Tình cảnh của Thẩm Tẫn Hoan còn khó khăn hơn cả tưởng tượng.
Thích khách đã lẻn vào nhân lúc Bạch Kỷ xem xét ở ngoài viện.
Thích khách kinh ngạc trước thân thủ của Thẩm Tẫn Hoan, nàng ấy đã chiếm thế thượng phong, nên hắn đã bắt lấy Vương Y Nghiên khi nàng ta chạy tới vì nghe thấy tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tẫn Hoan hơi chần chừ nên liền bị áp chế, nàng chỉ ngăn cản theo bản năng, âm thầm đánh rơi xá lợi bên hông hắn.
Lúc A Viêm chạy tới, nàng đã bị ép nuốt một viên thuốc, sau khi ho khan mấy tiếng, trong họng như bị hàng triệu con sâu gặm nhấm, xông thẳng lên.
Thấy có người tới, thích khách rút đoản đao ra lẫm liệt vung tới. Trông tấn công có vẻ hung mãnh nhưng không làm hắn bị thương.
A Viêm né hai chiêu, ra tay kẹp chặt cùi trỏ của tên thích khách, chỉ dùng lực một chút là đã nghe thấy tiếng xương gãy.
Hai mắt Thẩm Tẫn Hoan mờ đi, người lảo đảo sắp ngã.
Vương Y Nghiên kinh ngạc chạy tới ôm lấy nàng ấy, đỡ nàng ngồi xuống giường.
“Thẩm cô nương!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Y Nghiên bắt mạch cho nàng ấy, không thấy có gì bất thường.
“Ách... ...”
Thẩm Tẫn Hoan dùng hết sức bình sinh để thốt ra một chữ, cả người nàng ra đầy mồ hôi.
“Ngươi đừng có gấp, ổn định tim,”
Vương Y Nghiên ép mình tỉnh táo lại, nghiêng đầu nhìn về phía A Viêm, “Mau tìm thuốc giải.”
A Viêm nhìn Thẩm Tẫn Hoan đang yếu ớt ngồi dưới đất, mạnh tay hơn vặn gãy cùi chỏ của thích khách:
“Thuốc giải!”
Thích khách thấy tình hình không ổn, cầm đao tự cắt chỗ cùi chỏ bị níu lại. Nhảy ra ngoài, Bạch Kỷ chặn đường hắn ta lại, thế tấn công của hai người khiến hắn ta khó mà thoát thân. Không thể chống đỡ được quá ba chiêu tấn công mà đã bị đánh gục xuống đất.
Bạch Kỷ sầm mặt lại, tìm thuốc giải trên người thích khách, lục soát từ trên xuống dưới mà cũng không thấy.
Thích khách giơ tay chém xuống, tự kết liễu.
“Rắc.”
Tay Bạch Kỷ chống dưới đất bóp chặt, nghe thấy tiếng động ở bên ngoài rừng, lập tức ra kiểm tra tình hình.
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy cổ họng rất nóng, đầu óc đờ ra.
Ánh mắt A Viêm nhìn nàng dần hiện lên một lớp sương mù, trong lòng căng thẳng.
Vương Sư quyết tâm phải đối phó nàng.
Bàn tay lạnh như băng của Thẩm Tẫn Hoan che cổ họng nóng rát, bóng của hai người trước mặt chồng lên nhau, không phân biệt ai với ai.
A Viêm đỡ nàng dựa vào người mình, chạm vào từng mạch môn* của nàng, rồi đánh một một chưởng từ đằng sau để ép một ngụm máu đen ra.
*Mạch môn: là một trong những huyệt lớn của cơ thể, nằm ở cổ tay, nơi có thể bắt mạch được.
Sau khi Thẩm Tẫn Hoan hộc máu thì càng cảm thấy lạnh người, tay chân dần trở nên nặng nề.
Nàng không thể phân được hoàn cảnh xung quanh mà chỉ có thể cảm nhận được có một dòng nước ấm vây chặt quanh nàng, rất ấm áp.
“Tẫn Hoan...”
Thoáng chốc có người gọi tên nàng, mà ngay sau đó cả người như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức khiến nàng sợ hãi.
Sự nóng rát trong họng biến mất, thay vào đó là cảm giác đau đớn như bị người cắt cổ.
Cao Sĩ Lâm dẫn mười mấy người còn sót lại tới đánh.
Bạch Kỷ rút kiếm giết hai tên đầu tiên xông lên, đạp lên đầu chúng để mượn lực, chĩa kiếm về Cao Sĩ Lâm.
