Vì chuyện Thiệu Kỳ khai phủ, giờ giới nghiêm trong cung mấy ngày nay đều rất muộn.
“Lúc trước nương nương bảo nô tỳ điều tra Ngọc phu nhân, nô tỳ đã hỏi qua rồi, hàng ngày Ngọc phu nhân chỉ đợi ở trong cung không gặp ai, thỉnh thoảng dùng ngọ thiện sẽ tới chỗ Thuần phi ngồi.”
Phong Nhược hạ giọng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đợi trong cung không gặp ai mà có thể khiến Hoàng thượng liên tục ngủ lại cung Phù Dung mấy ngày liền, đúng là có bản lĩnh lớn.”
Tư Đồ Nguyệt ra vẻ suy tư, khóe miệng nở nụ cười, khoanh đi tay vào sân cung Nghi Hòa.
Khác với suy đoán của bà, cung Nghi Hòa không vì Thiệu Kỳ được phong thưởng mà vui vẻ chúc mừng, trong điện chỉ có ánh nến mơ hồ bên trong đêm tối, mấy thiền điện khác thì tối om.
Tư Đồ Nguyệt đi từ sân vào trong điện, rồi đến nơi Thuần phi nghỉ ngơi, đồ đạc trong cung đều là ngọc trắng men xanh.
Thuần phi xuất thân nghèo hèn, sau khi làm chủ tử thì cũng không biết thế nào là đồ tốt, nhưng rất thích ngọc lưu ly, đi hai bước là sẽ thấy một món đồ trang trí bằng ngọc lưu ly, ngay cả tấm rèm ngăn cũng là chuỗi hạt ngọc lưu ly mà nước Đông Dương tiến cống năm xưa, đã nhiều năm rồi nhưng chưa từng đổi.
Ngọc lưu ly và đồ bằng ngọc bày chung một chỗ, Tư Đồ Nguyệt cảm thấy tục không chịu nổi.
Thuần phi đang định ngủ, nhưng nghe tỳ nữ thông báo thì nhanh chóng sửa sang lại, ra ngoài nghênh đón, nhưng Tư Đồ Nguyệt đã ngồi ở chủ vị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thiếp không biết quý phi nương nương tới.”
Sắc mặt Thuần phi hoảng sợ, trắng bệch ra, bình thường bà cũng không chọc tới vị tử chủ này, không biết tại sao hôm nay bà ta lại có hứng đến đây vào đêm hôm khuya khoắt.
Tư Đồ Nguyệt khẽ mỉm cười, vờ đỡ rồi nói:
“Nhị điện hạ sắp khai phủ lập Phi, bổn cung còn chưa chúc mừng ngươi.”
Có ai nửa đêm canh ba tới chúc mừng không.
Thuần phi đã hiểu ra bà ta tới là để bắt lời, liền tiếp lời:
“Thiếp không dám phụ lòng của nương nương, chỉ mong sau này Nhị điện hạ có thể phân ưu với bệ hạ.”
Tư Đồ Nguyệt nhếch môi:
“Phân ưu? Phân ưu để làm Thái tử, hay là Hoàng thượng?”
Trong lúc đó, Phong Nhược đã sai người trực đêm đóng cửa vào, bây giờ chỉ còn Thuần phi và một cung nữ hầu cận.
Khuôn mặt gầy nhọn của Thuần phi trắng bệch, lúc nói cũng bất giác lắp bắp:
“Thiếp lắm... Lắm mồm, nương nương thứ tội.”
Cung nữ của bà ta quỳ dưới đất run lập cập, trong trường hợp này, tính mạng của nàng đều gửi gắm vào chủ tử nhà mình, sống hay chết đều phục thuộc cả vào miệng của Thuần phi.
“Ngươi có biết tại sao bệ hạ lại phong hắn làm Thận vương không?”
Tư Đồ Nguyệt đổi tư thế, nâng lên tay nhìn bộ móng tay.
