần không sao, vuốt ngực cho nhuận khí.
 
Lý Vân Trử thấy nàng, đi tới hất tóc trên trán nàng ra, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng: 
 
“Sao lại bị thương vậy?”
 
Lúc này Thẩm Tẫn Hoan mới cảm thấy trán đau, sờ vào, quả nhiên có vết máu đỏ tươi, cười nói: 
 
“Không sao, bị thương nhẹ thôi.”
 
So với vết thương trên cánh tay, đây đúng thật là vết nhẹ thương.
 
Du Bạch đứng dậy đi tới trước mặt nàng: 
 
“Trong phòng ta có thuốc, để người hầu dẫn ngươi đi lấy, chuyện này cứ giao cho bọn ta.”
 
Thẩm Tẫn Hoan khua tay với Du Bạch, đi vòng qua người hắn tới trước mặt người hầu, bóp cổ hắn.
 
Người này tức giận nhìn nàng, điên cuồng muốn nhổ đá trong miệng ra, khoé miệng chảy máu.
 
Một ám vệ nói: 
 
“Lúc bắt được, hắn còn định tự sát, thuộc hạ đã dùng đá bịt miệng hắn.”
 
Thẩm Tẫn Hoan chán ghét hất hắn ra, lật người hắn lại.
 
“Ngươi nghĩ sao?”
 
 Du Bạch hỏi.
 
Thiệu Trần đứng lên phất tay, thân binh, người hầu vây quanh tiền đường lập tức lui xuống.
 
Thẩm Tẫn Hoan lấy một con dao nhỏ từ trong tay áo ra cười với tên gián điệp kia, liên tục lau lưỡi dao sáng bóng trên cái tay bị trói của hắn: 
 
“Ngươi không may mắn lắm, đụng phải người thù dai như ta.”
 
Người hầu trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm con dao nhỏ trong tay Thẩm Tẫn Hoan, viên ngọc đỏ trên chuôi dao rất đôi mắt đỏ rực của rắn độc, lướt qua khiến da đầu hắn tê dại.
 
Kế hoạch của bên trên có liên quan mật thiết tới Thẩm Tẫn Hoan, báo tin vào lúc này chắc chắn là để xác định hành động tiếp theo, nên hắn không muốn để lộ chân tướng.
 
Hắn tin rằng Thẩm Tẫn Hoan không phải là người tốt. Chỉ hận lúc ấy không ra tay giết nàng luôn.
 
Thẩm Tẫn Hoan kéo tay áo hắn ra, trên cổ tay bất ngờ lộ ra một chiếc vòng tay tám sợi.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhớ tới dân tộc gần sông Sơ Lặc phía Tây Bắc có một phong tục — thê tử sẽ đan cho trượng phu một chiếc vòng tay tám sợi, đến khi con lớn thì mới được tháo xuống.
 
“Ngươi có phu nhân.”
 
Thẩm Tẫn Hoan liên tục lướt dao trên tay hắn, cảm giác lạnh như băng từ ngón tay tiến vào cơ thể như độc dược.
 
Trên trán người hầu toát mồ hôi lạnh.
 
“Nam nhân không có bản lĩnh mới đánh nữ nhân.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan vừa nói xong, liền đâm một nhát vào tay trái của hắn.
 
Toàn thân người hầu run rẩy kịch liệt, tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng, vì trong miệng có vật cứng, nên nước miếng cứ chảy ra không ngừng, nhưng hắn còn dùng cả tay cả chân giãy dụa muốn xoay người .
 
Thẩm Tẫn Hoan rút dao ra đứng dậy.
 
Bạch Kỷ đi tiến, khom người xốc gián điệp kia lên, lấy đá từ trong miệng hắn ra, ném tới chân Thiệu Trần.
 
Người hầu khom người, cả người run rẩy, máu từ tay trái không ngừng chảy xuống.
 
“Đừng. . . Ta nhận tội... Ta nhận tội.”
 
 Hắn cầu xin bằng vốn tiếng Hán không lưu loát.
 
Cánh tay phải của Thẩm Tẫn Hoan bị bị thương nặng, máu đã sớm thấm ra ngoài, bộ quần áo màu vàng nhuốm màu máu đỏ tươi.
 
Lý Vân Trử vừa định tiến tới, đã thấy Thiệu Trần rời khỏi ghế, chắp tay ra sau lưng, đứng bên cạnh Thẩm Tẫn Hoan, nhìn chằm chằm vết thương trên trán và cánh tay nàng, nói với Trạch Vũ:
 
 “Dẫn hắn vào phòng.”
 