Người đứng sau hít thở chậm lại, lôi tên đứng bên cạnh ra phía trước để làm lá chắn, trong khoảnh khắc tên đó bị lấy đầu, máu tươi bắn vào mặt ông ta.
Đầu người đó lăn xuống chân, ánh mắt vừa vô tội vừa hoảng sợ nhìn thẳng vào Cao Sĩ Lâm.
Cao Sĩ Lâm bị hoảnh sợ, thân thể mập mạp lùi về sau rút gậy gộc cắm dưới đất ra rồi xoay người định chống lại kiếm pháp của A Túc.
“Rắc— “
Gậy gộc bị chém thành hai khúc, chỗ nứt găm một ám khí hình tam giác, đâm vào gỗ ba phân.
Cao Sĩ Lâm né không kịp, sau khi đứng yên mới nhìn rõ người ra tay đứng dưới mái hiên, trong lòng đang ôm Thẩm Tẫn Hoan không biết sống hay chết.
Sau lưng lộ ra thấp thoáng nửa người mặc quần áo đen.
“Chẳng lẽ là có người ra tay trước?”
Cao Sĩ Lâm nói thầm, ông ta không biết lúc này đế đô đã thay đổi hoàn toàn.
Lúc hai bên đang giằng co thì có một dây xích to bằng cánh tay bay tới từ phía sau, quấn lấy cổ Cao Sĩ Lâm rồi kéo ra sau. Thân thể mập mạp ngã xuống đất, bụi đất tung bay, ông ta càng giãy dụa thì quấn trên cổ càng mạnh.
Mặt Cao Sĩ Lâm đỏ lên, trợn mắt nhìn người phía sau, gân xanh trên tránhiện ra.
Người này mặc đồ xanh đen, tóc đen búi cao, vầng trán khí khái anh hùng, rất có khí thế Đại tướng. Dung mạo của người trước mắt trùng với người trong đầu ông ta, ngu dốt đến mấy thì cũng biết đó là ai — trưởng tôn của Lý Trung Kiền, Định Viễn quân Thiếu tướng, Lý Vân Trử.
Mấy tên gian tặc còn lại thấy có viện binh thì cũng mặc kệ Cao Sĩ Lâm đang sắp chết, mỗi tên chạy một hướng.
“Dọn dẹp sạch sẽ cho ta!”
Lý Vân Trử quát một tiếng chói tai, một đám người áo đen bay ra từ bốn phía bắt đầu chém giết.
Mấy tên gian tặc đông hơn, nên chỉ có thể trông cậy vào thể chất cường tráng để chống lại thế tấn công mạnh mẽ.
Màn đêm vô tận lộ ra chút màu xanh.
Lý Vân Trử gắng sức ném dây xích lên cây, treo Cao Sĩ Lâm trên cây. Cao Sĩ Lâm bị rút cạn sức, mỡ trên người khiến ông ta không thể xoay người được.
Lý Vân Trử nhìn người trong lòng A Viêm, gió lạnh đã dập tắt cơn giận của hắn, cũng bình tĩnh lại. Hắn đánh một chưởng phong làm Cao Sĩ Lâm hôn mê, bước nhanh đến trước mặt A Viêm, hai tay dừng giữa không trung khẽ run lên, ánh mắt đầy hận ý.
“Nàng ấy bị trúng độc, phải mau tìm được thuốc giải, nếu không...”
Vương Y Nghiên có theo Trần ma ma học chút y thuật, nhưng thấy bộ dáng của Thẩm Tẫn Hoan thì nhất thời cũng không chắc chắn.
“Ta đưa muội ấy về nhà.”
Lý Vân Trử hít sâu một hơi, ôm Thẩm Tẫn Hoan khỏi lòng A Viêm, mặt u ám đi ra ngoài.
Ám vệ của Lý gia đã bắt sống được mấy tên gian tặc còn lại, Cao Sĩ Lâm cũng bị khống chế.
Dường như cùng lúc đó, đội quân của Thiệu Trần cũng chạy tới ngoài viện.
Thấy Lý Vân Trử ôm Thẩm Tẫn Hoan đi ra, Du Bạch và Thiệu Trần đang đi đầu lập tức nhảy xuống:
“Xảy ra chuyện gì xảy ra?”
Hai mắt Thẩm Tẫn Hoan nhắm nghiền, dưới bầu trời mờ sáng, sắc mặt càng tái nhợt. Không chỉ mặt, mà dường như cánh tay đang lộ ra ngoài cũng phủ một lớp sương tuyết, làn da hơi tím tái, khá giống trúng hàn độc.