Thuần phi cau mày, lắc đầu.
“Thận, cẩn dã, thành dã, đức chi thủ dã [1], tái chu phúc chu, sở nghi thâm thận[2], ngươi đã nghe qua chưa?”
[1] Cẩn dã, thành dã, đức chi thủ dã:
慎,谨也。―《说文》nghĩa là cẩn trong cẩn thận – “Thuyết văn”
慎,诚也。―《尔雅》nghĩa là cẩn trong thành khẩn – “Nhĩ nhã”
慎,德之守也。――《国语·周语》nghĩa là cẩn trong giữ đạo lý – “Quốc ngữ - Chu ngữ”
[2] Tái chu phúc chu, sở nghi thâm thận: [Dân như nước] có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền, điều đó nên rất mực thận trọng. Trích trong bản sớ “Mười điều nghĩ”
can gián vua Đường Thái tông của Nguỵ Trưng (Nguồn: http://tuancuonghn.blogspot.com/2012/07/nguy-trung-muoi-ieu-can-vua.html)
“Thiếp không biết... Không dám vọng tự phỏng đoán thánh ý.”
“Bổn cung biết năng lực của ngươi ra sao.”
Tư Đồ Nguyệt cúi người, Thuần phi nín thở, thấy Thần quý phi sát mặt lại gần, gần đến mức có thể thấy được vết xước nhỏ trên đôi môi đỏ tươi của bà ấy, nốt chu sa dưới môi khiến bà ta không khỏi nhìn lâu hơn.
“Ngươi thấy kiểu trang điểm của bổn cung hôm nay, có thể giống Tiên hoàng hậu được mấy phần?”
Con ngươi của Thuần phi co lại, kêu lên một tiếng rồi ngã ra sau:
“Quý phi nương nương, thiếp không đã đắc tội gì với nương nương, nương nương đừng doạ thiếp.”
Tư Đồ Nguyệt chấm một nốt đỏ dưới môi, là kiểu trang điểm mà Tiên hoàng hậu Văn thị thích nhất.
“Nhi tử của ngươi cấu kết với loạn đảng coi mạng người như cỏ rác, ngươi nói xem có gánh nổi chữ 'Thận' không?”
Nốt chu sa lên xuống, sinh động như vậy, trên trán Thuần phi toát mồ hôi, lập tức muốn gọi người tới, nhưng xung mình trống trơn, trong lòng càng thêm hoảng sợ.
Tư Đồ Nguyệt thật sự không phải là kiểu hiền lành, nhớ tới lúc Thái hậu còn sống cũng phải dè chừng bà ta ba phần, Thuần phi kinh hãi run sợ.
Thiệu Kỳ có người của Nguyên Minh chống lưng, bà xuất thân hèn mọn, là nô tỳ nhad mẹ đẻ của Vương thị.
Tư Đồ Nguyệt biết hết, nếu nguỵ biện thì đúng là hạ sách.
Chưa kịp mở miệng, Tư Đồ Nguyệt đã đỡ bà ta dậy, động tác nhẹ nhàng, không tàn bạo muốn lấy mạng bà ta như vừa rồi.
“Hoàng thượng không ân sủng ngươi dù chỉ là một ngày, nhưng sau khi sinh hạ Hoàng tử thì ngươi cũng được coi là ngoan ngoãn, biết kết quả cuối cùng của Kim thị khi dựa vào nhi tử để leo lên là chết không được tử tế. Liền dùng chiêu làm hài lòng để ngụy trang, lừa gạt tất cả mọi người không tin là ngươi đã hại chết Hoàng hậu.”
Trong lòng Thuần phi trầm xuống, lưng lạnh toát, bất giác quỳ xuống:
“Nương nương, thiếp bị oan, chuyện năm đó thiếp không biết gì cả. . . Lúc đó phân vị của thiếp chỉ là Dung hoa, đâu dám vọng tưởng đến phượng vị!”