Nói xong, kéo cổ tay trái Thẩm Tẫn Hoan rời đi.
 
Thẩm Tẫn Hoan giãy giụa không được, bị kéo đến phòng Du Bạch.
 
Thiệu Trần đẩy cửa phòng ra, để Thẩm Tẫn Hoan ngồi lên thất tháp, rồi dịu dàng nói: 
 
“Ngồi im.”
 
A Vận gọi ngự y tới, vội vàng kéo bình phong ngăn bên trong phòng với bên ngoài.
 
Vết thương vốn đã sắp lành lại bị nứt ra, Thẩm Tẫn Hoan đau đến môi trắng bệch. Thấy Ngự y dùng dao cắt thịt thừa ở bên dưới, rồi nhét chút bông băng thấm vào vết thương để lấy mủ, khẽ rên lên theo bản năng.
 
Lý Vân Trử lấy một cái bình vàng nhỏ từ trong ngực ra, nói qua tấm bình phong với Thẩm Tẫn Hoan: 
 
“Đại ca có thuốc, thoa là sẽ hết đau.”
 
A Vận dùng tay dính máu nhận lấy chai thuốc, Lý Vân Trử lập tức thấy căng thẳng, mong là là sẽ không nghiêm trọng đến vậy.
 
Sau khi rắc thuốc bột để gỉam đau, lúc này cũng đã ổn lại.
 
Ngự y lại băng bó vết thương lại, dặn dò đủ thứ, không được để bị nứt ra nữa, Thẩm Tẫn Hoan đau đến hơi choáng váng, liên tục đồng ý.
 
A Vận bưng một chậu nước toàn máu đi ra ngoài, thực sự đã dọa Lý Vân Trử giật mình, xoay người chất vấn Thiệu Trần: 
 
“Điện hạ bảo vệ muội ấy như vậy sao?”
 
“Bổn vương sẽ để cho nàng khỏi bệnh.” 
 
Thiệu Trần mở miệng nói.
 
“Nếu muội ấy bị để lại seọ, sao mà điện hạ gánh nổi trách nhiệm chứ!” 
 
Lý Vân Trử hạ giọng, căm tức nhìn hắn.
 
“Bổn vương sẽ chịu trách nhiệm.” 
 
Thiệu Trần nói như đinh chém sắt, chống lại với ánh mắt của Lý Vân Trử.
 
Thẩm Tẫn Hoan đi từ phía sau tấm bình phong ra, thấy hai người họ dán mặt vào nhau thì chần chừ.
 
“Đại ca, hai người...”
 
Lý Vân Trử tới đỡ nàng ngồi xuống bàn rồi tự trách nói: 
 
“Ta nên đưa muội rời đi sớm, trước khi thực hiện kế hoạch của A Viêm. . .”
 
“A Viêm? Kế hoạch?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn hắn.
 
Từ việc mình bị bắt đi cho tới việc phát hiện gián điệp, đều nằm trong kế hoạch của bọn họ sao?
 
Thiệu Trần lấy chaithuốc trong rương ra rồi nhìn kỹ tên trên chai, cầm một chai màu xanh biếc, nhúng bông vào rồi đi tới bên cạnh Tẫn Hoan, giọng vẫn vô cùng ôn hòa: 
 
“Cố chịu một chút, có lẽ sẽ hơi đau.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cứng đờ gật đầu, cả người đắm chìm trong suy nghĩ “Bị lừa dối, bị mắc bẫy”.
 
“Xít—— “
 
Cảm giác đau nhói, nóng ran theo dây thần kinh truyền đến tim, khiến Thẩm Tẫn Hoan khỏi phát ra tiếng, sau đó cảm thấy lực trên trán cũng nhẹ hơn rất nhiều.
 
Nhận ra cử chỉ này thân mật quá mức, Thẩm Tẫn Hoan mở miệng: 
 
“Không cần phiền điện hạ đâu, để ta tự làm.”
 
Lý Vân Trử cũng biết mình lỡ lời, cầm thuốc cẩn thận xử lý vết thương trên trán Thẩm Tẫn Hoan.
 
“Các huynh đã thương lượng xong rồi sao?”
 
“ Ừ...”
 
“Cũng cố ý để người kia vào?”
 
“ Ừ...”
 
“Để muội tình cờ bắt gặp?”
 
“ Ừ... Cũng không phải, là huynh không tốt.”
 