Nghe được đó là biểu hiện sau khi trúng độc, hai người vốn đang lo lắng, vẻ mặt lại càng khiếp sợ.
Mái tóc của người trong lòng dài như thác rủ, che đi nửa khuôn mặt, trên cổ tay còn có vết thương nặng.
Thẩm Tẫn Hoan co người trong lòng Lý Vân Trử, như một con mèo đang tìm sự ấm áp.
Thiệu Trần đứng tại chỗ, chân đột nhiên thấy nặng nề.
Ánh mắt Lý Vân Trử lạnh như băng, nhưng lanh hơn cả là nhiệt độ của người trong lòng. Cách lớp quần áo mà có thể cảm nhận hơi lạnh truyền tới từ người Thẩm Tẫn Hoan.
“Mạt tướng cáo lui.”
Lý Vân Trử nói, rồi phi người lên ngựa, cưỡi ngựa rời đi.
Thiệu Trần vẫn còn nhìn nơi mà Thẩm Tẫn Hoan đã ở. Hồi lâu sau, hắn ngẩng đầu hít sâu một hơi, quấn áo choàng đi vào viện.
“A Trần...”
Du Bạch ngăn hắn lại, “Ngươi nên tới Thẩm gia thăm nàng ấy.”
Thiệu Trần thấp giọng nói:
“Chưa phải lúc.”
Thiên ngôn vạn ngữ* của Du Bạch lại bị một câu “Còn chưa phải lúc” của Thiệu Trần chặn lại, nhất thời thấy nghẹn lời.
*Thiên ngôn vạn ngữ: muôn nghìn lời nói; muôn nghìn vạn tiếng
Nhưng mà bắt Vưu Diễn và Bao Nhữ thì cũng không làm gì được Vương Sư. Phủ Lương Hầu mà còn tồn tại thì từ nay về sau sẽ có thêm hàng trăm, hàng ngàn Vưu Diễn, Bao Nhữ.
Thiệu Trần mong Thẩm Tẫn Hoan được sống bao nhiêu thì cũng mong lật đổ được phủ Lương Hầu chỉ với một đòn bấy nhiêu.
Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn thì sẽ bị liên lụy.
Tình huống ngày hôm nay lại một lần nữa chứng minh suy nghĩ trong lòng hắn—— hắn luôn tự cho là mình đúng, nhưng lại trở thành một thứ vũ khí sắc bén khiến Thẩm Tẫn Hoan bị thương nặng.
Lý Vân Trử phi ngựa như điên, ánh nắng ban mai dần ló dạng.
Sáng sớm vốn yên tĩnh, nhưng hôm nay lại khác, mọi người đang tập trung ở cổng thành để xem Thái bảo bị tịch thu tài sản.
Vào lúc giờ Dần sáng sớm, Yến Đế liền hạ lệnh đánh trống, cho triệu hàng trăm vị quan vào triều, mắng ở đại điện Kim Loan khoảng một tiếng.
Phạt Ngự sử đài một năm bổng lộc vì lý do giám sát không chu toàn, không làm đúng chức trách.
Đương triều dỡ bỏ lệnh cấm của phủ Thượng thư, Cao Sĩ Lâm, Vưu Diễn và Bao Nhữ phạm vào đại tội nên bị chu di cửu tộc.
Trên đường phố kinh thành đang xôn xao thì có một con ngựa Xích Thố lao tới.
“Tất cả tránh ra!”
Phủ Thượng thư đã sớm nhận được tin tức, cả nhà đều chờ ở cửa phủ, nghe thấy tiếng ngựa hí, đám hạ nhân vội vàng đi ra ngoài xem
“Lão gia, phu nhân! Biểu công tử đưa Tam cô nương về!”
Chi Đồng chạy xa nhất, nhìn thấy từ xa đã vội chạy vềbáo tin.
Tuy Lý Tĩnh Dao ăn mặc chỉnh tề, nhưng mặt héo như cỏ khô, lo lắng kéo Thẩm Đan Thanh ra con đường dài ngoài phủ, ước gì mình là vật để cưỡi.
Tốc độ của Lý Vân Trử không chậm, Chi Đồng vừa mới chạy về không lâu thì hắn đã tới cửa.
Sau khi xuống cũng không thèm dắt ngựa, ôm Thẩm Tẫn Hoan nhảy xuống, chân gió mạnh xúc:
“Mời nhất bác sĩ giỏi, cưỡi ngựa của ta đi!”
Giây phút bước vào phủ Thượng thư, cuối cùng Lý Vân Trử cũng hơi mất kiềm chế.
Chi Đồng thấy sắc mặt Thẩm Tẫn Hoan tái nhợt, khóe miệng và trên quần áo đều có máu, trên cổ tay còn có chỗ tím bầm, lập tức thấy hoảng hốt.
An Phúc phản ứng nhanh nhất, chân như cưỡi gió lập tức đưa mấy người hầu chạy nhanh ra ngoài.
Khi tới hậu viện, Lý Vân Trử đá tung cửa phòng, đặt Thẩm Tẫn Hoan lên giường.
Lý Tĩnh Dao cũng đi theo vào, thấy Thẩm Tẫn Hoan bị thương nặng, lúc này đang ngồi dựa vào tháp, lắp ba lắp bắp:
“Chuyện này ... Chuyện này...”
Thẩm Thường An ôm Lý Tĩnh Dao, phân phó Chỉ Nhi:
“Mau đi nấu canh gừng tới đây!”
Sáng sớm nàng đã hạ lệnh trước, bên dưới đã có các nữ tỳ sẵn sàng, không lâu sau Thẩm Khuynh Ninh tự bưng canh gừng vào, trên đầu, trên cổ toàn là mồ hôi, chân mày cũng như sắp có lửa lan tới:
“Tới rồi, tới rồi, mau cho Hoan Nhi uống!”
Chi Đồng và Thẩm Thường An vừa mới đỡ Thẩm Tẫn Hoan ngồi dậy, liền nghe thấy tiếng nói ở bên ngoài.
“Khoan đã, khoan đã! Không được uống canh gừng!”
Vương Y Nghiên thở hổn hển chạy tới, vẻ mặt đầy kinh hoảng đẩy cửa vào.
“Ngươi là ai?”
Thẩm Đan Thanh cau mày nói.
Mọi người đều nhìn về phía người vừa đột nhiên xông vào.
“Ta là. . . . . Nô tỳ Thẩm cô nương phục vụ ở bên ngoài.”
Vương Y Nghiên hơi sửng sốt, lập tức phản ứng kịp, rồi phúc thân.
Lý Tĩnh Dao biết Từ Tĩnh Viện từng phái người trong cung tới chăm sóc Thẩm Tẫn Hoan, không chút suy nghĩ liền tin, tiến lên kéo nàng ấy rồi hỏi:
“Tại sao lại không được?”
Vương Y Nghiên thấy sự lo lắng trong ánh mắt bà ấy, không khỏi âm thầm đau lòng:
“Cô nương uống thuốc câm, tạm thời chưa biết dược tính là gì, nhỡ kị với canh gừng thì sợ rằng sẽ càng bị thương nặng hơn.”
Vương Y Nghiên nói rõ ràng mạch lạc, Lý Tĩnh Dao tin mà không nghi ngờ gì cả, lẩm bẩm:
“Vậy chỉ có thể mời đại phu. . . Chỉ có thể chờ đại phu...”
Thẩm Khuynh Ninh ở một bên cấp đất trực dậm chân:
“Năm ngoái cột Tuân Chi trong phủ là tốt! Hôm nay biết đi đâu tìm hắn đây!”
Thi thị chống quải trượng, run rẩy đi vào, không ngồi ở mép giường mà ném quải trượng, một tay sờ mặt Thẩm Tẫn Hoan, lòng bàn tay ấm áp run lên sau khi chạm vào khuôn mặt lạnh như băng.
“Hoan Nhi của ta bị bao vậy!”
Bàn tay nhăn nheo của bà ôm lấy bàn tay lạnh như băng của Thẩm Tẫn Hoan, định truyền độ ấm sang cho nàng, nhưng lạnh như vậy khiến bà sợ hãu.
Vì biết hết những chuyện ngày xưa, nên Thi thị đã nhìn Thẩm Tẫn Hoan với một con mắt khác.
Thi thị đau lòng đưa tay lên vuốt chân mày đang nhíu chặt, “Ta không cho phép Hoan Nhi xảy ra chuyện!”
Thi thị xoay người căm tức nhìn Thẩm Đan Thanh nói:
“Cầm lệnh bài của ta đi, để Ngự y tốt nhất tới trong cung, ta không tin Hoàng đế không nể mặt ta!”
“Nương.”
Thẩm Đan Thanh cau mày, như bị dao đâm vào tim.