Mèo bắt chuột, trước hết phải vờn một lát đã. Tư Đồ Nguyệt rất hưởng thụ cảm giác này.
Nghe xong, nỗi căm hận đã đè nén trong lòng từ lâu dâng lên. Vung một cái tát, khuôn mặt trắng mộc của Thuần phi lập tức sưng đỏ.
“Ngươi không muốn phượng vị, nhưng ngươi muốn long ỷ.”
Trong lòng Tư Đồ Nguyệt vô cùng hả hê.
Thuần phi trước mặt chẳng bằng một con kiến hôi.
Văn hoàng hậu đã chết nhiều năm, không thể nào kiểm chứng, Thuần phi vẫn trông đợi sẽ may mắn trở mình được, nói như nắm chắc phần thắng:
“Quý phi cho rằng thiếp hại chết Văn thị, vậy tại sao đã hơn mười năm rồi mới nhắc tới, bệ hạ đã sớm sẽ hạ chỉ toàn cung không được nhắc tới Văn thị! Ngài cần gì mà phải làm vậy?”
“Bổn cung cần gì mà phải làm vậy ư?”
Tư Đồ Nguyệt là người không phải ăn cứng, tính tình rất cương nghị, bóp chặt cằm bà ta:
“Bổn cung muốn mạng của ngươi, không cần dùng mượn danh Tiên hoàng hậu. Hôm nay Thái tử đã bắt Bao Thái bảo, ngươi nghĩ xem quả hồng mềm đó đó có chịu nổi nghiêm hình ép cung không.”
Cuối cùng Thuần phi cũng hiểu, nửa đêm bà ta tới đây chính là để lấy mạng.
Bao Thái bảo và Vương Sư cùng một phe, chắc chắn bọn họ sẽ biết kế hoạch của Thiệu Kỳ, nhỡ khai ra thì Thiệu Kỳ sẽ bị vạch trần, vậy thì không ổn!
Còn mấy ngày nữa là khai phủ nhận phong thụ rồi, nếu để bệ hạ biết được Thiệu Kỳ làm loạn, đừng nói là danh hiệu Vương gia, ngay cả tính mạng cũng khó giữ được.
Mừng rỡ lại trở thành đau buồn vì thiên hạ chê cười.
“Ta làm sao biết ngươi nói thật hay giả?”
Thuần phi như con sói nhe nanh, trợn mắt nhìn Tư Đồ Nguyệt rồi nói.
Phong Nhược lấy ra một vật từ bên hông, lập tức khiến cho Thuần phi choáng váng — lệnh bài của Bao Thái bảo.
Tư Đồ Nguyệt thương tiếc nhìn bà ta:
“Nhìn thấy chưa?”
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Thuần phi không đợi bà nói hết đã hỏi.
Tư Đồ Nguyệt nhướng mày nói:
“Nhận hết tội, nhi tử của ngươi sẽ bình an vô sự, được làm Thận vương của hắn.”
“Sao ta phải tin ngươi?”
Thuần phi gân cổ.
“Bổn cung không thể đảm bảo bây giờ Bao Thái bảo đang chịu tội ở Tư hình tư, hay là đang ngâm trong nước đâu.”
Tư Đồ Nguyệt ngồi dậy nói, dưới ánh nến chập chờn, nốt chu sa dưới môi như mê lòng người.
Phong Nhược cầm bút mực tới, đặt trước mặt Thuần phi, Tư Đồ Nguyệt không nhìn bà ta nữa.
Không ngờ trong hoàng cung lúc nửa đêm lại còn sống động như vậy.
Tư Đồ Nguyệt mở cửa ra đứng dưới mái hiên nhìn những ngọn đuốc nhỏ ở đằng xa, trông như đom đóm vậy.
Không biết sau bao lâu, Phong Nhược trình lên một tờ giấy đầy chữ, Tư Đồ Nguyệt cười cầm lấy.
Thuần phi ném bút, nép người trong bóng tối, mới đầu còn cười nhạt, nhưng sau đó nước mắt không ngừng chảy ra.
Kết cục như vậy, còn không thoải mái bằng Kim thị uống độc.
“Người hại chết Văn hoàng hậu là người khác, ta chỉ mong ngươi bỏ qua cho Kỳ Nhi.”
Thuần phi cười khổ.
Tư Đồ Nguyệt nheo mắt, rồi liếc nhìn sang.
Thấy Thuần phi mặt đầy nước mắt, ánh mắt đầy thương cảm:
“Kết cục của Quý phi, sẽ không tốt hơn Văn hoàng hậu đâu.”
Tư Đồ Nguyệt còn chưa hỏi bà ta có ý gì thì bà ta đã rút trâm ra tự vẫn.
Sau khi đi tới cửa cung Nghi Hòa, gió từ phía sau thổi tới xen lẫn với mùi máu, liếc qua nhìn Thuần phi nằm nghiêng dưới đất trong điện.
Bà cầm giấy nhận tội, đột nhiên bật cười, “Do người khác?”
Phong Nhược thay một nhóm người vào cả đêm. Lúc về cung Phượng Nghi thì đã là giờ Tý. Tư Đồ Nguyệt xoã tóc ngồi một mình trên tháp, không biết chậu lửa trước mặt đã tắt từ khi nào, cửa sổ vẫn mở hé chưa đóng hẳn.
“Nương nương đang nghĩ về lời Thuần phi nói trước khi chết ạ?”
Tư Đồ Nguyệt chớp mắt, nói:
“Không.”
Phong Nhược nhìn bà, cúi đầu:
“Đã xử lý cung nhân trực đêm ở cung Nghi Hòa rồi ạ, chỉ còn cung nữ thiếp thân A Châu của Thuần phi là không biết nên xử lý thế nào.”
“Nàng ta là nhân chứng chủ chốt, cần để nàng chính miệng xác nhận Thuần phi tự vẫn.”
Tư Đồ Nguyệt đưa giấy nhận cho Phong Nhược rồi nói, “Nói với nàng ta, đợi đến lúc Tư hình tư tới hỏi thì nàng ta lấy ra.”
Phong Nhược đáp rồi nhận lấy, cất kĩ vào ngực.
“Nương nương muốn ngủ chưa ạ?”
“Một lát nữa,” Tư Đồ Nguyệt tẩy bỏ lớp trang điểm màu đỏ, sắc mặt ảm đạm.
Mới vừa sinh xong nên vẫn chưa bình phục hoàn toàn, không có lớp phấn, nếp nhăn trên khóe mắt trông rất rõ, da khô, so với ngày nào thì trông già hơn mười tuổi.
“Nếu Tĩnh Dao biết ta ra tay với nữ nhi của muội ấy thì có trách ta không.”
“...”
“Nếu Tĩnh Viện biết ta lại giết người thì có bỏ mặc ta không?”
“Nương nương bày mưu tính kế vì cả ba phủ, nhất định Hoàng quý phi và Thẩm phu nhân sẽ hiểu.”
Phong Nhược nói.
Thuần phi có thể chết vì nhi tử của bà ta một cách dứt khoát như vậy, đúng là không ngờ.
Tưởng rằng tình thân có thể chống lại thiên quân vạn mã, là chí cao vô thượng, nhưng bây giờ mới phát hiện ra tình thân cũng không thoát khỏi lòng người khó dò.
Sau khi sinh Nguyên Gia, tâm tính Tư Đồ Nguyệt có chút thay đổi. Bà cảm thấy nỗi sợ mất đi còn lớn hơn cả niềm hưng phấn khi lấy được.
Lồng giam của hiện thực khiến con người trở nên tham lam, không có thuốc nào cứu được, trở nên vô nghĩa.
Câu cuối cùng của Thuần phi, Tư Đồ Nguyệt không hiểu.
Có lẽ trên đời không có nhiều sự thật mà con người có thể biết được đến vậy.