Cho nên lý do Lý Vân Trử xuất hiện ở biệt viện của Thái tử, tất cả đã có câu trả lời.
 
Thẩm Tẫn Hoan hít khí lạnh, khóc không ra nước mắt.
 
Sống lại kiếp này, chỉ số thông minh cũng trở nên cao hơn?
 
Mình lại tính kế trong kế nhiều lần?
 
Thẩm Tẫn Hoan lập tức cảm thấy bất lực.
 
Thiệu Trần cố ý chuyển chủ tài: 
 
“Sao lại phải tự mình ra tay, sau này mà để lại sẹo thì ai mà muốn chứ.”
 
“Nếu không ai muốn thì cũng chỉ có thể để các vị làm chủ.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan cười nói.
 
Thiệu Trần cười khẽ, nhìn vết máu trên bông băng, đầu lưỡi đắng ngắt.
 
Du Bạch nhân chân bước vào phòng, lại không thấy vẻ mặt kỳ lạ của mọi người. Động tác bôi thuốc của Lý Vân Trử còn có vẻ hơi hơi run, nhất thời cảm thấy mình xuất hiện hơi đường đột.
 
Du Bạch ho nhẹ một tiếng, đi qua lấy một hộp bạc nhỏ bằng móng tay trong hòm thuốc ra, đi ra ngoài cầm máu cho tên người hầu.
 
Lý Vân Trử giúp Thẩm Tẫn Hoan xử lý xong, xoay người ngồi xuống cái ghế bên cạnh không nói gì.
 
Người hầu nói với Thiệu Trần: 
 
“Thái tử điện hạ, nô tài. . . .”
 
Du Bạch lấy một viên thuốc màu trắng dưới dưới hộp bạc ra, nháy mắt với Trạch Vũ, Trạch Vũ bước về hắn ta, nhét viên thuốc vào miệng hắn.
 
Du Bạch cười một tiếng: 
 
“Đây là độc tấc tâm, nếu trong vòng năm tiếng mà không có thuốc giải, ngũ tạng của ngươi sẽ thối rữa, rách tim, thất khiếu* chảy máu mà chết.”
 
*Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng
 
Người hầu cũng là kẻ sợ chết, Du Bạch vừa dứt lời hắn liền nói, “Bình thường nô tài không ở bên cạnh Cao đại nhân, thỉnh thoảng chỉ nghe được người cầm đầu nói vài câu...”
 
Du Bạch nhíu mày: 
 
“Nói gì?”
 
“Triệu gia bị chiếu tới chuyện kinh thành...”
 
Du Bạch ngẩng đầu cùng Thiệu Trần nhìn nhau, quay đầu nói: 
 
“Nói tiếp.”
 
Người hầu nói: 
 
“Cao đại nhân xin Triệu gia giúp ông ta, không biết Triệu gia đã dùng mưu kế gì để đổi người với Cao đại nhân, với điều kiện, Triệu gia yêu cầu được quay về kinh thành.”
 
“Cao đại nhân liên lạc với một đại quan trong cung nói bóng gió với Hoàng thượng, muốn Triệu gia kết thông gia với phủ Thượng thư, để trong ứng ngoài hợp lật đổ phủ Thượng thư.”
 
“Tiểu nhân vốn là dân vùng núi nhỏ ở Tây Bắc bộ, Triệu gia bí mật tới biên ải chiêu mộ rất nhiều người bị lưu đày biên ải, nói chỉ cần đi theo thì sẽ được ăn uống còn có tiền nữa. Tiểu nhân mới lấy thê tử, cũng muốn có được một cuộc sống tốt, nên đã lăn lộn kiếm miếng cơm, không ngờ bọn họ lại muốn...”
 
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan căng thẳng.
 
Không ngờ lại dính tới một âm mưu lớn như vậy, hơn nữa còn là một âm mưu liên hoàn.
 
Lý Vân Trử nói: 
 
“Chỉ cần nghe phân phó, đương nhiên sẽ đảm bảo ngươi sẽ không sao.”
 
Người hầu liên tục dập đầu: 
 
“Chỉ cần Thái tử điện hạ cứu mạng nô tài, nô tài nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!”
 
Thiệu Trần không hề nở nụ cười: 
 
“Ngươi cứ đi trấn an Cao Sĩ Lâm, đảm bảo để bọn chúng không nghi ngờ, lúc quay lại sẽ lấy được thuốc giải.”
 
Dứt lời, Trạch Vũ liền kéo hắn ra khỏi phòng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui